Nhưng Giang Ánh Đào không tim ra lý do gì.
đều là tâm điểm, không có người nào muốn cô đi cà.
Giang Ánh Đào đổi vj trí suy nghĩ một chút, nếu cô là Sở Trần, chỉ sự rằng ước gì Giang Ánh Đào sẽ ờ trong căn phỏng này cả đêm.
Giàng Anh Đào câm ly rượu lên nhấp một ngụm, hình ảnh đôi môi đò mọng chạm vào ly rượu càng thêm quyến rũ, cho dù là gặp qua Giang Ánh Đào rất nhiều lần, cùng Giang Ánh Đào quan hệ rất tốt, chớp mắt Hạ Bắc cũng có chút thất thần.
Giang Ánh Đào có cảm giác cô không thể nhln thấu Sờ Trần.
Trong những năm qua, những người theo đuổi Giang Ánh Đào giống như cá chép vượt sông, cô ấy cũng đã nhìn thấy nhiều thủ đoạn đề theo đuổi cô.
Một số người luôn giả vờ kiêu ngạo khi lần đầu gặp mặt, cố tình tỏ ra lạnh lùng, sự dụng chiêu trỏ lat mềm buộc chặt, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không lọt vảo tầm mắt của Giang Ánh Đảo.
Trần liếc mắt nhìn cô, rõ ràng cùng nam nhân khác không khác nhau là mấy, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn không thể che giấu, khác biệt chính là, Sờ Trần có thể nhanh chóng khống chế tâm tình của bản thân, vừa rồi, khi Sở Trần mời rượu, mặc dù không nói chữ không, nhưng Giang Anh Đào quả thực cảm nhận được ý tứ đuổi khách, không có cái gl lạt mềm buộc chặt, hắn thật sự muốn cô rời đi.
Mặc dù suy nghĩ của Giang Ánh Đào quay nhanh chuyển động, nhưng nét mát của cô không có nửa điểm biến hóa, từ đẩu tới cuối cô luôn giữ một nụ cười thản nhiên, sau khi đặt ly rượu xuống.
Giang Ảnh Đào đứng lên, ‘Tiểu Bắc, tôi đi ra ngoài chào hỏi khách nhãn khác một chút, chờ bọn Tiẻu Đảm tới.
tôi sẽ quay lại.”
Giạng _
Trần cười một tiếng, “Tối nay ở đây hãy chơi vui vẻ một chút.”
“Nhất định.”
Sở Trần đứng lên, ngay khi cửa phòng lại bị đóng lại, Sờ Trần ngồi xuống, hắn rót một ly rượu đồng thời nói: “Cậu không nghĩ sẽ để Đào tỷ giải quyết chuyện này cho cậu sao?”
Nghe vậy, Hạ Bắc do dự một lúc, sau đó nói, “Em không ngờ rằng chuyện này lại truyền đến tai Đào tỷ, nếu Đào tỷ ra tay giúp đỡ thì… chắc không có vẩn đề.”
“Từ đầu, cậu muốn tôi giúp đỡ?”
Sờ Trần hỏi.
Thần sắc Hạ Bắc phức tạp gật đâu, hồi lâu, anh ta nghiên răng
TìgHẻ^ợưTỎỈ^ĐeĩHậHỏỉ^cic
mê tâm khiếu, bị người ta lừa gạt!”
Đôi mắt của Sở Trần không khỏi trợn to mấy phần … sắc mê tâm khiếu?
Hồi lâu.
Sở Trần vô ý thức suy đoán, “Cậu ngủ với vợ người khác?”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần không nói nên lời, “Trần Ca, anh có nghe nói đến Địa Hạ quyền quán không?”
Nghe vậy, khóe miệng Sở Trần không khỏi nhếch lên, nhẹ nhàng co giật.
Mình chuẩn bị đánh nhau với người của Địa Hạ quyền quán, tại sao Tiểu Bắc lại liên quan đến
“Có nghe qua, cậu nói chút chuyện xảy ra đi.”
Sở Trần lập tức hỏi.
“Mấy ngày trước, tôi đang chơi với một vài người bạn tại một tụ điểm, sau đó… gặp một cô gái độc thân.”
Giọng Hạ Bắc hơi trầm xuống, đối với hắn mà nói, có thể nói là vô cùng nhục nhã.
Sở Trần vừa uống rượu vừa yên lặng nghe.
Mặc dù Hạ Bắc do dự ấp úng, nhưng sau khi uống ba ly rượu, Sờ Trần đại khải hiểu rõ sự tình trong đó.
Nguyên nhàn là do Hạ Bắc bất
ngờ gặp môt cô gái độc thân trong quán bar.
Quá trình Hạ Bắc theo đuổi cô gái này, lại bị cô gái này ăn thịt gắt gao, mấy ngày nay Sở Trần rất ít khi nhìn thấy Hạ Bắc, nguyên nhân bởi vì Hạ Bắc luôn quanh quẩn bên cô gái này.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua là cao trào cùa toàn bộ câu chuyện.
Cô gái đột nhiên nói trước mặt Hạ Bắc rằng cô rất tò mò về ĐỊa Hạ quyền quán, Hạ Bắc tự nhiên tự nhiên phát huy ra cái đại nam nhân chủ nghĩa, vỗ ngực đồng ý.
Lúc Sở Trần gọi điện thoại cho Hạ Bắc mà không có ai trả lời, chính là do điện thoại di động của Hạ Bẳc đã được đặt trong ngăn chửa đồ cùa Địa Hạ quyền quán.
Tĩĩạnrun^Tợp^TỠMĩmìãưTgữờĩ
họ đi vậy mà lại là Vĩnh Dạ.
.
Truyện Teen Hay
Lúc đầu, Hạ Bắc cũng bị thu hút bò’i nhiều bàn cờ bạc khác nhau của Vĩnh Dạ, nhưng hắn căn bản không nghĩ tới, đây vậy mà là một cái lồng mà cô gái này chuẩn bị tỉ mỉ cho mình.
Sau khi họ xem một vài trận đấu ờ một trong những lôi đài, cô gái này đột nhiên nói, thực lực tổng thể của những người trong lôi đài này rất yếu, cứ xem mải không bằng tự mình đánh cược một trận.
Ngay khi Hạ Bắc còn đang do dự, cô gái này đã nói bóng gió với hắn, nếu hôm nay cô ta chơi vui vè, cô ta nhất định sẽ khiến Hạ Bắc được vui vẻ.
Khi Hạ Bắc nhắc tới nơi nãy, Sờ
Trân không khói liẽc anh ta một cái, có lẽ cái này chính là cái mà Hạ Bặc tự chửi bản thân sắc mê tâm khiếu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...