Edit: Mộ Phong Nghiêm Tam Thế ở phòng khách Dương phủ đợi một lúc lâu, trà qua mấy lần mới có một bà tử đến nói: “Nghiêm công tử, lão gia nhà ta mấy hôm nay mắc chứng ho khan, thái phu nhân đêm qua cũng bị cảm lạnh, do hơi khó chịu nên không tiện gặp khách! Nếu Nghiêm công tử có việc gấp thì hãy nói với Tam công tử nhà ta”.
Dương Tư Minh tiếp khách nửa ngày, lòng thầm nghĩ, Vưu Vũ đã gả vào Dương gia rồi, Nghiêm Tam Thế còn dám tìm đến cửa, thực sự là lớn mật, đợi khi bà tử nói xong liền thuận thế nói: “Nghiêm công tử có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ truyền lời cho ông bà nội”.
Nghiêm Tam Thế thấy Dương Thượng Bảo và Vưu Vũ không chịu ra gặp mình, bao nhiêu lời đã chuẩn bị sẵn đều bay mất hơn nửa, đợi bà tử lui xuống, chỉ còn Dương Tư Minh ở đại sảnh liền nói: “Xin hãy chuyển lời cho Vưu tiểu thư rằng, chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, ta sẽ hưu thê lấy nàng, đồng thời lo chuyện của cha nàng thật chu toàn, để cha nàng sớm ngày được phục chức. Còn nữa, nói với ông nội ngươi, lão đã bảy mươi có lẻ rồi, nếu ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, Vưu Vũ phải làm sao đây? Nếu muốn tốt cho Vưu Vũ thì mau viết hưu thư, để Vưu Vũ gả vào Nghiêm gia. Từ nay về sau, Nghiêm gia, Dương gia và Vưu gia sẽ như là thân thích, quan hệ vĩnh viễn hòa hảo”.
Nghiêm Tam Thế đi rồi, Dương Tư Minh vào gặp Dương Thượng Bảo, thuật lại lời của Nghiêm Tam Thế. Dương Thượng Bảo nghe xong nói: “Xem ra Nghiêm Tam Thế quyết tâm đoạt cho được Vũ Nương, không tiếc hưu thê tái giá. Nhưng thứ nhất, Nghiêm gia chưa chắc đã cho phép hắn hưu thê. Thứ hai, nhà ngoại của thê tử Nghiêm Tam Thế cũng không phải gia đình bình thường, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn nữ nhi bị đuổi về mà không làm loạn. Thứ ba, ngày hôm nay Nghiêm Tam Thế vì Vưu Vũ không tiếc hưu thê, ai biết được một ngày nào đó sẽ không vì một nữ nhân khác mà bỏ Vũ Nương chứ? Thứ tư, Vưu Văn Đạo đem Vũ Nương giao cho ta, ta sẽ không để Vũ Nương rơi vào miệng cọp”.
Trong lúc Dương Thượng Bảo nói, Quách phu nhân lại đang khẩn cấp triệu tập mấy chị em dâu, đuổi đám bà tử và nha hoàn ra ngoài, đóng cửa ở trong phòng bí mật bàn bạc.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người, Quách phu nhân lên tiếng nói: “Nghiêm Tam Thế hôm nay đến cửa nói những lời đó có thể thấy rằng , để đoạt được thái phu nhân, hắn không tiếc bất kì thủ đoạn nào. Nhưng chúng ta cũng biết, lão gia vì muốn báo ân, nhất định sẽ không bỏ mặc Vưu gia, lại càng không để thái phu nhân rơi vào tay Nghiêm Tam Thế. Chỉ là vì một nữ nhân mà Dương gia chúng ta rất có thể sẽ gặp tai ương ngập đầu!”.
Tam phòng Chu phu nhân nói: “Đúng vậy. Nghiêm Tam Thế mới dùng chút thủ đoạn nhỏ mà Vưu Văn Đạo lập tức từ quan tứ phẩm bị giáng xuống thất phẩm Huyện lệnh, nếu hắn bắt tay với người Nghiêm gia, dã tâm nhằm vào lão gia nhà ta, chỉ sợ lão gia cũng…”
Mã tứ phu nhân oán hận nói: “Tóm lại, lão gia đã rước một kẻ họa thủy vào nhà rồi!”
La ngũ phu nhân lo lắng: “Thái phu nhân ban đầu có đính ước với công tử Thẩm gia Thẩm Dụ Nam, Thẩm gia còn không vì thái phu nhân ra mặt, vậy mà lão gia chúng ta lại muốn gánh vác chuyện này, haizz!”
Nói đến Thẩm gia, Tống nhị phu nhân nói: “Ta nghe nói, Thẩm Dụ Nam còn đang chịu tang, không thể lấy thái phu nhân, Vưu Văn Đạo không biết làm sao đành cầu xin lão gia. Nhưng Thẩm gia cũng tỏ ý rằng trước hết phải từ hôn, đợi Thẩm Dụ Nam chịu tang xong sẽ đến Vưu gia cầu hôn. Lúc đó lão gia liền viết một bức hưu thư cho thái phu nhân, để thái phu nhân gả cho Thẩm Dụ Nam”.
Chu phu nhân tiếp lời: “Đợi Thẩm Dụ Nam chịu tang hết ba năm, hoàng hoa khuê nữ cũng trở thành bà già rồi!”.
Chưa kể đến Dương Thượng Bảo đã bảy ba tuổi, không biết sống được thêm ba năm không, mà dù có sống thêm được mấy năm đi nữa, Nghiêm Tam Thế sẽ ngồi yên đợi ư? Hơn nữa, phải nói tới vị thế của Nghiêm gia hiện nay, chỉ cần Thái hậu còn tại vị ngày nào, Nghiêm gia còn phách lối ngày ấy. Huống hồ Thái hậu tuổi mới ngoài tứ tuần, so với Dương Thượng Bảo thì còn sống lâu lắm.
Mọi người đương nhiên hiểu ý Chu phu nhân, ai cũng cau mày nói: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhưng cũng không thể phụ ân nghĩa của Vưu gia, để thái phu nhân rơi vào tay Nghiêm Tam Thế, thật là khó nghĩ mà!”
Quách phu nhân xuất thân thế gia, lại là dâu trưởng, trước đây luôn cẩn trọng tuân thủ phép tắc, không dễ nói ra những lời không nên nói, nhưng cứ nghĩ tới Dương gia rất có thể vì tai họa của Vưu Vũ mà lụn bại, bà sớm đã vứt ra sau đầu những phép tắc mình luôn luôn coi trọng, chỉ nhìn mọi người một cái rồi nói một câu long trời lở đất: “Tìm cho thái phu nhân một vị hôn phu tuấn tú hơn Thẩm Dụ Nam, gia thế có thể trấn áp Nghiêm Tam Thế, sớm đem thái phu nhân gả ra ngoài thì chúng ta sẽ được cứu”.
Tống phu nhân luôn bám theo Quách phu nhân, nghe vậy liền nói thêm: “Nhan sắc của thái phu nhân đẹp vào loại nhất nhì thiên hạ, kẻ tầm thường khó mà nuốt trôi, đương nhiên phải tìm một công tử nhà quyền quý. Chỉ có kẻ như vậy mới trấn áp được Nghiêm Tam Thế. Hơn nữa, thái phu nhân mà có một mối hôn sự tốt, Dương gia chúng ta cũng được nhờ”.
Chu phu nhân chờ người mở miệng trước, thật lâu sau cũng phải thừa nhận rằng Quách phu nhân nói không sai, Tống phu nhân nói lại càng không sai.
Mã phu nhân nói: “Nói cách khác, nếu chúng ta mai mối cho thái phu nhân thì đúng là vẹn cả đôi đường”.
Quách phu nhân đáp: “Không sai, nếu thái phu nhân và đối phương lưỡng tình tương duyệt thì lại càng viên mãn”.
Tống phu nhân gật đầu: “Nghiêm Tam Thế đang như hổ đói rình mồi, chuyện rất cấp bách, chúng ta phải nhanh chóng an bài, đem thái phu nhân gả đi ngay mới có thể ăn ngon ngủ kĩ được”.
Mã phu nhân có chút học vấn, trước nay luôn lo xa liền nói: “Tướng mạo vượt qua Thẩm Dụ Nam, gia thế trấn áp được Nghiêm Tam Thế, kẻ như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Hơn nữa với điều kiện đó, phần lớn đều đã định ra hôn sự rồi, có ai mười mấy tuổi mà chưa đính ước chứ?”
Chu phu nhân vốn là đính ước với phu quân từ hồi năm tuổi, rất được phu quân thương yêu, đã vậy lại thích làm mai, lúc này cười nói: “Cũng không hẳn là phải chọn người nhỏ tuổi, chỉ cần chưa đến ba mươi tuổi thì có thể xem xét”.
La phu nhân cũng cười: “Chưa đến ba mươi tuổi có thể xem xét ư? Có một người mới từ biên quan thắng trận trở về, được phong là Uy Viễn hầu Phùng Yến, năm nay hai mươi lăm tuổi, thật sự là người rất thích hợp”.
Ông nội của Phùng Yến là khai quốc công thần, Phùng gia trước nay luôn được Hoàng đế tin tưởng. Huống hồ Phùng Yến lại vừa lập chiến công, được phong Hầu gia, dù Nghiêm gia có phách lối đến đâu, đụng tới Phùng gia cũng phải nhường nhịn ba phần.
Mọi người cùng chung một suy nghĩ, mặc dù cảm thấy mặt nào của Phùng Yến cũng có thể trấn áp Nghiêm Tam Thế, nhưng gia thế của hắn như vậy, liệu có đồng ý lấy một nữ tử từng là kế thất của người khác làm chính thê không?
Chu phu nhân lại nói: “Tân khoa trạng nguyên Vệ Chính năm nay hai mươi hai tuổi, là họ hàng thân thích với nhà ngoại của Hoàng hậu, tướng mạo lẫn gia thế đều không tầm thường, hơn nữa thê tử của hắn ba năm trước lúc sắp xuất giá bị bệnh chết, danh gia vọng tộc biết việc ấy đều có chút kiêng kị, mấy gia đình bình thường thì không dám trèo cao, thế nên đành phải trì hoãn hôn sự. Nói đi nói lại, điều kiện của hắn không bằng Phùng Yến, nhưng chính vì vậy mà chúng ta càng chắc ăn hơn”.
Ánh mắt mọi người đều sáng lớn, nhất thời đều cảm thấy Phùng Yến là võ tướng, quá uy nghiêm, không dễ lấy lòng, còn Vệ Chính vừa tuấn tú vừa có tài, lại là thân thích của Hoàng hậu, dựa vào mấy điểm đó thôi người Nghiêm gia sẽ không dám chọc vào hắn, quả là một lựa chọn tốt.
Quách phu nhân trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Tháng sau là sinh thần của Phùng thái phu nhân, nếu đoán không nhầm thì Phùng Yến nhất định sẽ đi theo hầu, Vệ Chính cũng sẽ đến đó, thậm chí còn gặp cả Thẩm Dụ Nam và Nghiêm Tam Thế nữa. Chúng ta hãy đi dự tiệc cùng với thái phu nhân! Đến lúc ấy chúng ta thừa nước đục thả câu, lợi dụng thời điểm đó mà tác hợp, tóm lại, chính là muốn Nghiêm Tam Thế hiểu lầm Phùng Yến hoặc Vệ Chính có ý với thái phu nhân, cho hắn ta biết khó mà lui”.
Chu phu nhân lại lo lắng nói: “Nhưng chẳng may đến lúc đó, trước mặt mọi người Nghiêm Tam Thế lại giở trò với thái phu nhân…”.
Quách phu nhân đáp: “Vậy thì càng tốt chứ sao, để thái phu nhân khóc ngã trước mắt Phùng thái phu nhân, cầu xin Phùng thái phu nhân làm chủ”.
Mọi người bàn bạc mãi cho đến giờ cơm tối mới giải tán.
Ngày hôm sau, Quách phu nhân liền dẫn người đến phòng Vưu Vũ thỉnh an, nhắc đến sinh thần của Phùng thái phu nhân, nhẹ nhàng nói với Vưu Vũ: “Thái phu nhân, mặc dù Phùng gia chức cao vọng trọng, nhưng đối đãi với Dương gia ta không tệ, sinh thần của Phùng thái phu nhân, mong thái phu nhân hãy đưa chúng ta cùng đi dự tiệc!”.
Vưu Vũ gả vào Dương phủ mới có mấy ngày, là nữ nhân mới gả đi, theo lý thì không cần dự tiệc, hơn nữa nàng nghĩ mình tuổi còn nhỏ, đi theo đám người Quách phu nhân dù sao cũng cảm thấy hơi kì lạ, đang muốn mở miệng từ chối thì bỗng nhớ tới lời Dương Thượng Bảo từng nói, muốn chọn hôn phu thế nào cũng phải ra ngoài đi lại, ngồi yên trong phủ, có vị hôn phu nào từ trên trời rơi xuống chứ, nhất thời liền đồng ý ngay.
Thấy Vưu Vũ chấp nhận, Quách phu nhân nghiêm túc nói: “Sinh thần của Phùng thái phu nhân, nhất định sẽ có rất nhiều mệnh phụ phu nhân đến, thái phu nhân thì khác, y phục, cách đi đứng đều phải cẩn trọng”.
“À, cái đó ta không thạo cho lắm, bà giúp ta chọn một bộ y phục và ít nữ trang, xem xem phải ăn mặc thế nào để đi dự tiệc mới thích hợp”. Vưu Vũ thấy mặc dù Quách phu nhân đã gần năm mươi tuổi, y phục trên người đoan trang tao nhã, là một người hiểu biết về trang điểm, thuận tiện nói: “Nếu những bộ xiêm y này không thích hợp thì làm một bộ khác cũng được”.
Quách phu nhân nghe xong liền cùng Tống phu nhân xem qua y phục của Vưu Vũ lượt, sau đó lắc đầu nói: “Xiêm y của thái phu nhân cái nào cũng có vẻ già dặn quá”.
Vưu Vũ hơi ngại, Lam Nguyệt liền đáp: “Mấy bộ xiêm y này đều là làm trong lúc cấp bách, còn những bộ trước kia mặc hồi còn ở Vưu phủ thì không tiện mang đến đây mặc tiếp ạ”.
Quách phu nhân gật đầu, Vưu Vũ gả vào Dương phủ làm thái phu nhân, đương nhiên không thể mặc đồ trẻ quá, kiểu dáng xiêm y và nữ trang đều theo phong cách người lớn, nhưng đến Phùng phủ dự tiệc, dù sao đi nữa vẫn nên ăn mặc lộng lẫy một chút, có đẹp thì mới thu ong hút bướm được.
Chu phu nhân kiểm tra đồ trang sức của Vưu Vũ, thấy kiểu dáng không được mới mẻ cho lắm, nghĩ một lúc rồi nói: “Phải đặt làm thêm đồ trang sức thôi, nhưng sợ thời gian gấp gáp quá, đã vậy thì thế này đi, ta đem trang sức của ta tới, sau đó chọn mấy thứ cho thái phu nhân đeo, được không?”
Nhà mẹ đẻ của Chu phu nhân chuyên buôn bán châu bảo, của hồi môn của bà có rất nhiều đồ quý giá, nếu bà ta đồng ý cho Vưu Vũ mượn để đeo thì tốt hơn là gấp gáp đi làm mấy món trang sức nhiều, mọi người liền nói: “Vậy cũng được!”
La phu nhân gần đây làm một bộ xiêm y mới, lúc này quay sang Quách phu nhân nói: “Đại tẩu, sáng mai tỷ đến xem mấy bộ xiêm y mới làm, thái phu nhân cũng đến xem qua đi, đến lúc đó lại để cho tơ lụa cửa hàng tặng mới tới có khiếu thượng Dương phủ, mọi người chọn một chút, các tố hai bộ đồ mới thường, có thể khiến cho?”
Quách phu nhân chưởng quản mọi việc, mỗi quý đều làm một bộ đồ mới cho người trong phủ, nhưng mọi người không vừa ý vì mỗi quý một bộ là không đủ, muốn mua thêm đồ mới thì dùng tiền riêng mua, ngân quỹ không chi ra. Nay nếu làm cho Vưu Vũ xiêm y mới, những người khác kiểu gì cũng thừa dịp mà đòi hai bộ ình. So sánh giữa hai bộ đồ ỗi phu nhân và tương lai Dương phủ, đương nhiên cái sau quan trọng hơn. Quách phu nhân không chút do dự đồng ý nói: “Nếu làm đồ mới thì ỗi người thêm hai bộ đi!”.
Đến Phùng phủ dự tiệc không chỉ vì hôn sự của Vưu Vũ mà còn có mấy cô nương đang tuổi cập kê trong Dương phủ, cũng đến lúc phải chọn rể rồi, đương nhiên phải đưa ra ngoài cho xuất hiện trước mặt mọi người.
Nói đến xiêm y và trang sức, chúng phu nhân đặc biệt có tiếng nói chung, trong chốc lát, phòng Vưu Vũ vô cùng náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...