Đêm khuya, Vương Thanh lái xe trở về nhà, xuống xe mới nhìn đến chiếc đèn ở cổng ngoài vẫn sáng, lòng anh có chút nghi hoặc, đẩy cửa vào nhà lại thấy ngay Vương quản gia đang từ trên lầu đi xuống.
Bởi vì nghe được tiếng ô tô, Vương quản gia mới vội vàng xuống lầu, rót cho Vương Thanh một cốc sữa nóng sau mới nói: "Thiếu gia, tôi tưởng đến khuya hôm nay cậu cũng sẽ không về." Nói xong mắt còn nhìn ra chụp đèn sáng ở cánh cổng.
"Tại sao tôi lại không về?" Cầm cốc sữa lên uống một ngụm, Vương Thanh ngáp một cái, xoa thái dương nói: "tiểu Vũ buổi tối khi nào thì ngủ?"
Chẳng lẽ thiếu gia cậu không được (bất lực =.,=) sao? Sớm như vậy đã trở về? Vương quản gia vẻ mặt thương cảm liếc nhìn Vương Thanh, trong đầu bắt đầu nghĩ xem có món ăn gì giúp tẩm bổ cho "phương diện nào đó" không, bất quá ngoài miệng vẫn là cung kính hồi đáp: "Nhị thiếu gia đi ngủ rất sớm, Đại thiếu gia cậu nếu là có chuyện tìm cậu ấy, chờ tới sáng mai nhị thiếu gia rời giường rồi nói a."
"Cũng không có việc gì." Vương Thanh cầm cốc sữa, ánh mắt trở nên ảm đạm, nhìn ánh đèn ngoài cửa nói: " Cái đèn này sao lại quên tắt?"
Vương quản gia cũng liếc nhìn theo nói: "Thiếu gia cậu yên tâm, cái đèn này là loại tiết kiệm năng lượng, không có nhiều ảnh hưởng đối với tiền điện tháng này của nhà chúng ta, bất quá làm công dân Trung Quốc đích xác nên tiết kiệm điện. Chỉ là nhị thiếu gia nói, sợ thiếu gia cậu về trễ nhìn không rõ, cho nên để lại cho cậu một chiếc đèn." Đương nhiên, chỉ là ông đã sơ ý quên nói cho nhị thiếu gia biết cái chụp đèn này ngoài cửa cũng có công tắc.
Khóe miệng khẽ cong, Vương Thanh đem sữa trong cốc uống cạn rồi đặt xuống: "Vương quản gia, hiện tại cũng không còn sớm, nghỉ ngơi đi." Anh đứng dậy đi đến cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn chụp đèn bên ngoài, nhẹ nhàng kéo công tắc xuống.
Đèn tối, tâm lại sáng.
Vương quản gia ngó theo bóng lưng Vương Thanh, quay đầu nhìn ngoài cửa tối như mực, nhăn lại lông mày, xoay người đi lên lầu, ngày mai ông còn phải dậy sớm cùng nhị thiếu gia a.
................
Ngày hôm sau lúc Vương Thanh rời giường, vừa kéo rèm ra đã thấy cảnh Kiến Vũ một cước đạp ngã cả cái cột gỗ thật to, đầu lông mày anh nhíu lại, xoay người đi xuống lầu, Vương quản gia đến tột cùng là từ chỗ nào tìm cho tiểu tử kia mấy cái cột gỗ linh tinh đáng chết đó, còn có, anh sao lại không biết tiểu tử kia lợi hại như vậy, có thể đem cột gỗ lớn như thế đạp đổ?
Xuống lầu, như mọi ngày cầm tờ báo của sáng nay, ngồi trên ghế sa lon lật xem. Rời giường đọc báo chờ Kiến Vũ luyện tập xong rồi tới ăn bữa sáng tựa hồ đã trở thành thói quen mỗi sớm của anh, mà những người hầu trong nhà có lẽ cũng đã quen với chuyện này. Chứng kiến Vương Thanh ngồi trên ghế sa lon cũng không còn có ai tới hỏi anh có muốn dùng bữa sáng không nữa? Ngay cả Vương quản gia cũng vắt ngang chiếc khăn mặt trên tay đứng ở cửa, chờ nhị thiếu gia vào nhà thì tiện lau mồ hôi.
Ước chừng qua hơn hai mươi phút, Kiến Vũ vừa cầm khăn lau vừa đi tới chỗ Vương Thanh, cậu ngồi xuống bên cạnh anh: "Sớm, ca." "Sớm." Vương Thanh buông tờ báo, mỉm cười xoa xoa đỉnh đầu của cậu: "Đêm qua lúc anh trở về, em đã ngủ, nên không muốn quấy rầy tới em."
Kiến Vũ vẻ mặt kì quái: "Ca, anh đêm qua đã về?"
Nụ cười trên mặt Vương Thanh cứng đờ: "Đây là nhà anh, anh không về đây thì về đâu?"
Kiến Vũ nhẹ gật đầu, như vậy đêm qua cậu lưu lại bóng đèn quả thực không lãng phí, nghe nói ở thế giới này luôn kêu gọi tiết kiệm điện. Tuy cậu không phải là một người thích ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ (ăn chơi gái gú), nhưng vẫn biết rõ mọi chuyện, cậu không ngờ rằng vị huynh trưởng hiện giờ của mình trong đêm đã lại trở về nhà, là mỹ nhân bên ngoài không hấp dẫn được anh ấy?
Nhìn thấy Kiến Vũ một bộ biểu tình "em hiểu mà" như viết rõ lên trên mặt, Vương Thanh tự dưng cảm thấy có chút không được tự nhiên, vội ho một tiếng hỏi: "Em cũng đã đi học vài được ngày, sinh hoạt ở trường có gì không quen không?"
"Rất tốt." Kiến Vũ nghĩ nghĩ: "Trong trường có rất nhiều chương trình học cường thân kiện thể, hơn nữa còn có rất nhiều nữ tử cũng đến trường, rất hay." Ở nơi mà cậu đã từng sống, tuy địa vị của nữ tử so với thời xưa được nâng cao hơn không ít, nhưng nữ tử vẫn là không thể vào học đường. Thời nay nữ tử đã chính thức tìm được địa vị ngang hàng cho mình, hơn nữa cách nhìn của những cô gái này đều rất kỳ lạ và thú vị, làm cho người ta cảm thấy linh xảo mà lại thông tuệ kiên cường.
"Em cảm thấy học tập tốt là vì có nữ sinh?" Vương Thanh cảm giác trong lòng mình nghẹn lại.
"Anh trai, chẳng lẽ anh cảm thấy cho nữ tử đi học không tốt sao?" Kiến Vũ kinh ngạc, trong lòng cậu, Vương Thanh hẳn không thể là dạng đàn ông không tôn trọng phụ nữ mới đúng.
"Không... Rất tốt." Vương Thanh đứng lên: "Đi lên phòng thay quần áo, chuẩn bị dùng cơm." Anh cuối cùng cũng hiểu được trước kia tại sao Kiến Vũ lại muốn theo học cái chuyên khoa nặng nề này. Không phải là vì khoa truyền thống văn hóa có rất nhiều nữ sinh sao? Muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn cá tính có cá tính. Hừ, cho dù là mất trí nhớ, còn không quên được tật xấu này?!
Vương quản gia thấy thiếu gia cùng nhị thiếu gia nhà mình chưa nói mấy câu liền trầm mặt xuống, nghi hoặc nghĩ: chẳng lẽ là thiếu gia vẫn còn bất mãn chuyện cầu xxx đêm qua? Chẳng lẽ thật sự là không được? Tưởng tượng như vậy, Vương quản gia sắc mặt đại biến, nhòm nhòm vẻ mặt âm trầm của thiếu gia, quả nhiên là nam nhân đối với phương diện này đều rất để ý, ông có thể hiểu, nhị thiếu gia, thực ủy khuất cho cậu, là nam nhân, điều này cũng không thể trách được a.
Vương Thanh còn đang vì quan niệm nam nữ của em trai nhà mình mà rối rắm thì... lại thấy đến lượt quản gia nhà mình vẻ mặt do dự nhìn anh, mở miệng nói: "Thiếu gia, dù sao giữa trưa mỗi ngày tôi đều phải đem cơm trưa của nhị thiếu gia đến chỗ cậu, nếu không tôi cũng mang cơm trưa tới cho cậu nhé."
Vừa nghe lời này, Vương Thanh nghĩ cũng có thể đến trường Kiến Vũ cùng nhau ăn cơm, miễn cho anh lại sinh ra chút ít suy nghĩ loạn thất bát tao gì đó, cộng thêm Vương quản gia có vẻ rất quan tâm đến mình, nếu lãng phí tâm ý của ông, cũng thật sự không biết nói thế nào. Nghĩ như vậy, Vương Thanh gật gật đầu, không chút do dự nói: "Vậy làm phiền bác."
"Không phiền, không phiền, dù sao cũng chỉ là tiện đường thôi." Vương quản gia rất khách khí mở miệng.
Vương Thanh co co lại khóe miệng, tâm tình cảm động vừa mới dâng lên lập tức biến mất không dấu vết, hóa ra hiện tại vì có Kiến Vũ, vấn đề cơm trưa của anh đã bị hạ xuống cấp "tiện đường".
Bởi vì thời tiết đã dần dần trở nên ấm áp, Kiến Vũ mặc một cái quần đơn giản màu nâu nhạt, cùng áo sơ mi đơn giản, thanh khiết mà tỏa nắng.
Vương Thanh liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh mình, cũng không nói bắt đầu dùng cơm, sau một lúc lâu mới hỏi: "Kiến Vũ, tay của em bị thương, mặc quần áo như thế nào?"
Kiến Vũ ngẩn người: "Ca, tay của em chỉ sai vị (chệch khớp), không phải gãy xương."
Vương quản gia đứng bên cạnh hai người, rót sữa ra cốc, thuận tiện liếc nhìn Kiến Vũ: nhị thiếu gia, ở trong mắt thiếu gia, các đốt ngón tay của cậu sai khớp so với nhà người ta gãy xương còn nghiêm trọng hơn.
Vương Thanh trầm ngâm nói: "Nhưng em vẫn nên quan tâm tới bản thân nhiều một chút, trước khi thương thế của em khỏi hẳn, cởi quần áo cùng mặc quần áo, vẫn là để anh giúp em đi."
Vương quản gia tay run run, một giọt sữa văng đến mặt bàn, ông chăm chú nhìn ánh mắt quan ái (quan tâm, yêu thương) em trai của Vương Thanh, thở dài một hơi, bình tĩnh lấy chiếc khăn vắt trên cổ tay mình lau đi vết sữa, quả nhiên không nên chú ý hai chữ "thoát" (cởi) cùng "xuyên" (mặc) này.
"Anh trai," Kiến Vũ mặt lộ vẻ không đành lòng: "Buổi sáng anh dậy muộn hơn em, anh làm việc vất vả như thế, nếu như em bắt anh rời giường quá sớm, giấc ngủ của anh sẽ không đủ."
Vương Thanh mỉm cười nói: "Không sao, anh rời giường sớm một chút còn có thể cùng em rèn luyện thân thể." Tại sao em lại không nghĩ đến có thể dậy muộn nửa giờ?
"Rèn luyện thân thể rất tốt." Kiến Vũ nhẹ gật đầu: "Buổi sáng ngày mai em sẽ dạy anh phải tập luyện như thế nào, còn có một chút Kungfu quyền cước..."
"Kiến Vũ, nhanh dùng bữa sáng, sáng nay em có tiết." Nụ cười trên mặt Vương Thanh cứng đờ, nghĩ đến ban nãy nhìn thấy Kiến Vũ một cước đạp đổ cột gỗ, đột nhiên anh cảm thấy xương đùi ẩn ẩn đau.
"À đúng rồi, anh trai, hôm nay anh không cần đem cơm trưa tới cho em nữa, chiều nay em không có tiết, em trực tiếp đến công ty anh được không?" Kiến Vũ trước cầm đũa, mới mở miệng hỏi.
"Được." Vương Thanh trong lòng chớp nhoáng quyết định đem hội nghị giữa trưa chuyển đến buổi sáng, trả lời không chút do dự: "Trên đường phải cẩn thận một chút."
Thấy Vương Thanh động đũa, Kiến Vũ mới bắt đầu ăn, đương nhiên, chiếc đũa của cậu ngoại trừ công dụng chọc lấy một cái bánh bao, những chức năng khác đều bị đôi đũa trong tay Vương Thanh tước đoạt hết.
Vương quản gia vui mừng ngắm nhìn bức tranh "huynh đệ hữu ái" này, cảm khái nghĩ: lão tiên sinh ở trên trời lúc này chắc cũng đã cảm thấy được an ủi, nếu hai huynh đệ cứ sống cả đời như vậy cũng tốt. Chỉ là... không biết nhị vị thiếu gia về sau cưới vợ sinh con lại sẽ biến thành cái dạng gì? Ông thật sự không muốn phải nhìn thấy cảnh hai huynh đệ... tranh giành đối chọi với nhau nữa.
Hai người ăn cơm xong, đi làm cứ đi làm, đến trường cứ đến trường. Vương quản gia nhìn hai chiếc xe chạy theo hai hướng khác nhau, thỏa mãn trở vào nhà.
Có lẽ cuộc sống mỗi một ngày đơn giản chỉ là ba bữa cơm cùng học tập hay làm việc, chính là mỗi hôm lại ăn món gì đó khác nhau. Cuộc sống dù cho cứ bình bình đạm đạm mà lặp lại như vậy, cũng thật điềm nhiên và hạnh phúc, giống như ông đã làm quản gia hơn hai mươi năm, vẫn như trước cảm thấy cuộc đời thực vui vẻ. Hiện giờ lại được chứng kiến cảm tình hai huynh đệ tốt như vậy, ông không chỉ có hạnh phúc, mà còn cảm giác được chút thành tựu. Dù sao trong phần cảm tình này, cũng có một ít sức lực của ông. Ít nhất lúc nhị thiếu gia muốn trồng cây đào, ông còn giúp cậu dọn vườn, bị mất bao nhiêu cây hoa lan yêu quý, loại tinh thần hy sinh đầy anh dũng này, là đủ để làm một mẫu hình quản gia khiến mọi người noi theo.
Vì vậy, Vương quản gia cao hứng, ông quả nhiên là một quản gia tốt biết hiểu và săn sóc cho gia chủ. Bất quá, làm người khiêm tốn như ông sẽ không thèm hướng gia chủ khoe công. Muốn làm một quản gia tốt và khéo hiểu lòng người thực không dễ dàng a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...