Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

“Phiến đá Hồng Thần, quả thật tùy thời còn có thể bị trộm.” Sở Trần nói: “Bởi vì tiểu đội mạo hiểm như vậy, trong khoảng thời gian gần đây, đột nhiên tăng vọt, sau lưng bọn họ có một chuỗi lợi ích, vào một ngày bọn họ không bị dập tan, sẽ có càng ngày càng nhiều tiểu đội mạo hiểm tiến vào mười vạn đại sơn, tìm kiếm đồ vật có giá trị, tồn tại của phiến đá Hồng Thần, nhất định sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ.”

Sở Trần nhìn Miêu Tùy Long: “Miêu lão, đây chính là chuyện tôi muốn nói với ông.”

Thần sắc Miêu Tùy Long nghiêm trọng lên.

Những dân làng còn lại cũng hai mắt nhìn nhau.

“Từ tình huống hôm nay mà xem, nếu như còn có người đến cướp phiến đá Hồng Thần, chúng ta cũng cán bản ngán không được.” Một thanh niên buổi sáng bị đánh ngất xỉu bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đều là luyện võ giả, nhưng chúng ta chỉ là người bình thường.”

Dân làng lo lắng.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Tôi có một suy nghĩ.”

Người nói chuyện chính là một vị lão nhân ở thôn Hồng

Miếu, lúc này, lão nhân nhìn Sở Trần: “Chúng tôi không có năng lực bảo vệ phiến đá Hồng Thần, nhưng Sở tiên sinh có, không biết Sở tiên sinh có nguyện ý hay không, giúp thôn Hồng Miếu bảo vệ phiến đá một thời gian, đợi chúng tôi trùng tu thôn Hồng Miếu, đề cao phòng hộ, tiểu đội mạo hiểm cũng không còn lan rộng như vậy, lại nghênh đón phiến đá Hồng Thần.”

Đây quả thực là thần trự công.

Sở Trần bề ngoài khồng nói gì.

Anh vốn còn lo lắng không biết mở miệng như thế nào, dù sao, nếu như anh tự mình mỏ’ miệng mà nói, rất dễ dàng có vẻ mình có dụng tâm khác.


Bây giờ thì khác, dân làng Hồng Miếu rất nhanh đã đạt được ý nguyện thống nhất: “Khẩn cầu Sở tiên sinh, thay thôn Hồng Miếu bảo vệ phiến đá Hồng Thần.”

Sở Trần trầm ngâm một hồi, dưới ánh mắt đồng đảo chờ đợi, gật gật đầu: “Được rồi, tồi đáp ứng mọi người.”

Mọi người mừng như điên.

Miêu Tùy Long càng thêm nước mắt lưng tròng: “Tôi đã sớm nói qua, Sở tiên sinh xuất hiện, nhất định là Hồng

Thần an bài, Hồng Thần bảo sỏ’ tiên sinh đến cứu vớt thôn Hồng Miếu.”

Sở Trần cười nhận phiến đá Hồng Thần.

Trong thực tế, đó là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Thôn Hồng Miếu có thể bảo vệ phiến đá, mà Sở Trần, cũng có thể tạm mượn phiến đá, tu luyện nguyên thần.

Sở Trần trở về không lâu, đám người Sở Tiểu Ngư cũng trở về.

Cũng đến lúc bọn họ nên rời khỏi thôn Hồng Miếu.

Lúc rút khỏi thôn Hồng Miếu, dân làng đều nhao nhao đưa tiễn, tại thời điểm tuyệt vọng nhắt của thôn Hồng Miếu, là bọn họ xuất hiện, cứu vớt thôn Hồng Miếu.


Trong trái tim của dân làng, họ là những người luồn luôn có thể tin tưởng.

“Miêu lão, thôn Hồng Miếu khi nào muốn nghênh đón phiến đá, bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo cho tôi.” Trước khi Sở Trần lên xe, Miêu Tùy Long hai tay nắm tay anh.

Bên kia, sỏ’ Tiểu Ngư vừa mới mở cửa xe, nhịn không

được quay đầu lại.

Trước đám người, chuông trên người thiếu nữ theo gió phát ra thanh âm thanh thúy, khuôn mặt toát ra nụ cười, phất tay với hắn, cáo biệt.

Sở Tiểu Ngư cười xán lạn: “Tôi sé quay lại.”

Đoàn xe rời đi.

Miêu Y dựa vào nhìn ra, đoàn xe ở giữa núi non trùng như ẩn như hiện: “Tạm biệt, anh hùng Tiều Ngư. ”

Bên trong xe.

Vương Tái Tiên lái xe, Sở Tiểu Ngư ngồi ở ghế phụ, tràn

đầy tâm sự.

Sở Trần cùng Tống Nhan ngồi ỏ’ phía sau, ngọt ngào, cho Sở Tiểu Ngư một trận bạo kích.

“Vẫn là chúng ta tốt, vui vẻ về nhà.” Sở Trần bập môi một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn cùa Tống Nhan.

Sở Tiều Ngư mặt đều đen.

Anh, làm người đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui