Wang Jun Kai Wo Ai Ni
Hiện tại Vương Nguyên đang ung dung đi dạo trên đường phố với một túi đồ ăn cực lớn. Anh đang suy nghĩ điểm đến tiếp theo sẽ ở đâu thì…
- Á._ Một cô gái kêu lên.
- Xin lỗi, cô có sao không ?_ Anh ân cần hỏi thăm.
- Tôi không sao, xin… Ấy, tên háo sắc._ Cô gái kêu lên.
- Sao cô… Á à thì ra là cô._ Vương Nguyên nghiến răng.
- Là tôi đó, sao nào ?_ Vân Du vênh mặt.
- Sao hả ? Nhìn xem, cô làm đổ hết thức ăn của tôi rồi._ Vương Nguyên chỉ chỉ xuống đất.
- Cái gì ? Tại anh va vào tôi nên mới thế này chứ._ Vân Du cành cổ lên cãi.
- Có mà tại cô để mắt để mũi ở đâu thì cô._ Vương Nguyên gắt lên.
- Anh xem anh xem…_ Vân Du chưa nói xong thì đằng xa có một nữ sinh reo lên.
- Ơ, hình như là Vương Nguyên TFBoys kìa.
- Chết thật. Chưa gì đã bị lộ._ Vương Nguyên nghiến răng.
- Cho chết._ Vân Du định quay đi thì bị Vương Nguyên kéo đi mất.
- Theo tôi.
- Sao tôi phải theo anh. Buông ra_ Vân Du vừa chạy vừa nói.
- Cô mà ở đó chắc chắn bị fan của tôi «thịt » đấy._ Vương Nguyên cố gắng chạy thật nhanh.
- Làm ơn chậm hộ cái.
- Đây rồi._ Vương Nguyên chạy nhanh vào cái hẻm nhỏ rồi lúp sau bức tường.
- Sao anh…ưm._ Vương Nguyên dùng tay bịp miệng Vân Du lại, cố gắng không phát ra tiếng động để đánh lừa cô nữ sinh kia.
- Đâu mất rồi._ Cô gái đứng đó nhìn xung quanh._ Chán thật mất dấu rồi._ Cô gái chán nản vòng ra đường lớn.
- Phù, cuối cùng cũng thoát._ Anh ngồi xuống thở dốc.
- Cái tên chết tiệt này, cứ đụng phải anh là không yên thân._ Du cũng ngồi xuống thở dốc.
- Thôi tạm biệt, tôi phắn đây._ Nói xong anh đứng dậy phủi quần áo.
- Này, định đi đâu đấy._ Cô cũng đứng dậy theo.
- Về chứ đi đâu._ Anh nhìn cô.
- Anh._ Cô chỉ vào anh._ Phải đãi tôi._ Cô lại chỉ vào mình.
- Sao tôi phải đãi cô?
- Coi như đền bù thiệt hại cho tôi.
- Tôi làm gì mà phải đền bù cô.
- Anh kéo tôi chạy xung quanh khu này khiến tôi tốn nhiều calo nên phải đền bù.
- Này như thế là tôi cứu cô đấy.
- Cứu cái con khỉ, cũng tại anh nên tôi mới thế. Nếu anh không đãi tôi sẽ chạy ra ngoài kia rồi kêu lên “ Vương Nguyên TFBoys đang ở đây” cho anh xem.
- Cô dám.
- Sao không?_ Cô đưa ánh mắt thách thức nhìn anh.
- Thôi được. Đi theo tôi._ Nói xong Vương Nguyên dẫn cô nàng rắc rối này đến quán bà Trịnh ăn tá nả.
- Oa, ăn ở đây ngon ghê nha._ Du vừa ăn vừa nói.
- Làm ơn giữ ý hộ cái._ Nguyên nhìn cô ăn mà ngại cả mặt.
- Cai gì mà ý tứ, đói muốn chết rồi._ Cô cho cả miếng thịt to vào miệng.
- Sáng cô không ăn à ?
- Không.
- Sao không ăn ?
- Không thích.
- Ăn xong bữa này tôi với cô hòa nhau.
- Tất nhiên rồi._ Vân Du nhai ngồm ngoàm.
*** Nhà Tiên Dung***
- Bố mẹ, chiều nay con với Tuấn Khải sẽ về nhà anh ấy một chút._ Cô vừa ăn vừa nói.
- Ừ, hai đứa cũng nên về đó._ Bố cô gật đầu.
- À, mà hai đứa cũng « già » rồi, mau tính toán đến chuyện kết hôn đi chứ._ Mẹ cô nói.
- Mẹ, bọn con quen nhau chưa được mấy tháng, sao có thể… Với lại Tuấn Khải là ca sĩ, cũng cần có thời gian chứ._ Cô đỏ mặt.
- Nó nói đúng đấy, bà cứ từ từ xem nào._ Bố cô nhìn bà.
- Chỉ tại tôi muốn có cháu quá thôi._ Mẹ cô cười hiền.
- Bác gái yên tâm, cháu sẽ sắp xếp công việc._ Lời anh nói khiến cô giật mình.
- Vậy thì tốt rồi. Mà ăn cơm đi không cơm canh nguội mất._ Mẹ cô gắp thức ăn cho Tuấn Khải.
*** Buổi chiều***
- Bố mẹ, con về đây._ Cô mỉm cười.
- Hai đứa về cẩn thận nhé._ Mẹ cô dặn dò.
- vâng, con chào hai bác._ Nói xong anh phóng ô tô về nhà mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...