Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tống Khánh Bằng từ toilet đi ra, ánh mắt nhìn thoáng qua số Cửu Thập Nhất đang ngồi trên sô pha tư thái xinh đẹp, ánh mắt phát sáng, cười tùm tỉm đi qua: “Đêm dài đằng đẵng, không muốn ngủ, nào, chúng ta uống thêm mấy ly nữa.”
Một giờ trôi qua.

Tống Khánh Bằng ôm cô gái rời khỏi phòng riêng, trên lầu quán bar Dạ Mộng là khách sạn lớn của Dạ Mộng, Tống Khánh Bằng đã đặt phòng xong.

Trên đường chân tay lóng ngóng, trờ về phòng.

Mây mưa.

Mười phút sau, Tống Khánh Bằng ngồi ở đầu giường, châm một điếu thuốc, nhả khói.

Cộ gái ôm bả vai Tống Khánh Bằng: “Bằng thiếu ngài thật lợi hại.”
“ừm, kỹ năng của cô cũng không tệ.” Tống Khánh Bằng cười nói: “Đêm nay còn rất dài, chúng ta cd thể từ từ chơi.”
Tống Khánh Bằng hút một điếu thuốc, cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh không ít, nghĩ đến Trương sư huynh gọi điện thoại cho mình, không khỏi tự mình cười rộ lên: “Quả nhiên giữa người với người, đãi ngộ là hoàn toàn không giống, Lý Tứ kia chạy ra ngoài, trực tiếp bị độc cổ tiêu diệt, ta đi ra tìm vui vẻ, Vu trưởng lão còn cố ý bảo ta đêm nay đừng trở về…”

Đột nhiên, Tống Khánh Bằng hít mạnh một hơi khí lạnh, ngồi thẳng người.

“Vu Tân trưởng lão cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy, nhất là đối với ta, hắn chưa từng đối xử tốt với ta như vậy a.”
Thần sắc Tống Khánh Bằng hiện lên một tia bối rối, dù sao đầu óc hắn chưa từng thanh tỉnh như vậy.

“Ta hiểu rồi!”
Tống Khánh Bằng suy nghĩ rất sợ hãi: “Vu Tân trưởng lão nói là nói ngược lại a! Hắn nói đêm nay đừng trở về, tiềm thức là, ngươi tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng trở về!”
Tống Khánh Bằng cả người giật mình.

Vu Tân trưởng lão còn để cho hắn ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, có phải đại diện cho… hắn có thể
không thức dậy nữa?
Tống Khánh Bằng càng nghĩ càng hoảng, sắc mặt tái nhợt vô cùng.”
“Bằng thiếu, ngài lảm sao vậy?” Cô gái thấy Tống Khánh Bằng đột nhiên không nói lời nào, nhịn không được hỏi.

“Tôi vẫn còn việc gấp, đi đây.” Tống Khánh Bằng hoảng hốt đứng lên, mặc quần áo xong liền đẩy cửa đi ra.


Ánh mắt cô gái khinh bỉ nhìn bóng lưng Tống Khánh Bằng: “Ha ha, đàn ông.”
Tống Khánh Bằng không dám gọi điện thoại trở về, giờ phút này chỉ muốn trở về sớm một chút, thỉnh tội với Vu Tân trưởng lão.

Không có chào hỏi bất luận kẻ nào, trực tiếp đột nhiên lao ra khỏi quán bar Dạ Mộng.

Tống Khánh Bằng vội vàng chặn một chiếc taxi, sau khi lên xe, thúc giục tài xế lái xe.

Cách cửa quán bar Dạ Mộng không xa, Sở Trần và Tống Thu đang ở trong xe.

“Tiểu tử này sao lại chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?” Tống Thu nhìn chằm chằm trên xe Tống Khánh Bằng, lập tức cũng khởi động xe, chậm rãi đi theo.

Sở Trần gọi điện thoại cho Ninh Tử Mặc, lặp tức nói: “Tiểu Mặc bên kia cũng không có tình huống
gì.”
Sở Trần tự nhiên không thể
tưởng tượng được, đây là Tống Khánh Bằng đang đùa giỡn mint
Giờ phút này ngồi trên xe taxi, Tống Khánh Bằng có loại cảm giác như ngồi trên đống lửa, cả người đều run rẩy, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc Trương sư huynh gọi điện thoại cho hắn, câu nói cuối cùng là… cúp đây a, cúp máy, cúp máy….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui