When we were young

2.
Sau khi phân ban, khối 11 trong trường có tổng cộng mười lớp, 11/1 là lớp trọng điểm của khoa Văn, 11/2 là lớp trọng điểm của khoa Khoa học tự nhiên, 11/3 là lớp nghệ thuật, 11/4 đến 11/6 là lớp khoa Văn đại trà, 11/7 đến 11/10 là lớp Khoa học tự nhiên đại trà.
Bởi vì đại đa số học sinh cũ của 10/3 đều chọn khoa Khoa học tự nhiên, cho nên lớp cũng không thay đổi, mà là trực tiếp trở thành 11/9 hiện tại, chủ nhiệm lớp vẫn là Thành Bác. Tương tự như vậy, lớp 10/4 cũ cũng thành lớp 11/10, chủ nhiệm vẫn là Lưu Phong. Mộ Tây, Trịnh Tân, Triều Liệp, còn có Đổng Phong học 11/9, Lý Triết học 11/10.
Tựa hồ vẫn là bộ dạng đó, chẳng qua mọi người đều lớn hơn một tuổi. Tựa như ngoại trừ cục khí tượng, không ai biết mùa hè năm 2006 có gì khác biệt so với mùa hè năm 2007.
Sinh hoạt của lớp 11 so với lớp 10 bận rộn hơn rất nhiều, chương trình học cũng bắt đầu nhiều lên, các loại bài tập tựa hồ vĩnh viễn cũng làm không xong.
Lớp thuộc khoa Khoa học tự nhiên chính là như vậy, tràn ngập các loại bài tập, đề bài vĩnh viễn đều là hàm số lượng giác, định luật nguyên lý, chu kỳ nguyên tố, định luật di truyền. Không có tiểu thuyết kỳ lạ rực rỡ, không có Tịch Mộ Dung, không có Cố Thành, không có Trương Ái Linh.
Sau khi kì thi thử của học kỳ một chấm dứt, thành tích của Mộ Tây so với trước đó khá hơn rất nhiều. Ngữ văn Anh văn vẫn là số một số hai trong lớp, cậu học Toán ít nhất đã đạt tiêu chuẩn, Vật lý cũng cầm hơn phân nửa điểm số, thành tích Sinh học rất tốt, Hóa học cũng chỉ sai một vài đề mục nhỏ trong phần trắc nghiệm mà thôi.
Ba mẹ rất vừa lòng, vì thế Mộ Tây nhận được phần thưởng, sản phẩm mới của năm 2007, Nokia N95 màu bạc.
Trong nháy mắt cầm di động trong tay, Mộ Tây nhớ tới Triều Liệp, y có thể cũng cho rằng, mình là tiểu thái tử trong nhà có tiền hay không, có thể… chán ghét mình hay không?
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, trong lớp thay đổi chỗ ngồi, học sinh có thành tích tốt trong lớp ngồi cùng bàn với học sinh thành tích kém, để có thể hỗ trợ bạn cùng nhau nâng thành tích học tập lên.
Trong mỗi lớp của khoa Khoa học tự nhiên, số lượng nam sinh cơ hồ gấp đôi nữ sinh, cho nên luôn có mấy đôi ngồi cùng bàn đều là nam sinh.
Vì thế, Mộ Tây trước nay ngồi cùng bàn vẫn luôn là nam sinh, mà lần này, cậu và Triều Liệp trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Đây là lần đầu tiên, bọn họ gần nhau đến như vậy, có thể nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương chỉ có thân ảnh của chính mình.
Mộ Tây có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình trở nên hỗn loạn, cậu không biết Triều Liệp có thể nghe được hay không, nhưng cậu xác định Triều Liệp nhìn thấy mình đỏ mặt, bởi vì tươi cười của Triều Liệp có chút không có ý tốt.
Mặc dù có việc trở thành bạn ngồi cùng bàn, quan hệ của Mộ Tây và Triều Liệp cũng chỉ là hơi quen thuộc hơn một chút.
Bọn họ bắt đầu nói chuyện đùa giỡn, chẳng qua đại đa số thời điểm đều không có đề tài chung gì.
Triều Liệp là một người có tế bào vận động rất tốt, y thích bóng rổ, thích xem trận đấu. Mộ Tây lại là một người hoàn toàn không có tế bào vận động, cậu chỉ từng chơi đánh cầu lông với mẹ, mỗi lần đều thua không ngẩng đầu lên được.
Mộ Tây thích đọc tiểu thuyết, xem thơ từ ca phú, xem các loại văn tập. Triều Liệp chán ghét hết thảy những thứ có liên quan đến văn tự, y nhiều nhất có thể xem chính là tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung.
Cho nên đại đa số thời điểm, đều là Triều Liệp mượn vở bài tập của Mộ Tây chép lại, hoặc là một giây trước khi đi vào giấc ngủ nhờ Mộ Tây hỗ trợ canh chừng giáo viên giúp y.
Mộ Tây rất thích viết nhật ký, việc này Triều Liệp biết, y nhìn thấy Mộ Tây lấy ra một quyển vở thật dày không ngừng viết gì đó, tựa hồ còn đề phòng người khác nhìn thấy. Mộ Tây có hai quyển nhật ký thật to tràn đầy chữ, cái này Triều Liệp cũng không quá rõ ràng.
Giờ Ngữ văn là thời gian ngoại khóa của Mộ Tây, cậu sẽ ở trong giờ Ngữ văn xem tiểu thuyết, chép thơ, viết nhật ký. Mà lúc này, Triều Liệp đều sẽ ngủ.
Lúc ban đầu, Mộ Tây còn thường xuyên nhìn xem Triều Liệp có tỉnh lại hay không, lúc Triều Liệp trở mình sẽ bối rối che vở. Sau đó cậu phát hiện thói quen ngủ của Triều Liệp rất… ổn định, chuông tan học chưa reo y sẽ không tỉnh dậy, vì thế cũng không còn phòng bị y nữa.
Chỉ là, Triều Liệp cũng có thời điểm ngủ không ngon…

Bởi vì nội dung mới của lớp 12 không nhiều lắm, cho nên trường học có thói quen là đem nội dung của lớp 12 học xong hết trong năm lớp 11, đến năm 12 toàn bộ dùng để hệ thống ôn tập.
Chương trình học của lớp 11 rất dày đặc, thời gian nghỉ ngơi cũng càng ngày càng ngắn, vì thế Mộ Tây nguyên bản mỗi tuần về nhà một lần biến thành hai tuần thậm chí ba tuần mới có thể về nhà một lần. Sau đó, Tịch nữ sĩ đau lòng con trai cho nên ở tiểu khu mới xây bên cạnh trường học thuê một căn nhà trọ hai phòng ngủ một phòng khách, thuê người ở chuyên nghiệp đến chiếu cố cuộc sống học tập vất vả của Mộ Tây.
Có lẽ nguyên nhân là vì từ nhỏ đã chưa từng phải chịu khổ, sinh hoạt được chăm chút, Mộ Tây có một thói quen, cũng là một thói quen tốt, đó là cậu sẽ chủ động chia sẻ đồ đạc của mình với bạn bè.
Mộ Tây đem cặp sách đặt ở trên bàn, từ bên trong lấy ra hạch đào mà Tịch nữ sĩ chuẩn bị cho cậu, sau đó chia cho bạn học chung quanh, mọi người cùng nhau vui cười ăn hạch đào.
Loại hạch đào này còn có một tên gọi khác là Chỉ hạch đào, ý là vỏ rất mỏng, nam sinh chỉ cần cầm quả hạch đào trong tay dùng sức nắm lại là có thể làm cho lớp vỏ của hạch đào nứt ra.
Triệu Liệp bóp hạch đào, sau khi bỏ sạch vỏ thì đưa cho Mộ Tây, Mộ Tây nhận lấy, yên tâm thoải mái ăn. Động tác của hai người đều rất quen thuộc, tựa như hành động thường xuyên đã trở thành thói quen.
Người chung quanh nhìn cũng quen rồi, không nói gì, cũng không ai cảm thấy việc này có cái gì không đúng.
Bởi vì Mộ Tây lớn lên đáng yêu, vóc dáng lại cả một năm mới lên được 1m68, mà bạn ngồi cùng bàn với cậu vĩnh viễn đều cao hơn cậu ít nhất mười cm, hơn nữa tính tình cậu ôn hòa, lại luôn mang thức ăn chia cho bạn học, cũng không chút do dự ọi người mượn đồ, tuy rằng không thể nào cùng người khác nói chuyện nhiều, nhưng người chung quanh vẫn rất chiếu cố cậu, dù sao thì ‘bắt người tay ngắn, cắn kẻ miệng mềm.’ (Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn)
Nghỉ đông trôi qua khoảng hai tháng, trong nhà Mộ Tây vẫn có các loại lễ vật đưa tới, phúc lợi năm mới cũng có rất nhiều. Vì thế Tịch nữ sĩ dẫn theo lái xe mang tới hai thùng táo thật to cho Mộ Tây, một thùng cho bảo mẫu của cậu, dì Lưu; một thùng để cho bọn họ ăn.
Nhìn táo nhiều như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tây nhăn lại giống như trái khổ qua, nghĩ nghĩ một hồi, cậu gởi tin nhắn cho Triều Liệp.
[Triều Liệp, mẹ tớ đưa tới hai thùng táo, cậu gọi Đổng Phong và những bạn học không về nhà khác đến nhà tớ ăn cơm, sau đó mang mấy quả táo này đi đi!!!!]
Nhận được tin nhắn xin giúp đỡ, Triều Liệp cười cười, không biết nên nói Mộ Tây đơn thuần hay là ngốc nghếch, tuy rằng cậu cùng bạn bè chia sẻ đồ đạc của mình là ý tốt, nhưng không phải tất cả mọi người đều cho là như vậy, mà những người không nhận chỗ tốt này của Mộ Tây thậm chí sẽ nói cậu đang khoe khoang giàu có.
Nhìn mọi người chung quanh một chút, Triều Liệp trả lời tin nhắn.
[Được, bất quá chỉ có tớ với Đổng Phong, bọn tớ và những người khác không cùng một chỗ.]
“Tớ có việc đi trước, Tiểu Phong có đi cùng hay không?” Triều Liệp lên tiếng nói với những người khác trong phòng, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Đổng Phong tuy rằng không biết Triều Liệp có chuyện gì, nhưng mà nếu là Triều Liệp gọi, cậu cũng sẽ đi cùng.
Rời khỏi đám người, Đổng Phong hỏi y, “Có chuyện gì vậy?”
“Mời cậu ăn cơm.” Triều Liệp thuận miệng đáp.
“Chỉ hai chúng ta thôi hả? Không gọi bọn họ đi chung sao?” Đổng Phong là một người thần kinh thô, chỉ cảm thấy nếu anh em mời ăn cơm thì nên gọi Tề Nhân đi cùng.
“Không phải tớ mời, là Mộ Tây, những người khác cậu không phải không biết bọn họ nói như thế nào về cậu ấy, gọi bọn họ đi cùng không phải là thất bại sao?”
“Vậy cũng phải. Bất quá con người Tiểu Tây rất tốt, trong nhà có tiền cũng không phải là cậu ấy sai, chẳng qua chỉ là ăn mặc tốt một chút, cậu ấy cũng đâu có khoe khoang cái gì, thật không biết bọn họ nghĩ cái gì nữa.” Đối với việc này Đổng Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu, điều kiện trong nhà cậu ta cũng không kém, nhưng còn không đến mức mỗi ngày nuôi sống bảy tám người chung quanh.
Triều Liệp ngoắc một chiếc taxi lại, báo địa chỉ, sau đó nói với Đổng Phong, “Trong nhà Mộ Tây có thuê một căn nhà trọ cho cậu ấy, hôm nay thấy cái gì cũng đừng nói ra ngoài, mất công lại thêm một trận tin đồn.”
“Yên tâm, tớ cũng không phải đứa ăn no rửng mỡ.” Đổng Phong vỗ ngực cam đoan, cậu ta cũng không phải kẻ không có mắt nhìn như vậy, hơn nữa cậu ta cũng không phải người thích bàn chuyện thị phi, huống chi cảm giác của cậu đối với Mộ Tây rất tốt.

“Chỉ sợ một lát nữa cậu ăn no bể bụng thôi.” Triều Liệp cười đáp lại cậu ta một câu.
Y đã từng đến nhà Mộ Tây một lần, tuy rằng chỉ là một căn nhà trọ nho nhỏ, nhưng mà tương đối sạch sẽ, vật dụng trong nhà bài trí cũng rất có trật tự thẩm mỹ. Dì Lưu nấu ăn thật ngon, nghe Trịnh Chân nói, mỗi lần cậu ta đến nhà Mộ Tây ăn chực cơm đều có thể ăn đến nằm lăn ra đất không muốn động.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Mộ Tây mặc một bộ quần áo mặc ở nhà in hình SpongeBob, Triều Liệp cười nói, “Thật là trẻ con.”
Mộ Tây không phục, chỉ vào Trịnh Chân đang ở phòng khách nói, “Tiểu Chân cũng mặc mà, cậu sao lại không nói cậu ấy!”
Đổng Phong cười hì hì tiếp một câu, “Ai bảo cậu có gương mặt trẻ con như vậy.”
Mộ Tây hừ một tiếng, lại đắc ý nói, “Tớ mua tổng cộng năm bộ quần áo như vậy lận đó! Đổng Phong cậu chờ đấy, tớ lấy đưa cho cậu, không thay vào không cho cậu vào cửa!” Sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.
Một nam sinh từ trong phòng bếp bước ra, mặc cùng một dạng quần áo ở nhà như Mộ Tây, trong tay bưng một đĩa thức ăn vừa mới nấu xong, ngữ khí ôn nhu giữ cậu lại nói, “Tiểu Tây đừng làm rộn, ở đây giúp dì Lưu dọn bát đũa đi. Để Trịnh Chân dẫn bọn họ đi rửa tay trước, sau đó có thể ăn cơm rồi.” Câu sau là nói với ba người ở trong phòng khách, bên trong mơ hồ hàm xúc một loại ý tứ chủ nhân.
Triều Liệp và Đổng Phong lúc này mới chú ý tới, trong nhà bếp ngoại trừ dì Lưu còn có một người nữa, Lý Triết 11/10, mọi người đều quen biết.
Triều Liệp nhíu nhíu mày, y cảm thấy bộ quần áo ở nhà kia mặc trên người Mộ Tây thực đáng yêu, nhưng mà mặc trên người Lý Triết, rất khó nhìn! Hơn nữa y cũng không thích phương thức nói chuyện của cậu ta, tựa như cậu ta là chủ nhân trong nhà Mộ Tây vậy.
Trên bàn cơm mọi người nói nói cười cười, Mộ Tây và Trịnh Chân cả hai người đều chỉ ăn thịt không ăn rau, mà Lý Triết lại gắp một đũa rau xanh để vào trong bát Mộ Tây, ngữ khí có chút sủng nịch nói, “Không ăn đầy đủ thức ăn không cao lên được đâu.”
Mộ Tây mặc dù oán giận nói, “Lý Triết, cậu y chang mẹ tớ.” Lại vẫn đem rau xanh ăn hết.
Trịnh Chân vừa gặm chân gà vừa nói, “Lý Triết cậu y chang bảo mẫu của cậu ấy.”
Triều Liệp lần thứ hai nhíu nhíu mày, đối với tình cảnh trước mắt cảm thấy chướng mắt nói không nên lời.
Đổng Phong vốn dĩ thần kinh thô cũng bắt đầu cảm thấy có chỗ là lạ.
Cơm nước xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp và nhà ăn, ngồi nghỉ ngơi trò chuyện trong chốc lát, những người kia đều chuẩn bị trở về trường học, mà Trịnh Chân vẫn như mọi ngày ở lại nhà Mộ Tây.
Mộ Tây và Trịnh Chân đưa bọn họ xuống lầu, Đổng Phong nhịn không được hỏi, “Tiểu Tây, cậu và Trịnh Chân có phải đồng tính luyến ái hay không vậy, mỗi ngày dính lấy nhau, còn ngủ chung.”
Mặt Mộ Tây nháy mắt trắng bệch, chẳng qua trong bóng đêm không có ai nhìn rõ.
Mà Trịnh Chân lại là một cước đạp qua, quát lên, “Cậu mới là đồng tính luyến ái á.”
Sắc mặt Mộ Tây càng trắng.
Triều Liệp không nói gì.
Lý Triết đi đến bên cạnh Mộ Tây, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Tây, cậu không tức giận chứ?”
Mộ Tây lắc đầu, cổ họng ám ách nói, “Tớ biết cậu ấy chỉ nói giỡn thôi.”

Cậu nhìn trộm biểu tình của Triều Liệp. Đèn đường mờ nhạt, trời lại không trăng không sao, biểu tình Triều Liệp mơ hồ lại xa xôi, cậu cũng không nhìn thấy cái gì.
Sau khi tạm biệt Mộ Tây và Trịnh Chân, Lý Triết nói, “Cậu cảm thấy đồng tính luyến ái thực ghê tởm sao?” Nụ cười thường xuyên xuất hiện trên mặt cậu ta vẫn không đổi, nhưng ngữ khí vừa nghiêm túc lại xa cách.
“A? Tớ chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà, lớp chúng ta có mấy người cũng hay nói vậy.” Đổng Phong lại trở về hình thức thần kinh thô của cậu ta, không cảm thấy hiện tại Lý Triết thoạt nhìn có vấn đề gì.
“Đám người kia trong lớp cậu thực nhàm chán.”
Thanh âm Lý Triết có chút âm lãnh, Đổng Phong không hiểu sao đánh cái rùng mình, cậu ta rụt rụt cổ, “Ngày gì đây chứ? Lạnh muốn chết.”
Bóng đêm mông lung, cho nên cậu ta không thấy được, biểu tình của Lý Triết lúc này nhìn qua thật sự ứng với một đêm trời đất tăm tối không trăng không sao.
Triều Liệp từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu.
Đầu óc y có chút loạn, câu hỏi kia của Đổng Phong khiến y có cảm giác nháy mắt được khai sáng, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác không thể hiểu rõ cũng đoán không ra.
Lúc nãy nhìn thấy không khí kì quái giữa Lý Triết và Mộ Tây trên bàn cơm, khiến y cảm thấy quái dị lại không được tự nhiên. Vốn dĩ y cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến giữa nam sinh với nhau có thể có tình cảm không phải bạn bè, nhưng mà nếu Mộ Tây là đồng tính luyến ái, vậy những động tác qua lại giữa cậu ta và Lý Triết, không phải là ái muội sao?
Chính là, suy nghĩ cẩn thận loại không khí này là gì, y nghĩ cũng không phải có gì không bình thường, mà là, y cảm thấy tình cảm như vậy khiến y có cảm giác thực chói mắt, cảm thấy không thoải mái.
Nghe được vấn đề của Lý Triết, chẳng lẽ điều khiến mình không thoải mái chính là cảm thấy ghê tởm đối với đồng tình luyến ái? Không, Mộ Tây đáng yêu như vậy, y không ghét, nhưng mà sự tồn tại của Lý Triết tuyệt đối là dư thừa.
Vì sao lại như vậy? Có thể tiếp nhận Mộ Tây như vậy lại không dễ dàng tiếp nhận nếu Lý Triết cũng như vậy? Dã thú trong lòng đang kêu gào cái gì? Không biết, y không rõ ràng. Loại cảm giác không rõ ràng này khiến y thực phiền não, muốn đập phá thứ gì đó.
Bóng đêm mơ hồ, còn có những suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong lòng Triều Liệp, cũng mơ hồ.
Buổi tối, Trịnh Chân tắm rửa xong, thấy Mộ Tây ngồi ở bên giường, như là có chuyện muốn nói.
“Tiểu Tây, cậu không phải là đang suy nghĩ câu nói kia của Đổng Phong chứ? Cậu đâu phải không biết cậu ta chính là cái tên thần kinh thô, nói cái gì cũng không thèm suy nghĩ.” Trịnh Chân quấn khăn tắm thật to, một bên lau tóc một bên an ủi cậu.
Mộ Tây hạ thấp mi mắt không nhìn cậu ta, tay cậu gắt gao nắm lấy góc áo, mất thật nhiều khí lực mới cất giọng khàn khàn hỏi, “Tiểu Chân, nếu tớ là đồng tính luyến ái, cậu sẽ cảm thấy tớ thật ghê tởm chứ?”
Trịnh Chân ngừng lại động tác trên tay, đi đến trước mặt cậu, vươn tay kéo áo tắm của Mộ Tây ra. Mộ Tây bối rối chặn tay cậu ta lại, kinh hoảng hỏi, “Cậu làm gì vậy?!”
“Ách, nhìn xem cậu có phản ứng gì không, không phải nói đàn ông nhìn thấy bộ dạng mới tắm rửa xong của phụ nữ sẽ dễ dàng có phản ứng nhất sao? Cậu nếu như là đồng tính luyến ái, hiện tại nhìn thấy tớ quần áo không chỉnh tề hẳn sẽ ít nhiều có chút phản ứng phải không?”
“Tớ lại không thích cậu, sao có thể có phản ứng với cậu chứ!” Mộ Tây đỏ mặt phản bác.
“Vậy cậu hỏi tới cậu là đồng tính luyến ái tớ sẽ không cảm thấy ghê tởm làm cái quỷ gì? Vừa rồi tắm rửa đầu óc bị nước vào hả?” Trịnh Chân lười biếng ngồi bên cạnh cậu, liên tục lau tóc.
Mộ Tây dứt khoát bình nứt thì cho vỡ luôn, cậu nói thẳng, “Tớ thích Triều Liệp.”
“A?!” Trịnh Chân bị sự trắng trợn của cậu làm cho kinh ngạc một chút, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi, “Triều Liệp? Cậu cùng cậu ta ngồi cùng bàn mới có hai tháng mà?”
Mộ Tây ảo não gãi gãi mái tóc ngắn, “Từ hồi lớp 10 tớ đã thích cậu ấy, tớ sợ cậu cảm thấy ghê tởm nên không dám nói cho cậu biết.”
“Vậy cậu tính làm thế nào?” Trịnh Chân lo lắng hỏi.
Nếu là trước kia, cậu ta có lẽ sẽ cảm thấy đồng tính luyến ái là không có biện pháp nào tiếp thu được, có lẽ cũng sẽ cảm thấy ghê tởm. Nhưng mà Mộ Tây là bạn tốt nhất của cậu ta, hơn nữa Mộ Tây cũng không bởi vì thích Triều Liệp liền biến bản thân thành người giống con gái, vẫn là bộ dạng đơn thuần, không có chỗ nào khiến cậu ta có cảm giác không thể chịu được.
“Tớ không biết, tớ sẽ không nói cho cậu ta biết, hơn nữa cũng không có ai nhìn ra.”
Trịnh Chân nhìn Mộ Tây suy sụp, nhào qua câu cổ cậu nói, “Cậu thật sự mở một cái cửa đến tân thế giới cho lão tử rồi a! Hóa ra nam sinh cũng có thể thích nam sinh!”

Mộ Tây vừa đẩy cậu ta vừa nói, “Đó là tớ giúp cậu phổ cập tri thức, cậu cái đồ dốt văn!”
Hai người vừa cười vừa nháo thành một đoàn, áo choàng tắm trên người đều hỗn độn rớt ra, lộ ra làn da trắng nõn, cảnh tượng mê người nhưng lại không có một chút tình dục nào bên trong.
Sau ngày đó, cũng không ai nhắc lại đề tài đồng tính luyến ái này nữa.
Mộ Tây vẫn như trước mang thức ăn ọi người, Trịnh Chân vẫn sẽ ngủ lại nhà Mộ Tây, Lý Triết vẫn như trước ôn nhu cười, Đổng Phong vẫn là cái tên thần kinh thô, chỉ có Triều Liệp, bắt đầu muốn biết hai quyển nhật ký của Mộ Tây là viết về ai.
Thời tiết càng ngày càng nóng, tất cả mọi người đang chờ hai tuần sau kết thúc kỳ thi, sau đó trở về nhà tránh nóng.
Mộ Tây rốt cục nghênh đón lần đầu tiên được thổ lộ trong đời, là một tiểu nữ sinh trong lớp khoa Văn, cô bé cao 1m6 đứng trước mặt Mộ Tây cao 1m68, thần tình đỏ bừng đưa lên một phong thư tình màu phấn hồng.
Cách đó không xa, Trịnh Chân đang huýt sáo, ánh mắt trêu ghẹo khiến Mộ Tây cảm thấy phía sau lưng đều tê rần.
Lý Triết vẫn như trước ở cửa phòng học, Mộ Tây nhìn không rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng sau đó cửa phòng học lại không có một bóng người.
Triều Liệp cũng không ngủ, ánh mắt cậu chuyển động giữa Mộ Tây, Trịnh Chân, còn có Lý Triết, biểu tình trên mặt có chút biến hóa bất định.
Cuối cùng Mộ Tây xấu hổ từ chối bạn học nữ kia, cậu chỉ nói bản thân đã có người mình thích.
Chật vật quay trở về, Mộ Tây lập tức bị Trịnh Chân bắt lấy, cười tà ác lại đáng khinh nói, “Nói mau, có đồng ý hay không?”
Mộ Tây bất đắc dĩ tránh khỏi cậu ta, trở mình xem thường nói, “Cậu sao lại cứ e thiên hạ bất loạn như vậy chứ, cậu cũng không phải không biết…”
Không biết cái gì?
Đây cơ hồ là một câu hỏi tu từ, cậu cũng không phải không biết, người tớ thích là cậu.
Lý Triết trước giờ vẫn luôn tươi cười cũng có chút miễn cưỡng, cậu ta nói, “Tiểu bằng hữu không cần yêu sớm.”
Bởi vì Mộ Tây đến trường sớm, cho nên trên cơ bản học sinh cùng lứa so ra đều lớn hơn cậu một tuổi, trong lớp thậm chí còn có một người lớn hơn cậu ba tuổi. Cũng bởi vì tuổi nhỏ, Lý Triết luôn thích gọi cậu là tiểu bằng hữu. Đây là một nickname mà không ai biết hàm nghĩa bên trong.
Triều Liệp không nói gì, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Mộ Tây nhìn bóng lưng của y không nói được một câu nào, Trịnh Chân vỗ vỗ bờ vai của cậu, không biết phải an ủi cậu như thế nào.
Triều Liệp đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt. Y cần khiến bản thân tỉnh táo lại, nếu không y cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Từ sau đêm hôm đó, y sao lại không biết tâm tư của Lý Triết đối với Mộ Tây, chỉ là Mộ Tây cũng không đáp lại cậu ta không phải sao?
Cậu cũng không phải không biết…
Không biết cái gì? Không biết tớ thích cậu?
Không! Cậu là của tớ! Cậu sao có thể thích người khác!
Triều Liệp nện một quyền lên tường, biểu tình dữ tợn, quanh thân lệ khí, khiến nam sinh đang đứng rửa tay bên cạnh cũng bị hoảng sợ.
Đúng! Cậu là của tớ! Cậu chỉ có thể là của tớ! Cái gì nữ sinh bày tỏ, cái gì Trịnh Chân, cái gì Lý Triết, đều cút hết đi!
Dã thú nơi đáy lòng rốt cục thoát khỏi xiềng xích khôi phục tự do, ý tưởng nấn ná trong lòng rốt cục phá tan mây mù rõ ràng sáng tỏ. Triều Liệt sửng sốt, sau đó lại không tiếng động nở nụ cười. Nếu tớ đã biết, như vậy người trong lòng cậu, chỉ có thể là tớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui