Texas
Mùa thu năm 1883
Sam Gatlin cởi bỏ áo đi mưa cùng với áo sơ mi, anh biết rằng chúng không thể nào khô trước sáng mai. Anh gấp chiếc quần cẩn thận rồi để nó trên ghế trước khi quay lại và nhận thấy cô vợ mới của anh đã rời khỏi giường. Cô ấy đã biến mất, đem theo khẩu súng lục từ bao đựng súng mà cách đây một lúc anh đã treo phía trên cột giường phai màu.
Tia chớp của cơn bão vừa qua lóe lên trong căn phòng nhỏ, cho anh có đủ ánh sáng để quan sát. Phía xa xa tiếng sấm vang dội lại, ầm ầm xuyên qua màn đêm và hòa âm cùng với tiếng đàn piano của quán rượu phía bên kia đường.
Anh cảm thấy xương cốt rã rời và cả cái lạnh nếu như anh không giữ ấm cơ thể. Lúc này đây anh đã để lạc mất người phụ nữ mà anh vừa kết hôn. Cô ấy không thể nào đi xa được. Anh đứng giữa nơi anh đã đặt cô phía trên tấm trải giường và cánh cửa dẫn ra hành lang của khách sạn.
Cô có thể trốn dưới giường hay nép mình ở một trong những tủ đựng quần áo.
Anh cảm thấy đôi chút thoải mái trong việc tìm ra cô vợ mới của anh có thể đang quẫn trí với vũ khí trong tay. Nhưng gần đây vận rủi đã bám theo cuộc đời anh, vì thế anh chẳng ngạc nhiên gì nếu nó xảy ra.
Anh quỳ một gối xuống nhìn chằm chằm vào khoảng tối bên dưới rào chắn bằng sắt của khung giường.
“Xem nào, cô...”, anh nhận ra cô không còn là phụ nữ chưa chồng nữa nhưng anh đã quên mất tên của cô, cái tên mà ngài cảnh sát trưởng đã dùng để gọi cô cách đây vài tiếng, khi Sam trả tiền phạt, đưa cô ra khỏi tù và kết hôn với cô. “Cô không cần phải trốn tôi đâu”.
Anh mong đợi cô sẽ tỏ ra biết ơn anh vì đã tốn một khoản tiền cứu cô tránh khỏi cuộc sống ở những quán rượu. Nhưng cô đã không nói một lời nào kể từ khi họ rời khỏi Cedar Point. Anh có thể mua một con búp bê bằng sứ làm bạn đồng hành trong chuyến đi thay vì là cô.
Nòng súng của anh ló ra khỏi phía dưới chiếc giường.
“Tối nay là một đêm rất dài”, anh lầm bầm không dịch chuyển. Họ đã đi trong cơn bão tồi tệ nhất mà anh từng gặp trong nhiều năm qua, trong một cỗ xe độc mã mỏng manh anh đã thuê. “Tôi muốn chợp mắt một vài tiếng và chúng ta sẽ rời khỏi đây trước bình minh. Sau đó chúng ta sẽ mua một cỗ xe ngựa tốt để có thể an toàn trên đoạn đường đến chỗ tôi”.
Không có sự trả lời.
“Quý cô...” Quý cô nghe có vẻ không đúng lắm. Một người đàn ông không thể đi lòng vòng và gọi cô dâu của mình bằng quý cô được. Sam vươn thẳng khung người lớn của anh, cảm thấy ghét khi cơ thể anh đau nhức vì phải nhốt mình trong một cỗ xe ngựa. Một người đàn ông có thể tự mình cưỡi trên một con ngựa chứ không phải ngồi sau nó. Nếu hôm nay anh chỉ có một mình, anh có thể can đảm vượt qua thời tiết này trên lưng ngựa. Nhưng cô dâu mới của anh trông có vẻ yếu ớt, một tá những giọt mưa rơi xuống hầu như làm cô ướt sũng.
Sam quyết định tiến lại gần “Chui ra khỏi gầm giường đi nào, quý cô. Cảnh sát trưởng nói rằng cô đã từng kết hôn trước đây. Cô phải biết những chuyện gì sẽ diễn ra vào đêm tân hôn. Hãy dừng ngay sự ngu ngốc này lại và trèo lên giường đi”.
Nòng súng chĩa vào tim anh. Nó chứng tỏ cho Sam biết người chồng đầu tiên của cô đã gặp chuyện gì khi anh ta chết.
Cô ấy trông như một thiên thần khi cô ấy bước tới và lôi tờ giấy viết tên anh ra khỏi chiếc nón tại Cedar Point. Anh đã thắng. Một cô dâu cho cái giá tiền phạt của cô. Anh nghĩ thật thú vị khi đọc được mẩu tin về cuộc xổ số chọn vợ. Ba người phụ nữ trẻ đã thú nhận mình là một kẻ sát nhân, nhưng cảnh sát trưởng không thể tìm ra thi thể người đàn ông mà họ thừa nhận là đã giết chết. Vì tính công bằng và bởi lẽ thị trấn không thể giữ họ lại một cách vô hạn định, cảnh sát trưởng Riley đã tổ chức một cuộc xổ số.
Anh đã đến đó để xem hơn là tham dự vào, nhưng một cái nhìn về phía Sarah đã làm thay đổi suy nghĩ của anh. Ít nhất anh cũng phải để tên mình vào trong chiếc nón đó. Cảm giác chiến thắng có vẻ giống một giấc mơ hơn là sự thật.
“Tôi sẽ không làm đau cô”, Sam cố nói một cách tử tế, nhưng sự tử tế không phải là thứ anh chấp nhận dễ dàng. “Trong cuộc đời mình tôi chưa từng làm đau một người phụ nữ nào”, anh thêm vào, sau đó quyết định nó cũng không khiến anh trở nên tốt đẹp hơn là mấy.
Anh nghĩ anh đã nghe thấy tiếng ho của cô. Nếu cô không có phản ứng gì thì cả hai người bọn họ đều sẽ bị viêm phổi mất thôi. Căn phòng thiếu sự ấm áp, chỉ có những đợt gió lạnh buốt. Người chủ phía dưới cầu thang đã mỉm cười khi anh yêu cầu một phòng có lò sưởi hay một bồn tắm.
Đột nhiên anh ước mình có thể đưa cô đến một khách sạn tốt hơn, nhưng chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là đến nơi ở của anh, và anh muốn trở về nhà trước khi rắc rối bắt kịp.
“Hãy ra đây và cho tôi biết vấn đề là gì nào?” Sam nói như thể anh cũng không buồn quan tâm. Anh thực sự đã biết rắc rối là gì. Quý cô này hiểu rằng cô ấy đã kết hôn với anh và phải trông thấy anh trong suốt cả cuộc đời mình. Chiều cao 6 feet 3, nặng 200 pound của anh. Nếu kích thước của anh không đe dọa cô thì hãy chờ cho đến lúc cô tìm ra anh làm công việc gì để kiếm sống. Anh được biết đến là một tay săn tiền thưởng trong tâm trí của hầu hết mọi phụ nữ.
Anh lôi chiếc áo sơ mi ướt lên, hy vọng có thể che đi những vết sẹo dọc ngực trước khi cô chú ý đến.
“Anh sẽ không chạm vào tôi?” một tiếng nói thầm phát ra từ phía dưới gầm giường.
“À, dĩ nhiên là tôi sẽ chạm vào cô. Đó là những gì mà những cặp vợ chồng thường làm. Họ chạm vào lẫn nhau. Tất cả mọi người đều biết điều đó, quý cô ạ”. Có thể đầu óc cô đơn giản. Sam nhớ đến những cô con gái của ông già Harris, những người lớn lên phía dưới con đường từ vùng đất của anh. Tất cả bọn họ đều là những cô gái xinh xắn, phát triển sớm và đầy đặn, nhưng họ hoàn toàn không có đầu óc. Cha họ hy vọng có thể gả bọn họ đi khi họ vẫn còn là những cô gái trẻ trung và e thẹn khi phải nói hơn một vài từ.
Sam không nghĩ rằng cô dâu của anh sẽ bỏ đi khi anh quyết định kết hôn. Anh chỉ nghĩ đến việc trông cô giống một thiên thần đến mức nào, với mái tóc vàng nhạt, đôi mắt màu xanh sáng, và nhẹ như những hạt mưa trên áo đi mưa của anh. Đã quá lâu kể từ khi anh nói nhiều hơn một vài từ với bất kỳ ai, hay dùng bữa cùng với một ai khác. Anh không chắc mình biết thực hiện nó thế nào. Phân nửa số người ở Texas này nghĩ anh là một ác quỷ, vậy tại sao anh lại cưới một thiên thần?
Anh thử một lần nữa “Nhìn nè, thưa cô, nếu cô không muốn tôi chạm vào cô, tôi sẽ không làm nó tối nay. Cô có lời hứa của tôi. Giờ thì hãy chui ra khỏi gầm giường đi”, anh nghĩ thêm rằng anh chẳng có hứng thú làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc đi ngủ, nhưng anh không muốn làm tổn thương cảm giác của cô.
Cô không di chuyển.
“Cô có thể giữ khẩu súng nếu cô thích. Nhưng dĩ nhiên chỉ đêm nay thôi”.
Cái bóng dịch chuyển “Tên tôi là gì?”
Anh từng sợ cô sẽ hỏi những câu mang tính riêng tư hơn. “Bà Sam Gatlin”, anh mỉm cười, tự đắc.
“Tên thánh của tôi?”
Anh không có câu trả lời. Anh không thể nói bất cứ điều gì để che giấu thực tế là anh chỉ nghe có một nửa những gì cảnh sát trưởng nói khi ông ta làm lễ kết hôn cho họ. Anh nhìn chằm chằm vào cô và cô đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của anh.
Sam đi đến cái ghế và bắt đầu mặc chiếc quần vào, bởi sẽ không trông thấy gì khi họ trườn vào bên dưới tấm trải giường. Anh có thể chỉ suy đoán, nhưng anh biết những người vợ sẽ không sưởi ấm những ông chồng không thể nhớ nổi tên mình. Họ có thể đã kết hôn, nhưng trông như thể sẽ không có bất kì đêm động phòng nào tối nay.
Cái quần len ướt của anh trở nên lạnh và cứng ngắc. Anh ném chúng trở lại ghế và túm lấy một trong những cái chăn trên giường.
Anh cuốn nó quanh eo mình. Nòng súng run run. Anh biết cô cũng lạnh giống như anh. “Ra khỏi đó, Bà Gatlin, và chui vào bên dưới tấm trải giường. Tôi sẽ không lại gần cô nếu đó là điều cô muốn”. Cô dâu mới của anh không phản ứng gì. Tại sao cô ấy lại đồng ý kết hôn và rời khỏi thị trấn cùng với anh nếu cô ấy không có ý định làm vợ anh? Cô hành động như thể anh đã bắt cóc và ép buộc cô ở đây vậy.
Khi anh kéo chiếc chăn lên vai mình, cô đã trườn ra khỏi gầm giường.
“Sarah”, cô nói “Tên tôi là Sarah và tôi sẽ không do dự giết anh nếu anh dám lại gần tôi, Ngài Gatlin”
Sam ngồi xuống ghế và khoanh hai tay lại, nhìn xuống mép chăn quanh mình “Cô đã từng giết người trước đó phải không?”
“Đúng thế”, cô hất cầm lên. “Đó là người đàn ông mà tôi và mấy người bạn đã gặp trên đường đến Cedar Point”. Cô hít thở sâu, như thể những điều này cô đã nói rất nhiều lần trong cuộc đời của mình. “Bởi vì chúng tôi là ba người phụ nữ, Zeb Whitaker đã cố gắng đánh cắp cỗ xe ngựa của chúng tôi và đưa bạn của chúng tôi - Lacy đi cùng hắn. Cả ba chúng tôi đã đập hắn bằng tấm ván cứng mà Bailee đem theo đến Texas để phòng vệ. Cả ba chúng tôi đã giết hắn ta”. Cô nhìn chằm chằm vào anh. “Tôi là một kẻ giết người máu lạnh, đó là sự thật”.
Sam cố kìm nén không cười lớn lên. Quý cô thiên thần này lôi cuốn anh bởi mái tóc có màu ánh nắng và chất giọng miền nam nhẹ nhàng. Cô thật sự rất đẹp, thậm chí ngay bây giờ trông cô ướt sũng, mệt mỏi và chỉ vừa đủ sức để đứng đây mà tự thú nhận. Anh khó có thể tin tạo vật này có thể dùng tấm ván cứng làm đau bất cứ ai.
“Tại sao các cô không bắn hắn?” Anh hỏi thêm để tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện.
Cô lăn vào giường, trùm kín mình lại, sau đó ngọ nguậy thoát khỏi chiếc váy ướt của mình.” Tôi sẽ làm thế nếu tôi có một khẩu súng, nhưng trưởng đoàn đã lấy tất cả vũ khí của chúng tôi khi ông ta ném chúng tôi ra khỏi đoàn tàu xe ngựa. Tôi đoán ông ta cho rằng chúng tôi sẽ chết sớm và không cần phải lãng phí súng đạn”.
Chiếc váy của cô rơi phịch xuống sàn.
Cô là người tốt, anh nghĩ thế. Câu chuyện của cô cách đây một giây thật khó tin, nhưng cô đã không thoái lui. Anh săn những tên sống ngoài vòng pháp luật, những kẻ giống như thế giỏi nói dối để khiến người khác tin chúng, thậm chí cả khi chứng minh được điều đó là sai.
“Đoàn tàu xe ngựa là gì thế?”Anh sẽ không tốn thời gian cả chuyến đi và tìm ra sự thật.
“Đó là chuyến khởi hành cuối cùng rời khỏi California vào mùa hè năm ngoái. Họ gọi nó là “Đoàn tàu Roland” với trưởng đoàn được biết đến với cái tên Harrison “cụt tay”. Tôi không nhớ được nhiều, người chồng đầu tiên của tôi đã bị sốt trong vài tuần, sau đó là con tôi. Cả hai đã chết khi chúng tôi di chuyển qua Kansas”. Một giọt nước mắt lăn trên gương mặt có màu trắng sứ của cô. “Nếu Bailee và Lucy không cứu tôi, có thể tôi cũng đã chết rồi. Tôi mắc phải một cơn sốt tồi tệ, tôi không để tâm đến bất cứ thứ gì mỗi khi thức dậy vào mỗi buổi sáng”.
“Bailee và Lucy?”
“Đó là hai người phụ nữ bị đá ra khỏi đoàn cùng với tôi. “Cụt tay” nghĩ tôi bị sốt và có thể lây lan dịch bệnh, vì thế ông ta không cho bất cứ ai đến gần tôi, nhưng Bailee đã để tôi lên xe ngựa của cô ấy khi mọi người đã đốt cỗ xe ngựa của tôi”. Cô nói chầm chậm khi sưởi ấm bản thân bên dưới tấm chăn. “Tất cả mọi người đều cho rằng Lucy là một phù thủy chỉ bởi vì những người cô ấy chăm sóc đều chết, ngoại trừ tôi. Một số người bảo cô ấy còn nhảy múa dưới trăng nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy làm điều đó cả. Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng khi họ bỏ tôi và Bailee họ cũng bỏ cô ấy lại”.
Sam nhìn vợ anh tựa đầu vào gối và nhắm mắt lại. Cảnh sát trưởng từng đề cập tình trạng của cô ấy đã khá hơn vì được ăn uống đàng hoàng, nhưng trông cô vẫn mỏng manh như hạt cây dương bay trong gió.
“Còn một người nữa tên là Bailee là ai vậy?” anh nói to hơn dự định. “Tại sao Harrison cụt tay lại đuổi cả cô ta cùng với cô?”
Sarah giật mình, như thể trong khi dừng lại cô đã ngủ thiếp đi. “Trưởng đoàn nghĩ rằng cô ấy đã giết chết một ai đó ở phía đông. Nhưng cô ấy thực sự là một người tốt, cô ấy chỉ có thói quen dùng gậy đánh người khi cô ấy tức giận thôi. Có thể kẻ cô ấy cần giết cũng xấu xa như tên Zeb Whitaker.
Thiên thần lại nhắm mắt lại lần nữa. Anh nhìn cô cầm chặt khẩu súng cách thoải mái. Anh chờ một vài phút, sau đó đứng dậy và cẩn thận lôi khẩu súng khỏi tay cô, kéo tấm trải giường đến vai cô.
Trong một lúc, anh nghĩ sẽ quay trở lại ghế. Nhưng khoảng trống bên cạnh cô mời gọi anh.
Anh trải tấm chăn của anh lên phía trên cô, di chuyển về phía bên kia giường. Khi anh đã chui vào bên dưới tấm trải, lần đầu tiên anh mỉm cười trong một khoảng thời gian dài.
Khi trời sáng, anh thực sự sẽ đối mặt với cơn thịnh nộ của cô vì đã dám chiếm nửa giường. Anh hầu như mong chờ cuộc mâu thuẫn sẽ diễn ra. Nhưng ngay bây giờ, trong cái giá lạnh ẩm ướt của căn phòng nhỏ bé này, cùng với tiếng nhạc lọt qua từ quán rượu phía bên kia đường, anh cảm thấy hầu như bình yên khi nằm cạnh bên cô.
Sam quay đầu và nhìn cô trong bóng tối. Cô thật sự rất xinh đẹp. Quý cô đây không thể hình dung được cô ấy không có cơ hội để làm hại anh. Không người phụ nữ nào từng làm, không người phụ nữ nào từng muốn. Vài ngày nữa anh sẽ để cô hiểu ra cuộc hôn nhân của họ sẽ như thế nào. Anh sẽ đặt ra những quy tắc và cô sẽ phải tuân theo. Cô sẽ cho anh một ngôi nhà để dừng chân, nghỉ ngơi giữa những cuộc chiến, và anh sẽ đảm bảo sự an toàn cho cô. Cô có thể nấu nướng, dọn dẹp và anh sẽ cung cấp cho cô đủ cái ăn. Thử hỏi một người còn muốn thêm gì nữa ngoài những thứ đó?
Sarah chuyển mình, dịch về phía hơi ấm của anh. Trong giấc ngủ cô đặt tay mình lên phía trên trái tim anh.
Tất cả những suy nghĩ như tan biến khỏi đầu óc anh khi những ngón tay mảnh khảnh, yếu đuối đó lướt qua đám lông trên ngực anh và sau đó thư giãn, như thể những cái chạm của cô mang anh trở về nhà.
Hít thở, anh tự nhắc bản thân, anh phải hít thở...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...