Quán cà phê.
Vương Uyển Lâm còn đang uống cá phê, chơi trò chơi, thỉnh thoảng miệng thổi thơm ngát, khiến Điệp Ảnh tức giận.
“Cạnh tranh giữa Ảm Môn và Lục Âm Môn vốn đã lớn, lúc nảy đây, bị người trong ngành nhìn thấy, so sánh ra thì, Ám Môn chúng ta liền yếu hơn một bậc.” Vương Uyển Lâm càng nghĩ càng tức giận, dù sao người mua vốn là tìm được Điệp Ánh trước, nhưng bị Điệp Ảnh một mực từ chối.
Vô ích đé Điệp Ảnh nhặt được một món hời lởn.
Mị Ảnh là người tổng phụ trách của Lục Âm Môn ở Thiền Thành, hắn là một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, bụng to, đeo
ngồi trong văn phòng, tâm tinh cực tốt.
Dương Tiểu cần từ quảng trường Vạn Đại đi ra, cũng ngoài dự liệu cùa hẳn, nhưng mà, cũng không cản trờ hắn kiếm tiền.
Huống chi, nếu như không có biểu hiện cùa Dương Tiểu cẩn, hắn sao có thề kiếm thêm 20 vạn.
Mị Ảnh hút một điếu thuốc, đầy cửa văn phòng ra, đi ra ngoài, phóng mắt nhìn lại, có mười mấy người ngồi ở trước mặt máy tính bận rộn, những người này, chính là người chủ đạo hiện giờ đang tạo ra cơn bão dư luận trên mạng, ngón tay của bọn họ ở trên bàn phím nhanh chóng nhảy lên, nhẹ nhàng quen thuộc.
“Hôm nay mọi người vất vả tảng ca, sau giờ làm việc tôi mời, mời
mọi người ăn cơm.” Mị Ánh tươi cười đầy mặt, lý do tâm tình tốt không chỉ là kiếm thêm 20 vạn, mà là ở chuyện này, hắn đại diện Lục Âm Môn, hung hăng giẫm lên Ám Môn một cước, hôm nay trong vòng một ngày, hẳn nhận được nhiều lời khen ngợi từ quàn lý cấp cao của Lục Ám Môn.
Có lẽ, đây là cảm giác hạnh phúc.
Mị Ảnh cảm giác mặt mình giống như là một đóa hoa, cười nở rộ.
Căn cứ này của Mị Ành nằm ở một tòa nhà dân cư ở thôn Thành Trung, ba tầng.
Lúc này, một chiếc xe từ từ dừng lại ở tầng dưới của tòa nhà dân cư.
Sở Trần và Tống Thu đều chưa’
ị
xuống xe, yên lặng chờ đợi.
“Đại sư huynh, tôi đến rồi.” Tin từc của La Vân Đạo Tồn truyền đến.
Ước chừng 5 phút sau, Hoàng Phủ Hòa Ngọc củng truyền đến tin tức: “Sở sư phu, ta đến rồi.”
Sở Trần ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ xe: “Hãnh động.”
Sờ Trần đẩy cửa xuống xe.
Lầu một của khu dân cư, có bảo vệ canh gác, thấy Sở Trằn và Tống Thu đi tởi, bảo vệ lập tức cảnh giác nhìn hãi người, vẫy tay nói: “Hai người các người là aỉ? Lảm gì ờ đây?”
Sở Trần nhìn Tống Thu môt cái, Tống Thu lập tức thầm hiểu, cười đi lên: “Chú ba, tôi đến tìm chú a,
chú không nhặn ra tôi sao?”
Bảo vệ sửng sốt một chút, nghi hoặc đánh giá Tống Thu, hắn có chút mơ mơ.
Một giây sau, hẳn từ mơ hồ ngất xỉu, sau lưng gặp phải một kích, hôn mê bất tỉnh.
Tống Thu trực tiếp kéo bảo vệ vào cầu thang.
“Không cần để ý đến hắn, trực tiếp lên tầng 3.” Sở Trần sài bước đi lên.
Tầng 3.
Mị Ánh hoàn toàn bất giác có nguy hiểm tó*ị gần, sau khi đì một vòng, trờ lại phòng làm việc của mình, thần sắc đắc ý.
“Ta còn thật sự nghĩ không ra,.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...