Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


“Hoặc là để cho nó trở về kiểm điểm suy nghĩ, hoặc là, để cho nó sau này cũng không cần trở về đi”
Một người trung niên nhân đứng lên: “Quảng trường Vạn Đại Thiền Thành, hiện tại là biển
người đông đảo, cô gái xấu xí kia bị vây ở bên trong, ngay cả cảnh sát ờ đây cũng không thể dễ dàng dân cô ta đi ra, theo ta thấy, cô ta đã sớm ờ bên trong sụp đổ, chờ Ninh Tử Mặc đi qua, các người ngẫm lại, dưới loại tình huống này, Ninh Tử Mặc một khi hiện thân, quả thực khiến thể diện Ninh gỉa hoàn toàn mất sạch.”
“Quân Ngạn, ngươi nói một câu.” Lão giả nói.

Ninh Quân Ngạn hít sâu một hơi, chậm râi nói: “Nếu như, Ninh Tử Mặc xuất hiện ờ quảng trưởng Vạn Đại, như vậy, gia pháp xừ trí, trục xuất nó khỏi Ninh gia, vĩnh viễn không thể trờ về.”
“Quân Ngạn, tuyệt đối khống thể.” Lúc này, cỏ một lão giả khác kinh hô: “Chớ chớ qua loa.”
“Chú hai, chẳng lẽ còn muốn để Ninh Tử Mặc tùy ý ờ bên ngoải làm bại hoại thanh danh Ninh gia sao?” Người trung niên chính là Ninh Cốc Nham, giờ phút này trầm giọng nói: “Huống chi, gỉa chủ cũng không có trực tiếp trừng phạt Ninh Tử Mặc, mà là cho Ninh Tử Mặc một cơ hội, nếu mà Ninh Từ Mặc không xuất hiện ở quảng trường Vạn Đại, vậy tự nhiên không có việc gì.”
“Tôi đồng ý.” Một lão già khác thản nhiên nói: “Cơ hội cho Ninh Tử Mặc, liền xem nó lựa chọn như thế nào.”
Ninh Quân Ngạn thầm nắm chặt nắm tay.

Tinh thế không cỏ cách giài.


Với sự hiểu biết của ông về Ninh Tử Mặc, ông không có khả năng
không đi.

Khóe miệng Ninh Cốc Nham nhẹ nhàng nhếch lên một chút.

Quảng trường Vạn Đại.

Đám người mãnh liệt, đột nhiên có một thanh âm kinh hô lên.

“Tròi ơi, mau xem diễn đàn giải trí Thiền Thành, thì ra Tiêu Lãng ờ bên trong a!”
“Người phụ nữ xấu xí Dương Tiểu Cần muốn bắt Tiêu Lãng, khó trách cảnh sát sẽ phong tỏa toàn bộ tầng 3, thì ra là vì cứu con tin.”
“Cô gái xấu xí đó thực sự quá hèn hạ.”
“Thả Tiêu Lãng ra!”

“Thả Tiêu Lãng ra!”
Thanh âm dần dần hình thành một cỗ thủy triều, vang tận mây xanh.

Bên ngoài cửa hàng, sắc mặt Triệu Chính Ngôn đại biến: “Không hay, mau để cho cô ấy rời đi, sự tình càng ngày càng không thẻ khống chế.”
Đồng thời, Triệu Chính Ngôn cũng đang thỉnh cầu trợ giúp.

Cửa hàng đột nhiên mở ra.

Ánh mắt mọi người nhìn qua…
Tống Thu sửng sốt một chút.

Hắn thấy Dương Tiểu cẩn đi ra, trên mặt, dĩ nhiên không có một chút che dấu.

Tiêu Lâng cũng chấn động trong lòng, nhìn Dương Tiếu cần, có loại cảm giác quái dị, luôn cảm thấy lúc này Dương Tiểu cẩn có chút không giống.

So với trước khi Sờ Trần đi tỏì, trạng thái của Dương Tiểu cần là thay đỏi long trời lở đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui