Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Bạch Tiêu Vân hiện giờ chỉ muốn trở thành một Bạch đại hiệp trấn thủ biên giới.
Đây là đệ nhất đao đầu tiên trấn thủ biên cương.
Mũi nhọn lộ ra, đao quang như cầu vồng.
Phía trường đao hướng về, tựa như chặt đứt một mảng lớn đàn chim lạ.
Trong nháy mắt, máu tươi cuồng phun, tiếng kêu thảm thiết của chim lạ bén nhọn chói tai, dưới một đao này, ít nhất tạo thành thương vong cho hai mươi chim lạ, cánh đập rơi xuống đất.
Cao Vĩ phía sau mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhiệt huyết sôi trào.
“Bạch gia gia, thật mạnh.”
“Bạch đại hiệp uy vũ!”
“Đây là Bạch đại hiệp trên biên giới của chúng ta!”
Các chiến sĩ kích động.
Một đao này của Bạch Tiêu Vân, khí thế hào hùng, thậm chí
là dùng sức mạnh một mình trấn áp đàn chim lạ hùng hồ.
Đám chim lạ lại lần nữa xuất kích, lần này, phảng phất là dưới mùi máu tươi kích thích, chúng nó tập trung lực lượng, điên cuồng công kích Bạch Tiêu Vân.
“Hỏa lực trấn áp bầu trời cao, chúng ta không thể kéo Bạch đại hiệp lui về phía sau.” Các chiến sĩ hét lên.
Trường đao của Bạch Tiêu Vân đã nhuốm máu, chiến ý cả người bốc lên: “Súc sinh, đến đây.”
Đối mặt với chim lạ trùng kích phô thiên cái địa, Bạch Tiêu Vân chẳng những không có lui ra phía sau, ngược lại một đầu đâm vào vòng vây của đàn chim lạ.
Giết!
Giết!
Giết!
Hướng của trường đao, từng con chim lạ nhiễm máu rơi xuống sông.
Lại qua 10 phút.
“Mười lăm phút!” Cao Vĩ phấn chấn, vung mạnh nắm đấm: “Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Ánh mắt các chiến sĩ đều nhìn Bạch Tiêu Vân giết địch ở xa xa, trong lòng sinh ra kính trọng.
“Đều dựa vào Bạch đại hiệp.”
“Nếu như khồng có thực lực tuyệt đối của Bạch đại hiệp, hỏa lực áp chế của chúng ta, càn bản không kiên trì được lâu.”
“Bạch gia gia, chúng ta cỏ thể rút lui rồi!” Cao Vĩ hô to một tiếng.
Bạch Tiêu Vân đã giết đỏ cả mắt.
Hắn đã đếm không ra có bao nhiêu con chim lạ rơi xuống dưới trường đao của hắn, giờ này khắc này chim lạ xuất hiện trước mặt hắn đều tương đương với thực lực của tiên thiên võ giả, Bạch Tiêu Vân tương đương với bị một đám tiên thiên võ giả vây công.
Giết! Giết! Giết!
Máu chảy thành sông.
Dòng sông lớn đã chất đầy xác chim kỳ lạ nhuộm màu đỏ.
“Hahaha!”
Bạch Tiêu Vân hô to vui mừng: “Tiểu Cao, không vội rút lui, tiếp tục hỏa lực áp chế, lão phu còn có thể ngăn cản đám súc sinh này.”
Ỏ’ trong lòng Bạch Tiêu Vân, nhiệm vụ của hắn không phải là muốn ngăn trỏ’ đàn chim lạ mười lăm phút, mà là muốn giết sạch đám chim lạ này.
Cỏ lẽ cuối cùng sẽ bởi vì kiệt lực mà không làm được, nhưng mà… ít nhất cũng phải mất một giờ.
Kiên trì đến khi Sờ Trần đến.
Hiện tại rút lui, đàn chim lạ tùy ý lao ra khỏi thung lũng, nhất định sẽ mang đến trùng kích cực lớn cho biên giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...