Dựa trên những tiếng cười vui và chào hỏi chàng từ nhiều căn phòng dưới tầng, Clayton cho rằng những người họ hàng đều đang rất vui vẻ và trong trạng thái tinh thần sảng khoái.
Chàng tìm thấy mẹ chàng trong phòng ăn và đang chủ trì bữa ăn sáng, khi bà thấy biểu lộ hạnh phúc của Whitney, khuôn mặt bà sáng lên nụ cười. Tuy nhiên, nó dao động một chút khi Clayton đặt một nụ hôn ngắn lên má bà và nói nhỏ, “Con muốn nói chuyện riêng với mẹ một chút trước khi Whitney và con ngồi xuống ăn sáng.”
“Được thôi,” Alicia Westmoreland nói khi bà đứng lên và xin lỗi với khách khứa. Mặc dù đôi vai bà vẫn thẳng và đầu ngẩng cao, khi bà đưa Clayton đến một căn phòng khách nhỏ tràn ánh nắng mặt trời nhìn ra khu vườn đằng sau nhà, bà cảm thấy giống như một đứa trẻ phạm lỗi chuẩn bị nhận được những lời khiển trách nghiêm khắc từ cô giáo của mình. Bà quá rối trí nên không nhận ra rằng Whitney cũng đang đi theo đằng sau Clayton cho đến khi bà quay lại để đóng cửa căn phòng nhỏ để con trai bà có thể có sự riêng tư mà nó muốn.
Đến lúc đó, Alicia không những vượt qua sự lo lắng trẻ con của mình, mà ngược lại bà còn thấy một cơn phẫn nộ thích đáng. Rốt cuộc thì bà đã không làm điều gì đến mức không thể tha thứ. Sự thật là, bà chỉ là cho con dâu của mình một nơi nương thân.
Bà củng cố ý nghĩ đó khi quay lại đối diện với con trai mình. “Dựa trên sự chào hỏi lạnh nhạt của con với mẹ qua chiều qua,” bà nghiêm nghị nói, “Mẹ cho là con không hài lòng vì mẹ giữ Whitney ở đây. Mẹ không biết con đã làm gì để đến nỗi con bé không thể ở cùng dưới một mái nhà với con bởi vì Whitney là một người vợ quá trung thành để thảo luận những điều như vậy, ngay cả với mẹ. Dù sao, mẹ cảm thấy chắc chắn là điều mà con làm khiến Whitney phải bỏ đi cũng phải cực kỳ tệ hại! Trong trường hợp đó, việc mẹ từ chối Whitney một chỗ nương thân là không thể nghĩ đến, không công bằng và cũng không có tình người.”
Clayton chỉ yêu cầu được nói chuyện riêng để chàng có thể thông báo với mẹ chàng là ước muốn tha thiết nhất của mẹ chàng sắp thành hiện thực - là bà sắp trở thành bà nội. Vì chàng đã hào hiệp quyết định không làm khó bà về việc giấu chàng về Whitney, chàng vừa giật mình vừa buồn cuời nhận ra mình đang bị bà quở mắng. Hơn nữa, chàng không thể nhớ lại kể từ khi chàng lớn lên đến bây giờ đã từng nhìn thấy mẹ chàng dường như không những có vẻ rất tự vệ mà còn rất bối rối. Nuốt lại một nụ cười, chàng trầm giọng trả lời, “Con hiểu ý mẹ.”
Bà nao núng. “Con hiểu?”
“Đúng vậy.”
Bà quá ngạc nhiên đến mức đánh rơi ngay dáng vẻ giả bộ tức giận. “Ồ. Vậy “ - bà ngập ngừng rồi cúi đầu với một cử chỉ cố để thể hiện sự xin lỗi và nhún nhường - “con thật là rộng lượng. Mẹ đã trông đợi một vài sự tranh cãi.”
“Con cũng nhận ra là vậy,” Clayton uể oải đồng ý.
Bà bước lên trước và tặng cho chàng một cái ôm ấm áp trìu mến. “Mẹ rất vui chúng ta đã có cuộc nói chuyện nho nhỏ này,” bà nói, “nhưng mẹ phải trở lại phòng ăn.” Giờ khi mà mọi việc đã giải quyết êm thấm, vẻ trầm tĩnh tươi cười mà bà đã được ngưỡng mộ bấy lâu nay đã hoàn toàn trở lại, và sự quan tâm của bà quay lại với những vị khách vui vẻ. “Langford sẽ rất vui thấy con ở đây. Ông ấy đang hỏi thăm con. À, và con có lẽ chưa gặp Stephen, nhưng nó đã về đến đây nửa giờ trước với bốn người bạn trẻ tuổi khác. Chúng đến để thưởng thức thời tiết đẹp và nhìn ngắm khu vườn hoa hồng đang nở rộ của mẹ.”
“Stephen không thích mùi thơm của hoa hồng,” Clayton chỉ ra.
Alicia biết rất rõ là Stephen không đến Grand Oak để ngắm hoa hồng của bà; anh đến để chính mình chứng kiến cái mẹo vặt của họ có thành công hay không, và anh dẫn theo bạn là để che dấu mục đích của mình. Anh cũng đến để xem có thể tác động gì đến sự tái hợp nếu nó chưa xảy ra. Đột nhiên lo lắng rằng Clayton bằng cách nào đó có lẽ đoán ra Stenphen và bà đã bày ra mưu mẹo, bà quay về phía cửa ra vào và tuôn ra một tràng độc thoại mau lẹ. “Mẹ thực sự ngạc nhiên khi Stephen đến đây với bạn của nó, nhưng mẹ cũng thấy nhẹ nhõm ghê gớm, vì Lansberry và con gái ông ấy, Quý cô Emily, đã viếng thăm sáng nay. Nếu Stephen và bạn nó không ở đây, Quý cô Emily sẽ không có một ai dưới 50 tuổi để trò chuyện. Nhân tiện thì cô ấy thật là đáng yêu.”
Bà với đến cái nắm đấm cửa và nhìn qua vai mình, chậm trễ nhận ra rằng con trai và con dâu đang nhìn bà cười cười, nhưng cả hai đều không tiến một bước nào. “Chúng ta đi chứ?” bà tươi cười đề nghị.
“Con nghĩ mẹ nên đợi cho đến khi con nói với mẹ vì sao con muốn nói chuyện với mẹ,” Clayton ôn tồn đề nghị.
Bà quay hẳn người lại, bất chợt chăm chú. “Ta nghiễm nhiên cho rằng con muốn phàn nàn vì ta đã không chủ động hơn trong chuyện tái hợp cho con và Whitney,” bà nói, vô tình phá hỏng thái độ ngây thơ vô tội trước đây.
“Con đã nên làm thế,” Clayton khoái trí nói. “Tuy nhiên, con nghĩ điều quan trọng hơn là nói với mẹ rằng mẹ sắp trở thành bà nội.”
Một nụ cười rạng rỡ bừng lên trên mặt Alicia Westmoreland khi bà vươn tay trái nắm lấy tay Whitney và tay phải nắm tay Clayton. “Ôi, hai con yêu quí của ta,” bà nói, nhưng sau đó, như là không thể tìm được từ khác để diễn tả niềm hạnh phúc của mình, bà nâng tay hai người áp vào mặt, “Ôi, hai con yêu quí của ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...