Wang Jun Kai Wo Ai Ni
*** Sáng hôm sau***
- Hôm nay tôi không ăn cơm ở nhà đâu nhé._ Tiên Dung dặn mọi người.
- Ừ, nhưng nhớ tối phải về đấy._ Tân Vũ nhắc nhở.
- làm như tôi là trẻ con không bằng._ Cô liếc Tân Vũ.
- Anh đi với, lâu lâu không gặp hai bác rồi._ Tuấn Khải chạy ra.
- Hả, có sợ bị lộ không ?_ Cô hơi lo lắng.
- Không sao, đợi anh thay quần áo nhé._ Nói xong anh chạy tót lên lầu thay một bộ quần áo hip hop, đội mũ đeo khẩu trang kín mít.
- Đi thôi._ Anh lôi Tiên Dung ra xe ô tô rồi phóng vút đi.
- Anh Văn Chính, em đi chơi nhé._ Vương Nguyên dùng bộ mặt dễ thương.
- Đừng để bị phát hiện đấy._ Văn Chính nhắc nhở.
- Biết rồi mà._ Vương Nguyên định chạy đi thì Thiên Tỉ kéo lại.
- Cho đi nhờ với.
- Đi đâu ?
- Zaha Club._ Thiên Tỉ nhìn anh.
- lên xe._ Nói xong hai người cũng đi luôn. Trong căn nhà to chỉ còn văn Chính và Tân Vũ.
- Làm gì giờ._ Văn Chính hỏi.
- Lên mạng chat chít tí cho đợ buồn._ Thế là hai ông anh lại nhảy lên lâu ôm chặt lấy máy tính.
*** Tại nhà Tiên Dung***
- Bố mẹ ơi…_ Tiên Dung từ cổng chạy vào.
- Sao hôm nay lại về vậy?_ mẹ cô cười.
- mẹ không muốn con về à._ Cô chu mỏ.
- Ai bảo vậy, mẹ muốn lắm chứ._ Bà vuốt tóc cô.
- Con chào bác._ Tuấn Khải lễ phép.
- Tuấn Khải đến chơi à, màu vào đây uống nước._ Bố cô từ trên lầu đi xuống.
- Lâu lắm mới gặp bố. Công việc của bố thế nào rồi._ Cô rót trà.
- Bình thường thôi. Mà hôm nay hai đứa ăn cơm ở đây nhé._ Bố cô ngậm chén trà.
- Vâng, con về là để ăn cơm của bố mẹ mà._ Cô nhanh nhảu. Còn Khải chỉ biết cười nhẹ thay lời đồng ý.
- Bây giờ bố mẹ đi siêu thị, hai đưa ở nhà nhé._ Mẹ cô chuẩn bị quần áo.
- Con biết rồi, con chào bố mẹ._ Cô cười.
- Con chào hai bác._ Tuấn Khải cúi chào cẩn thận.
- Vui quá._ CÔ chạy vào tủ lạnh lấy hộp sữa chua, vừa ra đến nơi thì bị Khải giật mất.
- Ya, của em mà._ Cô lườm anh.
- Em đi lấy hộp khác đi._ Anh cầm khiển bật TV.
- Không, anh tự đi mà lấy._ Cô giật giật hộp sữa chua.
- Đố lấy được đấy._ Anh đứng dậy đưa đôi mắt thách thức nhìn cô.
- Xem đây._ Cô cố gắng nhảy lên nhưng không thể bởi chiều cao của cô có giới hạn. Vườn nhau được một lúc thì cô thấm mệt, cô ngồi xuống ghế sofa thở dốc nhìn tên Tuấn Khải mà cay đắng. Nhân lúc anh không để ý cô nhanh chóng lấy tay giật lấy, nhưng không kịp. Anh phản xạ nhanh đưa hộp sữa chua ra xa còn cô thì hôm chầm lấy anh. Lúc này môi anh chỉ cách môi cô tầm 3 cm. Cô lúng túng nói:
- Em…em đi lấy hộp khác._ Cô định đứng dậy thì bị anh kéo lại. Một tay anh ôm eo cô, còn một tay giữ hộp sữa chua.
- Cho đấy._ Anh chìa hộp sữa chua ra.
- Cho thì lấy._ Cô nhanh chóng giật lại.
- Ai bảo là cho không._ Nói xong anh hôn cô một cái nhẹ nhàng, dù chỉ là cái hôn phớt lờ cũng khiến tim cô muốn nhảy ra ngoài.
- Xí._ Cô ngồi dậy ăn hết hộp sữa chua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...