Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Ninh Nguyỗn Thủy suy nghĩ chổc lát.trong đẳu liền hiện lẻn mộl tử … tự tint Đủng rồi.
I Ninh Nguyên Thủy cảm giàc đưoc.trôn I người Mạc Vô Ưu có một cỗ tự tin!
I Ninh Nguyên Thủy nhẹ lảc đàu, xua đuổi ý I nghĩ viẻn vông này.
Ị Mạc Vô Ưu, ờ đâu lấy ra sự tự tin?
Chắc là minh nhìn lầm.
Đừng nói là hai giờ đồng hồ, cho dù cho Mạc Vô Ưu hai tuần hay là hai tháng cỏ ta cũng Không phải đối thủ củaVi Quang Đảo.
Ninh Nguyên Thủy rát tin tưởng vào thực lực của Vi Quang Đào, hắn ta cỏ thể dề dàng đối phó với Mạc Vô Ưu.
“Ngươi ngược lại là rất huynh đệ tình thảm.’’
Vi Quang Đào liếc nhìn Tống Thu với vè chế nhạo, “Lúc đầu đã cụp đuôi chạy, lại vẫn cứ muốn đưa tới cừa.”
“Vi cháu trai, cháu nói nhảm thật là nhiều đó.”
I Tổng Thu nhln thẩy Vi Quang Đào.
không I nhịn được mở miệng.
“Ai muổn cụp đuôi I chạy cồn chưa biết dược đâu.
muổn hay không chúng ta đánh cưgrc một chút, dẻ xem hôm nay đến cuối cùng là ai phải cụp I đuôi chạy.”
“Đánh cược?”
Vi Quang Đàocố nẻn lửa giận trong mắt, “Ngươi thử nói xem cược thế nào.”
“Liền cược trận tỷ võ giữa ngươi và Vô Ưu.”
Tống Thudửt khoát nói lưu loát, liếc nhìn xung quanh sau đó bẻ một cành cây, “Ai thua thì kẹp lấy cành này thành cái đuôi đi xuống núi.”
Người ở chỗ này nghe thấy câu nói này cũng không khỏi phải mắt trợn tròn.
Giản Lữ Thế nhỉn Tống Thu với ánh mắt không thể tin được, “Ta còn chưa từng thấy người nào không thể chờ đợi muốn tự rước nhục cho bản thân.”
“Đây chỉ sợ là kẻ ngu đi.”
Mỗi người trong sổ họ đều mang vè giễu
cợt.
“Tôi hiẻu rổil”
Sử Phú Quý đột ngột vỗ đàu, tặc lưỡi, dánh gtảTống Thu, “Nghĩ không ra tiểu tử ngươi đầu óc xoay chuyển còn rất nhanh, chỉ vl sợ b| đảnh, còn cam nguyện cụp đuôi đi.”
Giản Lữ Thế nhìn Sử Phú Quý với vẻ khó hiểu.
Sử Phú Quý cười nói: “Hắn ta biết rằng Mạc Vô ưu sẽ thua, vì vậy hắn biết minh chắc chắn sẽ thua vụ cá cược nổy.Tỡi lúc đó, Vi trưởng lãosẽ giúp hắn xuống núi vởi chút khí lực, tự nhiên là không thể ra tay hắn quá ác.”
Giản Lữ Thế giật mình, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa nhln Tống Thu, ‘Tuồi còn nhò, nhưng lại rất cơ trí.”
Tống Thutrợn mắt hốc mồm.
Hồi lâu, Tống Thu không phản bác mà nhìn Vi Quang Đào, “Ý của ngươi thi sao, cỏ dám đánh cược không”
Vi Quang Đào cười, “Đã có thể thêm
chuyện vui, vậy ta sẻ thành toàn cho tiếu tử nhà ngu’O’i.”
Trong nội tâm Vi Quang Đàoàm thầm cười lạnh.
Vide lớn xứ lý trước, đợl hắn xuống nủi rồi lại đánh cũng không muộn.
Vi Ouang Đào nhln Mạc Vô Ưu, “Bây giờ cô nghi ngai đủ ròi chứ.”
Trưởc khl Mạc Võ ưu kfp nổi, Sở Trần đã nói: ‘Vừa ròi chúng ta xuống núi nghỉ ngai, chủng ta dã nghĩ rát rõ ràng.”
Sở Trần đì vài buớc hướng vè phla Ninh Nguyồn Thủy nói.
“Các ngưai đã phạm quy ngay từ đầu, trận đấu hôm nay không tính được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...