Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Vưu Vũ cảm giác được ngón tay Dương Tư Minh xẹt qua lòng bàn tay nàng, móng tay còn hơi gãi nhẹ lòng bàn tay khiến trái tim bé nhỏ của nàng run khẽ, tiểu tử này giỏi lắm, lá gan lớn đấy, dám đùa giỡn bà nội à!
Ngón tay Dương Tư Minh chạm được vào lòng bàn tay Vưu Vũ, thật là mềm mại mịn màng, hắn cảm thấy tâm trạng rạo rực, có điều trước mặt bao nhiêu người, không thể để lộ ra bộ dạng ấy nên đành phải nhanh chóng rút tay về, nhìn Vưu Vũ nhấp trà, đưa cho hắn một chiếc hà bao, lúc này mới lui xuống.
Động tác nhỏ của Dương Tư Minh có thể qua mắt được người khác, cũng không thể gạt được những kẻ ở chung với hắn từ trước đến nay, Dương Tư Nghĩa và Dương Tư Niệm.
Dương Tư Nghĩa hơi bất mãn, Dương Tư Minh, ngươi giỏi lắm, dám ở trước mặt bao nhiêu người sờ soạng tay của bà nội, đâu thể thế được?
Dương Tư Niệm cũng tức giận, bà nội vừa mới vào cửa, thằng nhãi Dương Tư Minh ngươi đã thèm muốn rồi, còn đụng chạm ngón tay, xoa lòng bàn tay nữa, sao có thể chứ?
Vưu phủ và Dương phủ mặc dù có giao tình, nhưng từ sau khi Vưu lão gia và Vưu thái phu nhân qua đời, Vưu Văn Đạo cùng thê tử là Quý phu nhân không thường xuất môn, lại càng hiếm khi qua lại Dương phủ, dần dần, quan hệ của hai nhà không còn thân thiết như trước nữa. Năm Vưu Vũ mười tuổi, Quý phu nhân đính ước nàng với Thẩm Dụ Nam, rồi quản thúc nàng, bình thường ít khi để nàng xuất môn, các phủ đệ có yến tiệc này nọ cũng không đưa nàng đi cùng, bởi vậy người trong Dương phủ, trừ Dương Thượng Bảo đã gặp Vưu Vũ bên ngoài, những người còn lại trước đây nghe nói Vưu Vũ nổi danh là xinh đẹp cũng chưa từng thấy mặt nàng.
Lúc này, người trong Dương phủ mượn việc kính trà, tỉ mỉ quan sát Vưu Vũ, thấy hôm nay nàng mặc bộ y phục đỏ thẫm, tay áo có hoa văn, búi tóc gắn vào đóa mẫu đơn đoan trang, một chiếc trâm cài tóc đan phượng làm từ châu ngọc xuyên qua chính giữa, hai bên tóc mai điểm xuyết bằng vài bông hoa mai cài đầu nho nhỏ, bộ dạng đúng chuẩn một quý phu nhân lớn tuổi. Thế nhưng, kiểu cách chững chạc như vậy ở trên người Vưu Vũ lại càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc của nàng, đôi mắt trong như nước mua thu, để lộ tư thái phong tình đặc biệt. Nhất thời, ai ai cũng ngầm than thở, lão thái gia không phải đang cưới vợ, đây rõ ràng là cưới hồng nhan họa thủy mà.
Vưu Vũ thấy rõ thần sắc mọi người, hơi cảm khái, đừng nói là Dương Tư Minh gãi tay nàng giấu diếm giỏi, ít người thấy, kể cả hắn không lấp liếm, lẽ nào người Dương phủ sẽ chỉ trích hắn sao? Không, họn họ chỉ biết trách Dương Thượng Bảo lấy về một kẻ hồng nhan họa thủy như nàng, gán cho nàng tội không tuân thủ nữ tắc.
Tam phòng Dương Tư Đoan luôn tự phụ về mỹ mạo của bản thân, nay thấy Vưu Vũ, trái tim bé nhỏ bị đả kích cho tan nát, nói với tứ phòng Dương Tư Tình: “Ngươi nói xem, nàng ta ăn cái gì mà lớn lên mới được như vậy?”
“Ăn tiên dược!”, Dương Tư Tình thuận miệng đáp một câu, lại nói tiếp: “Trách không được Nghiêm Tam Thế chết mê chết mệt, thề phải lấy được nàng ta! Nếu ta là nam nhân, chắc chắn cũng sẽ động lòng!”
“Ta cũng nghĩ vậy”, Dương Tư Đoan thở dài nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao trước đây Quý phu nhân không dẫn nàng đi tham gia yến hội là điều đúng đắn. Nếu nàng ta xuất hiện, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”
Quách phu nhân tuy bất đắc dĩ gọi Vưu Vũ một tiếng mẹ chồng, nhưng thấy Dương Thượng Bảo không ép các con đến kính trà phải gọi Vưu Vũ là mẹ, trong lòng cũng được an ủi đôi chút. Vì nguyên nhân gì Vưu Vũ gả đến Dương phủ, trong lòng mọi người đều biết, bởi vậy nếu tất cả cùng nhau cô lập nàng thì cũng quá đáng.
Tống phu nhân không phải vợ cả mà là vợ kế, trong mấy chị em dâu, có cảm giác bà ta thấp kém hơn. Vì nhà mẹ đẻ bà ta và nhà mẹ Quách phu nhân có quan hệ họ hàng thân thích, nên hồi đó có thể gả vào Dương phủ làm vợ kế cũng nhờ có Quách phu nhân, bởi thế cái gì cũng nghe Quách phu nhân như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Nếu Quách phu nhân không tỏ thái độ với Vưu Vũ, bà ta cũng án binh bất động, ra hiệu cho con gái Dương Tư Ý và con trai Dương Tư Nghĩa phải biết giữ ý, không nên làm chuyện mờ ám.
Đợi đến khi mọi người kính trà xong, đều lui ra hết, Dương Thượng Bảo tự mình đi đến thư phòng, Vưu Vũ liền gọi vú nuôi tới, cười nói: “Vú Cốc phải không?”
Vú Cốc vốn được Dương Thượng Bảo phân phó, không dám thất lễ với Vưu Vũ, khom người đáp: “Dạ phải!”
Vưu Vũ gật đầu, cười nói: “Vú Cốc ngồi đi! Ta mới vào phủ, chuyện trong phủ chưa biết nhiều, còn phải học hỏi vú nhiều”.
Vú Cốc vội nói một tiếng không dám, rồi mới nghiêng người ngồi ở bên dưới Vưu Vũ, vừa cười vừa đem hết chuyện trong Dương phủ nói cho Vưu Vũ biết.
Đợi vú Cốc lui ra, Vưu Vũ liền trầm ngâm hồi lâu. Cơ nghiệp của Dương phủ rất lớn, sợ sẽ rút dây động rừng, hơn nữa Dương Thượng Bảo đã già, chỉ đợi Hoàng đế ân chuẩn là có thể vui vẻ nghỉ ngơi, việc này rất đáng ngờ, việc đắc tội với Nghiêm gia, nghênh đón mình vào cửa có lẽ không đơn giản như mình tưởng.
Đang suy nghĩ, bỗng ngoài cửa, nha đầu tên Thạch Trúc tiến vào thưa: “Thái phu nhân, Lô thái di nương tới!”
Dương Thượng Bảo có hai con gái và năm con trai, trong đó con thứ ba Dương Trọng Lâu và con thứ năm Dương Trọng Sơn đều là thứ xuất, là Lô thái di nương sinh ra.
Từ sau khi lão thê của Dương Thượng Bảo qua đời, Lô thái di nương ngồi trên ngọn núi lớn, ngày ngày tự tại, còn con thứ ba Dương Trọng Lâu cũng rất chịu khó, sớm đã công thành danh toại, trong đám huynh đệ hắn lên triều làm quan sớm nhất, hiện tại tuy mới là quan ngũ phẩm nhưng cũng tiền đồ vô lượng. Có một đứa con trai như vậy, Lô thái di nương tất nhiên đắc chí mãn nguyện, tự coi mình nửa phần là nữ trưởng bối trong Dương phủ. Lúc này đột nhiên lại xuất hiện một vị chủ mẫu ngồi trên đầu bà nên bà ta đương nhiên muốn đếm xem thực hư thế nào.
Vưu Vũ nghe nói Lô thái di nương tới, liền sai Thạch Trúc mau mời vào.
Lô thái di nương mỉm cười tiến vào hành lễ với Vưu Vũ, sau khi ngồi xuống mới cười nói: “Phúc khí lão gia nhà ta thật là tốt, có thể lấy về một vị thái phu nhân như vậy về nhà”.
Sáng nay, Vưu Vũ bị bao nhiêu kẻ gọi mẹ chồng, bà nội rồi thái phu nhân, đối với vấn đề xưng hô đã sớm quen, chỉ mỉm cười mời Lô thái di nương ngồi uống trà nhưng không mở lời trước. Nhất thời đánh gia Lô thái di nương, thấy bà ta đã ngoài năm mươi tuổi, búi tóc vấn lên gọn gàng, khuôn mặt phúc hậu, đúng là một người tính tình ôn hòa liền nhẹ nhàng thở một hơi.
Lô thái di nương thấy Vưu Vũ không tiếp chuyện, đành lên tiếng: “Thái phu nhân nếu có việc gì cứ dặn dò”.
Vưu Vũ thấy thái độ ân cần của Lô thái di nương liền nói: “Bà chỉ cần hầu hạ lão gia cho tốt là được rồi”.
Nói đến việc này, Lô thái di nương đột nhiên rơi lệ, lấy khăn tay ra chấm nước mắt nói: “Ta già rồi, không còn hữu dụng nữa, lão gia sớm không cần ta phải hầu hạ. Bây giờ đã có Cốc thái di nương và thái di nương ở bên hầu hạ lão gia mà”.
Vưu Vũ bị dọa giật mình, Dương Thượng Bảo từng này tuổi mà vẫn còn có mấy bà thiếp ra sức tranh giành sao? Lô thái di nương đây còn đến trước mặt chủ mẫu là mình đây khóc lóc nữa.
Thấy Vưu Vũ giật mình, Lô thái di nương nức nở mấy tiếng nói: “Cốc thái di nương vốn là cháu gái của vú Cốc, ý mình trẻ đẹp, luôn tìm cách dụ dỗ lão gia, thái phu nhân xin hãy làm chủ cho chúng ta”.
Ngất, cái gì cơ? Vưu Vũ không nói gì, làm sao có thể làm chủ được đây?
Đợi Lô thái di nương lui xuống, Lam Nguyệt chau mày nói: “Tiểu thư, bộ dạng vị thái di nương này nhìn thì có vẻ thành thật, nhưng lòng dạ cũng chẳng tốt đẹp gì! Giỏi lắm, dám gây bất hòa giữa tiểu thư và mấy vị di nương khác”.
Vưu Vũ không khỏi nở nụ cười, thấy Thạch Trúc vào hỏi có muốn dùng cơm trưa hay không, nàng liền gật đầu rồi sai Lam Nguyệt đi mời Dương Thượng Bảo tới ăn cùng.
Thực ra, Dương Thượng Bảo biết Lô thái di nương đã tới, nhưng không hề nhắc đến chuyện này, thế nên Vưu Vũ cũng không nhiều lời.
Đến chiều, vú Cốc đến xin phép, nói rằng sáng mai các phòng muốn đến thỉnh an, không biết có làm phiền Vưu Vũ hay không.
Vưu Vũ biết mọi người đang thăm dò mình, liền cười nói: “Không cần thỉnh an, nếu có chuyện gì, ta sẽ cho người mời bọn họ tới”.
Vú Cốc nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, nếu Vưu Vũ dám đùa giỡn với uy phong của trưởng bối, chỉ sợ các phòng mỗi sớm tới thỉnh an lại muốn ồn ào đến mức náo loạn cả nhà.
Nghe Vưu Vũ nói không cần các bà đến thỉnh an, Quách phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, còn Tống phu nhân nói: “Nàng ta cũng biết thân biết phận đấy”.
Tống phu nhân thấy trong phòng không còn ai, liền sán đến nói nhỏ: “Nghe nói nàng ta vốn đã hứa hôn với con trai Thẩm gia, nay lại gả vào Dương phủ, Thẩm gia có thể nhịn được sao?”
Quách phu nhân đáp: “Mẫu thân hắn vừa mới qua đời, đang để tang giữ đạo hiếu sao có thể cưới vợ, nàng ta nếu muốn tránh nạn thì đành phải từ hôn với Thẩm gia, sau đó gả vào Dương gia chúng ta”.
Tống phu nhân thấp giọng nói: “Sao ta lại nghe nói, nàng ta chưa từ hôn với Thẩm gia mà chỉ đang chờ khi nào Nghiêm gia thất thế, lão gia sẽ viết hưu thư, lúc đó nàng ta lại tái giá với con trai Thẩm gia đó”.
“Ngươi nghe ở đâu vậy?”, Quách phu nhân bị dọa giật mình, lắc đầu nói: “Điều đó là không thể. Ai cũng biết đám người Thẩm gia coi trọng nhất là thể diện, tuy lúc đó Nghiêm gia đã thất thế, nhưng Thẩm gia sao có thể đồng ý lấy một kẻ đã gả đi một lần về làm vợ chứ?”
Tống phu nhân cũng không nói mình nghe được tin này ở đâu, chỉ chau mày nói: “Vậy nàng ta và Thẩm gia rốt cục không hề từ hôn? Nếu không từ hôn với Thẩm gia mà đã gả cho Dương gia, chẳng phải đến lúc đó lão gia sẽ mất hết mặt mũi sao”.
Thần sắc Quách phu nhân trở nên nghiêm trọng, hồi lâu sau mới nói: “Chiều nay ta và lão gia đã nói chuyện một lát, ta nói rằng ông ấy không nên vì một nữ nhân mà làm tất cả người trong Dương gia phải chịu thiệt thòi”.
Đến tối, Dương Trọng Đình nghe thấy điều Quách phu nhân nói liền đi tìm Dương Thượng Bảo hỏi, biết Vưu Vũ chỉ tạm hoãn hôn sự với Thẩm gia mới gả vào Dương gia thì yên lòng.
Tới ngày thứ ba lại mặt, đúng lúc Dương Thượng Bảo bị ho khan, ông liền sai Dương Tư Minh và Dương Tư Nghĩa đưa Vưu Vũ về nhà mẹ đẻ, còn mình ở nhà tĩnh dưỡng.
Quý phu nhân trước đưa Vưu Vũ xuất giá, sau lại tiễn bước Vưu Văn Đạo nên khóc liền hai ngày, hai mắt khóc sưng cả lên, đợi đến ngày Vưu Vũ lại mặt, bà vừa ôm nàng vừa gào khóc.
Vưu Vũ thấy Quý phu nhân chỉ biết khóc, liền biết tại sao trước khi đi Vưu Văn Đạo lại đưa nàng lên kiệu hoa. Hiện giờ Vưu gia nhân lực đơn bạc, Quý phu nhân thì quá nhu nhược, em trai em gái tuổi còn nhỏ, một ngày Vưu Văn Đạo không ở nhà, Nghiêm gia chỉ cần tùy ý lấy một lý do, chỉ sợ mình phải làm thiếp ở Nghiêm gia ngay.
“Mẹ à, đừng khóc nữa!”, Vưu Vũ không nhịn được khuyên vài câu.
Quý phu nhân vửa nghe Vưu Vũ nói thì càng khóc to hơn, nghẹn ngào nói: “Ta xin lỗi con, hôm ấy đáng lẽ không nên đưa con đi dâng hương. Nếu không đi dâng hương thì đã không bị Nghiêm Tam Thế nhìn thấy, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy”.
“Mẹ, con không trách mẹ, đó là số mệnh rồi”. Vưu Vũ bất đắc dĩ đành phải nói: “Hơn nữa việc đã xảy ra rồi, khóc cũng vô ích. Nếu mẹ khóc quá sẽ tổn hại thân thể, em trai em gái phải làm sao bây giờ?”
Quý phu nhân nghe xong mới ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn từng giọt rơi xuống, kéo Vưu Vũ nói: “Mẹ còn muốn nói cho con một chuyện, con nghe xong đừng có để trong lòng đấy”.
“Mẹ cứ nói, con chịu được mà”.
Quý phu nhân lau khô nước mắt, thấp giọng nói: “Người của Thẩm gia đến, nói con đem trả đồ cho Thẩm Dụ Nam”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...