Giang Ánh Đào nờ nụ cười.
Giống như một bông hoa quỳnh nở rộ, đẹp đến ghen tị.
“Tổ trường Trần, xin cô nhận ra một điều.” Giang Ánh Đào nói: “Cô chỉ là tổng chỉ huy hành động đột kích lần nảy, nhưng hiện tại, hành động đã thất bại, cô thân là tổng chỉ huy, bất luận đồ lỗi như thế nào, cũng không thoát khỏi trách nhiệm, quan trọng hơn là, từ thời khắc hành động thất bại, cô không có tư cách ra lệnh cho tôi làm cái gì, cô tựa hồ ánh mắt cao hơn một chút, quên chúng ta là cùng cấp, cô là tổ trưởng, tôi cũng giống vậy.”
Giang Ánh Đào lấy ra giấy chứng nhận của mình: “Tổ trưởng tồ 9 bộ phận điều tra cục đặc chiến, Giang Ánh Đào, cảm ơn.”
Giang Ánh Đào lắc tư giấy chứng nhận của mình ở trước mặt Trần Chương Di, không để ý tới Trần Chương Di nữa, trực tiếp vòng qua Trần Chương Di, đi về phía Trương Thành và Dương Khiêm.
Mặt Trần Chương Di hoàn toàn đen lại, cô không nghĩ tới Giang Ánh Đào lại dám ở trước mắt bao người đánh vào mặt cô như vậy.
“Giang Ánh Đào, cô đừng tưởng rằng việc cô làm không ai biết!” Trần Chương Di chỉ vào sau lưng Giang Ánh Đào, lãnh nộ gầm gừ một tiếng.
Giang Ánh Đào cũng không quay đầu lại: “Cô có thề tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của mình.”
Lúc này, một bóng người ờ trước mặt Trần Chương Di bay qua.
Sờ Trần đi theo Giang Ánh Đào.
Trần Chương Di cười lạnh: “Anh cùng Giang Ánh Đào cùng một chỗ, đi theo sau lưng cô ta, cũng không sợ bị liên lụy, hoặc là nói, các người căn bản là đồng mưu.”
Sở Trần ngược lại quay đầu lại, nghiêm túc nhln Trần Chương Di: “Có thể làm người đàn ông sau lưng cô Đào, đó cũng là vinh hạnh của tôi a.”
Tư Đồ Tĩnh cười hì hì đi theo, lúc đuổi theo Sờ Trần, nói một câu: “Anh dĩ nhiên muốn làm người đàn ông sau lưng tổ trường, anh thật xấu xa.”
Sờ Trần:???
Anh có chỗ nào xấu.
Vẻ mặt ngây thơ.
Những người còn lại cũng nhao nhao đuối theo, không ai để ý tới Trần Chương Di gầm gừ giống như người điên.
Giang Ánh Đào đã đi tới trước mặt Trương Thành Dương Khiêm, thần sắc bình tĩnh:
“Trương tổng, Dương tổng, chào buổi tối.”
Dương Khiêm hừ lạnh một tiếng: “Bớt nói nhàm, tổn thất tối nay, chúng tôi đã cho người thống kê, cảnh sát các người, nhất định phải cho một câu trả lời.”
“Đó là đương nhiên.” Giang Ánh Đào nói: “Tất cả hành động tối nay đều do vị cảnh sát Trần Chương Di kia chỉ huy, các người cũng đừng nhớ lầm người.”
Sở Trần liếc mắt nhìn Giang Ánh Đào một cái, người phụ nữ này M
báo thù cũng không qua đêm.
“Đúng rồi, tôi hơi tò mò.” Giang Ánh Đào nói: “Bến tàu Thiên Nghiệp các người thật sự là đầm rồng hang hổ a, vừa rồi một đám người dùng súng chĩa vào chúng tôi, lại đột nhiên mai danh ẩn tích, không thể không nói, các người quả thật là thủ đoạn giỏi.”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Trương Thành nói: “Nếu như muốn điều tra cái gì, chúng tôi sẽ phối hợp với các người điều tra, nhưng vẫn là câu nói kia, tổn thất do các người bồi thường, nếu như không có chuyện gì, chúng tôi cũng cần trở về nghỉ ngơi.”
“Tùy tiện.”Giang Ánh Đào không phí nhiều lời trước mặt Trương Thành và Dương Khiêm.
Nhìn ra biển đêm xa xôi, Giang
Ánh Đào cũng lâm vào trầm tư.
Ánh mắt Sờ Trần nhìn về phía Ninh Tử Mặc.
Ninh Tử Mặc đột nhiên đi tới trước mặt Dương Khiêm: “ông chính là tổng giám đốc thủy sản Dương thị, Dương Khiêm?”
Dương Khiêm gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...