When The Abyss Gazes You Back! - Khi Bóng Tối Nhìn Lại Bạn


Ai nói đẹp nhất là loài hoa? Với tôi thì điều ấy là không phải.

Tôi từng nghĩ rằng trên đời này, thứ duy nhất khiến tôi không thể ghét được, chính là hoa.Nhưng không, hôm ấy, mọi thứ đều thay đổi.Hoa không bao giờ tàn, là hoa in trên giấy.

Nhưng đồng thời, thứ hoa mà khó phai nhất, lại chính là...!hoa máu.Vâng, hoa, nhưng vẽ bằng máu.Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, bộ đồ trắng toát của Elizabeth được đem đi khám nghiệm, và trên áo trắng tinh ấy là hình ảnh của hoa bỉ ngạn.Thứ hoa đỏ ấy được tô bởi máu của chính nạn nhân, vệt máu được phun lên một lớp heparin chống đông máu, khiến rất khó xác định được thời gian vẽ.

Thứ hoa của địa ngục ấy vẫn ám ảnh mãi tôi đến tận nay.

Vì đến giờ tôi tự nghĩ, làm sao một con người có thể ra tay tàn nhẫn như thế với một đứa trẻ?Phải tàn nhẫn và biến thái thế nào thì hắn ta mới làm ra hành động như thế.Khi ta muốn hiểu một kẻ nào đó, ta phải mường tượng bản thân là hắn.

Nhưng dự định đóng vài tên vô đạo đức này khiến tôi buồn nôn và không thể làm được."Hoa" một từ mang đến hương thơm và vẻ thuần khiết nhất, thứ mà ta dùng để so sánh thanh xuân của một thiếu nữ, nay trở thành nỗi ám ảnh của tôi.


Mùi máu và tràn đầy bạo lực.Tôi không dùng từ "máu tanh" vì với tôi máu của nạn nhân vốn dĩ thuần khiết, chỉ có thứ tanh tưởi như hung thủ mới có thể làm ra những hành vi không thể chấp nhận được như thế.XPD đến và tôi được đưa đi để lấy lời khai.

Tất cả những người có mặt ở đấy đều có chứng cứ ngoại phạm.Camera an ninh của khu vực đã được xem đi xem lại kĩ lưỡng, và họ phát hiện ra một chiếc xe SUV đã đến và đưa hộp xốp ấy bằng robot giao hàng.- Có phân biệt được vệt bánh xe của con robot ấy không? Chúng ta có thể phân biệt được vệt bánh xe thông qua mẫu mã của nó.

- Tôi nói chuyện riêng với Vinicius, dường như một đêm mất ngủ làm ông ta như già đi mấy tuổi.- Tôi đã có tìm nhưng không hề có sự trùng khớp nào trong số liệu, dường như hắn ta đã tìm cách thay đổi hình thái vết ma sát của bánh xe, do đó chúng ta không hề biết được liệu có loại robot giao hàng nào tồn tại hay không.

Thậm chí chúng ta còn bất lợi hơn khi mà các thí nghiệm giao hàng không người lái của các công ty lớn như Amz và Ali đang dần đẩy mạnh.

Những con robot không người lái đôi khi mất tích do mất tín hiệu hoặc trộm cắp.

Đồng thời đấy là các thí nghiệm lên đến hàng triệu đô Mỹ, và rất khó để bắt họ phải giao các số liệu ra, vì hiện giờ những thí nghiệm trên chưa được công bố rộng rãi.


- Vinicius giải thích cho tôi với giọng nó dường như mất kiên nhẫn.

Liên tiếp hai vụ án lớn như vậy là lần đầu tiên ông ta thấy, và có vẻ ông ta chẳng mặn mà gì khi gặp phải các vụ án "khó gặp" như thế.Tôi im lặng và nhìn bằng chứng chụp lại của bộ pháp y cũng như những tài liệu mô phỏng của sở cảnh sát.

Tuy không có sự hiện đại hay công nghệ cao một cách vô lý như phim ảnh, những tài liệu mà sở cảnh sát đưa ra tương đối đầy đủ và không bị phá hư hiện trường một cách hư hại...Đúng hơn là hiện trường thứ hai.

Chiếc SUV mà chúng tôi điều tra được đã bị vứt một xó xỉnh nào đó trong nội bộ thành phố A, cạnh bên thành phố X, và đồng thời không một dấu vết gì để có có thể tìm ra kẻ thủ ác.Dù chỉ là một sợi tóc.Đây là lần đầu tiên tôi phải tự kiểm điểm bản thân trước khoa giảng dạy của mình, khi mà tôi không nộp kịp điểm cho các học sinh của chính tôi.

Bản thân tôi tự thấy mình tắc trách vì không không thể vừa phụ trách vụ án và đồng thời làm việc chính của mình hiệu quả, và vì không để khoa Tội phạm học bị cắt giảm ngân sách, tôi buộc phải cố gắng làm thêm cho cả ban đêm.Thường các giáo sư sẽ đưa trợ giảng của họ chấm bài cho sinh viên, nhưng tôi không như thế vì thông qua việc đọc từng cách viết và từng bài văn của học sinh mình, tôi sẽ hiểu rõ hơn về con người mỗi người và khi họ đến nói chuyện với tôi, tôi có thể cho họ lời khuyên hợp lý nhất.

Bản thân tôi cũng được lời khuyên từ các bậc tiền bối nên tôi mong rằng mình có thể giúp gì cho thế hệ sau.Tôi cắm mắt vào máy ảnh và phân tích những hình ảnh giả lập cũng như hình chụp từ hiện trường.


Ban đầu cảm giác ghê sợ bao trùm lên tôi buộc tôi phải bật đèn sáng hết cỡ, nhưng dần dần, sự sợ hãi ấy thay bằng sự phẫn nộ, sự bất lực, và lẫn sự thương cảm.

Gia đình bác sĩ Joseph đã được sắp xếp ở tạm một nơi khác, và với cú sốc này chắc hẳn rất khó để có thể hỏi ra chuyện.

Ông Joseph gần như mất trí nhớ và khả năng ngôn ngữ vì quá sốc, và việc hỏi ông ta trong thời khắc này là vô khả thi cùng tàn nhẫn.Tôi in bản đồ của thành phố X ra, và bắt đầu xác định phương hướng đi học hàng ngày của cô bé, cũng như những chỗ có thể thành nơi bắt cóc và vị trí hắn có thể trú ẩn.Ở thành phố X, chỗ ở không đâu là miễn phí, cũng như việc tìm một nhà hoang khu vực này là hiếm cỡ nào.

Đồng thời vô gia cư tại thành phố này nhiều vô số, và việc có một chỗ hoang vắng nhưng không người trú ẩn là hiếm hoi gần như không thể.

Do đó, hắn chỉ có thể thuê chỗ, và cô bé đã được đưa đến chỗ của hắn và chịu kết cục bi thảm.Tôi từng hỏi Vinicius về kết quả khám nghiệm dạ dày của nạn nhân, nhưng kết quả cho thấy gần như tuyệt vọng trong việc chỉ dựa vào số liệu để điều tra, vì dạ dày của cô bé đã bị "tẩy rửa" qua "nhiều lần."Mẹ kiếp, tôi gần như phải chửi đổng lên, vì bất lực, trong sâu thâm tâm tôi nguyền rủa và muốn giết chết hắn trăm nghìn lần.Sự im lặng của màn đêm gần như giết chết tôi, và tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay...Tôi dần chìm sâu vào trong giấc mơ, và mỗi lần tôi mơ chính là sự tái hiện hành động của tên giết người ấy...!Tôi đang không biết liệu hắn muốn gì?Tôi luôn nghĩ đến việc mình bỏ sót một thứ gì ấy, và chỉ cần chúng tôi bỏ sót, vụ án này có thể sẽ vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy, trừ khi nạn nhân thứ hai xuất hiện và đó là điều tôi không hề muốn.Tôi muốn thét gào lên trong cơn mơ của mình, tự tay tôi như đang bóp nát trái tim của tôi, và tôi cảm thấy khó thở, khó thở, ...Tôi choàng tỉnh.

Vâng, đó chỉ là một cơn ác mộng, người tôi ướt đẫm mồ hôi.Và trong lúc ấy, bỗng đầu tôi lóe lên...!đúng rồi, trái tim và bộ não.

Hai thứ vẫn còn nguyên vẹn mà cơ sở pháp y chưa kiểm tra.


Tôi gọi ngay cho Vinicius.- Cái gì? Không hề có trái tim?- Tôi lặp lại một lần với Vinicius.

Vâng nạn nhân,Mất đi quả tim.

Và nó được lấy ra từ đường cắt ở ngực trái và khâu lại.

Cơ sở pháp y chưa làm xong kết quả và những gì tôi đọc chỉ là bản nháp! Tôi như muốn nổi điên với Vinicius, nhưng ngẫm lại mình đã quá gấp gáp yêu cầu ông ta nên việc tìm một bản nháp để trấn an "chuyên gia" nhưng thiếu "kinh nghiệm" như tôi là chuyện bình thường.Tôi ngẫm lại, mất trái tim? Vậy còn bộ não? Vinicius chỉ nói rằng bộ phận pháp y đã nói ông rằng não cô bé đã bị "làm chết" trước những vết cắt được thực hiện.

Và từ đó khiến tôi hiểu thêm về thủ pháp của hung thủ.Sự dịu dàng của hung thủ đối với cảm xúc của cô bé tựa như "hoa" mà hắn vẽ, hắn ta không muốn làm đau cô bé, và tìm cách cho cô bé có cái chết "nhẹ nhàng" nhất.

Nhưng khi linh hồn cô rời khỏi thể xác, hắn bắt đầu thực hiện hành vi thú tính của mình.Đối với hắn, hành vi của hắn là không được phép thực hiện trên người sống, nhưng với một cái xác thì khác.Một sự biến thái đáng sợ.

Tôi bắt đầu sợ hãi với những suy nghĩ của chính mình, chỉ với ba ngày, tôi đã nhập vai mình thành hung thủ, và một cách đáng sợ nào đó, hắn ta đang dần dẫn dắt tôi nhìn thấy và tiến dần đến hắn...Và có lẽ hắn mong sao, tôi đi theo con đường của hắn.Một cuộc gọi khiến tôi giật nảy mình, giọng của Vinicius vang lên:- Có vẻ đêm nay là đêm khó ngủ của cậu rồi...Một người chết nữa,...!có liên quan đến Elizabeth..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận