Vật y như chủ quả không sai, áp vào trên người Trình Nghị và chim của anh chuẩn xác vô cùng.
“Anh đừng, đừng có đùa giỡn lưu manh…”
Rõ ràng một phút trước còn đang nghiêm túc trò chuyện, hiện tại lại chơi trò lưu manh với cô.
“Em nói đi, có gặp mặt hay không?”
“Không…”
Chu Dao kiên định lạ thường, từ đầu đến cuối đều không buông lỏng.
Trình Nghị không kiềm chế nổi tính tình của mình, cái cô nàng dâm đãng này cứ dong dài, rõ ràng anh nhìn ra cô cũng thích anh, không chỉ thích chim của anh mà còn cả con người, nhưng chết cũng không muốn gặp mặt.
“Em cho rằng ai con mẹ nó mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì nói chuyện phiếm với em, nếu không phải anh đây thích dâm huyệt của em thì sao lại làm chuyện vô ích.”
"A..." Chu Dao không dám tin che miệng, ngạc nhiên vì gã lưu manh lại đột ngột thổ lộ.
Lời thổ lộ cũng cực kỳ giống tính cách của anh, thô bạo, ngông cuồng thẳng thắn.
Trong lòng cô rung động, trái tim nảy bình bịch, giống như từng đóa hoa nổ tung.
Cô không đồng ý gặp mặt kẻ lưu manh này, nhưng cái miệng đầy lời thô tục của anh lại nói thích cô.
"Trả lời anh đây đi!"
Trong lòng Trình Nghị hơi căng thẳng, mẹ nó một thằng đàn ông như anh lần đầu tiên thổ lộ với người khác đấy.
"Em, suy nghĩ một chút được không?"
Cuối cùng Chu Dao vẫn thỏa hiệp, nói không động tâm là giả, sự kiên trì không gặp mặt cũng bị lời thổ lộ của anh đánh tan rất nhiều.
Lần trò chuyện này tan rã trong không vui, Trình Nghị tự xét lại, cảm thấy mình quá mức vội vàng.
Anh cũng không ngờ con bướm nhỏ nhát gan sẽ kiên quyết cự tuyệt như vậy, không lưu lại đường sống nào.
Nhưng Trình Nghị anh là ai chứ, thời niên thiếu dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, xây dựng cho mình một công ty lớn, ở thành phố H tuy rằng không phải ai cũng biết nhưng tiếng tăm vang xa, có thể tưởng tượng được thủ đoạn của anh lợi hại thế nào.
Cũng may cuối cùng không thèm đếm xỉa thổ lộ mới khiến cô buông lỏng, Trình Nghị nhớ lại, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ phát nghẹn.
Nhưng ai bảo anh mẹ nó đã chấm con bướm xinh này chứ!
Mấy ngày nay Chu Dao đều bị lời thổ lộ đột ngột của người đàn ông làm cho tinh thần không yên, đã liên tục vài ngày không dám lên mạng, trốn tránh không muốn đối mặt với tư thế hùng hổ dọa người của anh.
Vừa đúng dịp sinh nhật bà nội Chu, trước đó Chu Dao đã tính toán trở về mấy ngày, cũng không lên mạng nói với Trình Nghị một tiếng đã về quê.
Cô còn chưa nghĩ thông, thật sự chẳng biết nên đối mặt với anh thế nào.
Động tâm là thật, nhưng sợ hãi cũng thật, tuy rằng mới biết nhau một tháng nhưng bọn họ đã trần trụi video call làm tình với nhau, bị anh nhìn không sót huyệt nhỏ phát dục chảy nước cùng với hai bầu ngực no đủ đẫy đà.
Mặc dù cô có ảo tưởng đến khả năng phát triển ngoài đời thật, nhưng Chu Dao vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Về quê một tuần, mỗi ngày rảnh rỗi cô đều nhớ tới đại điểu kiêu ngạo của gã lưu manh kia cùng với lời thổ lộ thô lỗ của anh.
Sau khi trở về, rốt cuộc cô cũng dám lên mạng.
Vừa mở trang web trò chuyện đã có chấm đỏ lập lòe, cô ấn mở, bên trong đều là tin nhắn của Trình Nghị gửi.
"Không muốn gặp thì thôi, sao lại không trả lời tin nhắn của anh?"
"Dâm nữ, không phải em chạy mất rồi chứ?"
"Có đây không? Thấy thì trả lời anh."
"Mẹ nó, con bướm dâm đãng, không gặp thì thôi, trả lời anh đây một câu không được sao!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...