Wechat Tình Yêu Đơn Phương Công Khai
“Vậy sao? Khoan, vấn đề gì? Cô ấy không phải thần kinh đi trêu ngươi tôi đấy chứ?”“Nói vớ vẩn quá.
Khi anh nhờ cảnh sát xem lộ trình của Thẩm Nhược, có thấy cô ta đi vào khu viện dưỡng lão.
Hình như là đi thăm người thân.
Đường đi chỗ đó hơi hẹp, camera không quay rõ được.”“Viện dưỡng lão? Cô ấy không phải là cô nhi à?”“Anh cũng đâu có biết, theo quan sát với camera thì cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, tốt nhất là ngày mai em nên đi tới đó xem đi.”“Được, vậy… đó là viện dưỡng lão nào?”“Viện dưỡng lão An Nhiên.”Lãnh Hàn Băng vội vàng lấy giấy ra ghi lại tất cả, đến cơm cũng còn chưa ăn hết.“Ăn đi, chút nữa viết sau, đồ ăn nguội bây giờ.”______________[6 giờ sáng]“Băng Băng, mau dậy đi, không phải hôm nay chúng ta sẽ tới khu đó sao, sắp tới giờ rồi.”“Ayzzz… biết rồii!”30 phút sau…“Đi thôi, tới chỗ bạn tôi đón cô ấy tới cùng.”“Ừm.”***“Là… chỗ này hả?”“Đúng vậy, tôi thấy bạn cô bảo vậy.”“Tiểu Nhã à, chỗ này chí ít cũng chỉ được 2 người vào phòng bệnh thăm, hay cô ở ngoài đợi chúng tôi đi, được không?”“Được… Trọng sắc khinh bạn hả? Vào đi, tôi trông xe.”“Đồ phiền phức kia, mau đi.”Hàn Băng thở dài, kéo Dạ Phong Thần vào trong.“Chào hai vị, có phải tới thăm người thân không?”“A, chúng tôi không phải tới thăm người …”“Vậy… là làm gì ạ? Có...” - Nữ nhân viên ngơ ngẩn hỏi.“Mà là tìm người.” - Dạ Phong Thần chen lời.“Tìm người? Ở đây có ai cần tìm vậy ạ?”“Cô tìm giúp tôi xem ở đây có ai là người thân tên Thẩm Nhược không?”“Xin đợi chút.”Nữ nhân viên gõ tên trên máy, băn khoăn một chút rồi trả lời.
“Có, bệnh nhân của người này ở phòng 505…”“Cám ơn.”Hai người cùng nhau đi tìm căn phòng 505,vừa nghĩ suy chuyện của Thẩm Nhược rốt cuộc là thế nào.“Haizz, có khi nào là đồng nghiệp em có ác cảm gì nên mới vậy không? Anh tìm mãi mới có chỗ này thôi, theo như camera thì anh thấy đó đúng là cô Thẩm.” - Dạ Phong Thần thở dài ngao ngán.“Cũng đúng.
Nhưng cũng bái phục anh thật, suốt ngày ở trong nhà mà cũng nghĩ ra mấy chiêu trò này để điều tra, cũng coi như có ích.”“Em là đang khen hay mỉa mai anh đấy?”“Đương nhiên là mỉa mai anh rồi, tôi chưa bao giờ có ý định khen anh.
Tập trung tìm đi.”“Băng Băng, thấy rồi, mau qua bên này!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...