???
Khi tiếng tín hiệu cầu viện bên tai càng ngày càng ít, vẻ mặt Từ Hậu Trạch cũng bình tĩnh lại.
Hắn tin tưởng thực lực của Thiên Ngoại Thiên.
Nhất định là thế cục hỗn loạn bốn phương tám hướng bị trấn áp xuống.
“Cửu Huyền Môn.” Từ Hậu Trạch nhìn chằm chằm Sở Trần, híp mắt cười rộ lên: “Các ngươi còn rất có thủ đoạn, trong một đêm ở Chiến Long Đảo nháo ra động tĩnh lớn như vậy. Đáng tiếc…ngươi thật sự cho rằng, Thiên Ngoại Thiên có thể chiếm lĩnh thực lực Chiến Long Đảo trong một đêm, là giầy dán sao?”
Mặc dù lực lượng Thiên Ngoại Thiên trên Chiến Long Đảo chẳng qua chỉ là một bộ phận rắt nhỏ của Thiên Ngoại Thiên, nhưng Từ Hậu Trạch thấy, đủ để ứng phó bất cứ tình huống nào có thể xảy ra, bao gồm cả đêm nay.
“Ngươi cũng rất tự tin, đáng tiếc, Thiên Ngoại Thiên, cũng không biết cái gì gọi là vô tận đây.” Sở Trần thấy Liễu Như Nhạn, mỉm cười, Liễu Như Nhạn xuất hiện, đại diện cho,
thế cục hướng theo hướng ngược lại mà Từ Hậu Trạch nói…
Từ Hậu Trạch cũng thấy Liễu Như Nhạn, khuôn mặt hơi đổi sắc.
Hắn không tin.
Với thực lực Thiên Ngoại Thiên bố trí ở Chiến Long Đảo, làm sao cỏ thể sẽ bại nhanh như vậy.
Nhưng mà, ngay sau đó, một bên khác, Thiên Bảo đạo sĩ cũng xuất hiện.
Lại là một khí tức cảnh.
Từ Hậu Trạch kinh hãi.
Một trái tim chìm xuống đáy trong tích tắc.
Xong rồi!
Từ Hậu Trạch biết không có khả năng sẽ có trợ giúp đến, ánh mắt chợt lóe, Từ Hậu Trạch đột nhiên chạy nhanh sang một bên.
Chiến Long Đảo, không còn thuộc về Thiên Ngoại Thiên
nữa.
Sở Trần cũng không có đuổi theo.
Từ Hậu Trạch căn bản trốn không thoát.
Phương hướng hắn chạy trốn, Chu Đại Tráng xuất hiện, Tiêu quân tử tay cầm sáo ngọc dùng chiêu thức cực kỳ tiêu sái ép Từ Hậu Trạch trờ về.
“Ngươi đã bị bao vây rồi.”
Khuôn mặt Sở Trần mìm cười, nhìn Từ Hậu Trạch.
Anh muốn từ trong miệng Từ Hậu Trạch biết được một ít tình huống về cấm địa Thiên Ngoại Thiên.
Bốn khí tức cảnh.
Khuôn mặt Từ Hậu Trạch âm trầm, dưới loại tình huống này, hắn muốn chạy trốn, khó có thể lên trời.
Nhưng rõ ràng khí tức cảnh bốn tông đều đã tiến vào cấm địa Thiên Ngoại Thiên, bên ngoài như thế nào còn có thể có nhiều khí tức cảnh như vậy?
Từ Hậu Trạch tin tưởng, tối nay đối với bọn họ phát động
tiến công, tuyệt đối không chỉ có bốn khí tức cảnh trước mắt này.
Cửu Huyền Môn, cường đại đến mức này sao?
“Cắm địa Thiên Ngoại Thiêm, phải như thể nào mới có thể ra ngoài?” sỏ’ Trần nhìn Từ Hậu Trạch.
Từ Hậu Trạch giật mình, chợt nở nụ cười: “Nếu như ta nói, từ xưa đến nay, chưa từng có một người từ Thiên Ngoại Thiên đi ra thì sao?”
Khuôn mặt Sở Trần biến đối.
“Vậy ốc biển nhỏ có tác dụng gì?” Sở Trần lấy ốc biển nhỏ ra.
Ánh mắt Tù’ Hậu Trạch lướt qua khát vọng trong nháy mắt.
Hắn muốn có được ốc biển nhỏ…một màn này Sở Trần cũng nhìn thấy.
Từ Hậu Trạch hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn thủy chung quét xung quanh, tìm kiếm khả năng chạy trốn: “Trận pháp giữa hai con ốc biển nhỏ có thể sinh ra cộng hưởng, chúng ta hy vọng có được ốc biển nhỏ, cho người đi vào cấm địa, điều tra bí mật của cấm địa.”
Nhưng con đường này, căn bản không giống.
Sở Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Hậu Trạch, các sư phụ đã thử qua, mặc dù hai ốc biển nhỏ có thể cảm giác đưực vị trí của nhau, nhưng dưới sự ngăn cản cùa cơ quan trận pháp cấm địa, cán bản không ra được.
“Trừ cái đó ra thì sao?” Sở Trần không muốn cùng Từ Hậu Trạch thừa nước đục thả câu, trầm giọng nói: “Sâu trong cắm địa cỏ một tòa đại điện, trên cửa đại điện hai dấu vết ốc biển nhỏ, có phải đại diện cho ốc biển nhỏ là chìa khóa mở đại điện hay không?”
Vừa dứt lời, thân hình Từ Hậu Trạch rõ ràng chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Trần: “Bọn họ đã nhìn thấy đại điện?”
Sở Trần gật đầu: “Trả lời câu hỏi của ta.”
“Phải.” Thanh âm Từ Hậu Trạch khẽ run: “Trong truyền thuyết Thiên Ngoại Thiên chúng ta lưu truyền từ đời này sang đời khác, chỉ cần tập hợp hai ốc biển nhỏ, là có thể mở đại điện ra, đạt được cơ duyên trong đại điện, hơn nữa, rời khỏi cấm địa.”
Lồng mày Liễu Như Nhạn nhấc lên.
Từ Hậu Trạch trả lời lại thẳng thắn như vậy.
Sở Trần cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Từ Hậu Trạch.
“Ta dám cùng danh nghĩa liệt tồ liệt tông của Thiên Ngoại Thiên thề, chỉ cần mở đại điện, võ giả bốn tông nhất định có thể bình an trở về.” Từ Hậu Trạch hít sâu một hơi: “Ta đối với các ngươi không có giấu diếm, chì hy vọng… các ngươi có thể tha cho ta một con đường.”
Hai con ốc biển nhỏ, chính là chìa khóa mở ra cấm địa đại điện.
Sở Trần từ trong miệng Từ Hậu Trạch nhận được đáp án khẳng định.
Đương nhiên, Sờ Trần không có khả náng hoàn toàn tín
nhiệm kẻ địch của mình.
Trận chiến này qua đi, anh vẫn phải đi tìm Thiên Bối lão nhân, nếu như trong vòng ba ngày có thể tìm được, hơn nữa đạt được đáp án giống vậy, anh sẽ không chút do dự tiến vào cắm địa Thiên Ngoại Thiên.
Từ Hậu Trạch nhìn ốc biền nhỏ trong tay Sở Trần, ánh mắt không cách nào kìm lấy hưng phấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...