Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Có đau lòng đổi với Dương Tiểu Cẩn, áy náy, còn có oán hận ngập trời đối với kẻ thù.

Nếu lúc này môn chủ Vu Thần Môn củ xuất hiện trước mặt Ninh Tử Mặc, Sở Trần không chút hoài nghi, cho dù là đồng quy vu tận, Ninh Tử Mặc cũng không chút do dự lựa chọn cùng hắn chết, báo thù cho Dương Tiểu cẩn.

“Tiểu Mặc, cậu nhớ kỹ lời cậu vừa nói, về sau, cậu chính là ánh sáng của Dương Tiểu cẩn.” Sở Trần nói.

Ninh Tử Mặc dùng sức gật đầu: “Cho dù thiêu đốt chính mình, cũng phải làm cho tương lai của Tiểu Cẩn sáng ngời.”
Sau khi uống trà, Dương Tiểu Cẩn và Tiêu Lãng lên tầng nghỉ ngơi trước.

Tống Thu kiềm chế không được phẫn hận trong lòng, phấn chan nói: “Anh rề, rốt cuộc là người nào, dĩ nhiên ra tay đối với một người con gái yếu đuối ác như vậy.”
“Nói cho cậu, cậu cũng đánh kgoong lại.” Sở Trần liếc Tống Thu một cái.

Tống Thu lập tức ủ rũ, trực tiếp như vậy thật sự tốt không?
“Quay về nghỉ ngơi đi.” Sở Trần tiếp tục nói: “Ngày mai tới đón chúng tôi đến quán nhỏ Tinh La, cậu không phải là tò mò là ai nhẫn tâm như vậy sao? Ngày mai cậu có thể thấy điều đó.”

Ánh mắt Tống Thu sáng ngời, vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.

Ninh Tử Mặc tâm sự nặng nề, buồn bực uống một ngụm trà.

“Ngày mai Vu Thanh trưởng lão kia, có thể là võ giả Tiên Thiên, cậu phải có chuẩn bị.” Sở Trần nói: “Hiện tại đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Ánh mắt Ninh Tử Mặc hiện lên lạnh lẽo: “Mặc kệ là ai tới, cháu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Người của Vu Thần Môn, Ninh Tử Mặc một người cũng không muốn buông tha.

Trầm mặc một lát, Ninh Tử Mặc nhịn không được hỏi: “Vết sẹo trên mặt Tiểu cẩn, chính cô ấy cũng không biết sao?”__________
“Có Huyễn Thần cổ ở đây, cô ấy sẽ không biết.” Sở Trần nói: “Nhưng mà, sau khi trừ bỏ Vu Thần Cổ, cô ấy tự nhiên cỏ thể thấy.

Như thế nào, Tiểu Mặc, cậu sẽ ghét bỏ cô ấy sao?”
Ninh Tử Mặc biểu tinh nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu cháu bời vì cái này mà ghét bỏ Tiểu Cẩn, heo chó cháu cũng không bằng.”
Sở Trần nhìn Ninh Từ Mặc, Ninh Tử Mặc thần sắc kiên định.


Sở Trần hiểu ý tứ của Ninh Tử Mặc: “Cậu là lo lắng cồ ấy không tiếp nhận được?”
Ninh Tử Mặc gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu lẽn nhìn Sở Trần: “Sở thúc, vừa rồi thúc nói cái gì?”
Sở Trần có chút bối rối: “Câu nào.”
Ninh Tử Mặc thật cẩn thận: “Cậu nói, Tiểu Cẩn có thể thấy được?”
Sở Trần nhln Ninh Tử Mặc một cái, nở nụ cười: “Mắt của Dương Tiểu Cẩn vốn không có vấn đè gì, chĩ là bị Huyễn Thần cổ che khuẩt, mới không nhìn thấy mà thôi, sau khi trừ bỏ Huyễn Thần Cổ, hai mắt của cô ấy tự nhiên cũng có thể nhìn thấy.”
Ninh Tử Mặc nhất thời kích động: “Vậy tốt quá rồi.”
Sở Trần mỉm cười: “Nếu cô ấy không nhìn thấy, làm sao cỏ thể hảo hảo cảm nhận được chùm ánh sáng bên cạnh cô ấy.”
Ninh Tử Mặc hít sâu một hơi, binh phục phấn chấn trong lòng.

Kiềm Nam, núi non trùng điệp.

Làng nhỏ Vu Thần Môn.

“Vu Tân trưởng lão xảy ra chuyện rồi, Huyễn Thần cổ cũng bị cướp đi, đệ tử Vu Thần Môn phải đến Thiền thành, toàn bộ đều bị phế bỏ, còn bị cảnh sát dẫn đi.” Một thanh âm mang theo vài phần kinh hoàng báo cáo.

“Người cướp đi Huyễn Thần cổ tên là Sở Trần, cùng Vu Thần Môn ta sớm đã có ân oán, hắn còn tuyên bố, Vu Thần Môn muốn đoạt lại Huyễn Thần cổ, liền đi tới một quán nhỏ tên là Tinh La ở Thiền Thành.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui