Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Lúc này người trốn trong hầm, nói không chừng chính là bà bà sáu ngón trong miệng đứa nhỏ.

Ánh sáng của hầm ngầm được thắp sáng.

Ngoài dự liệu chính là, công kích Chu Đại Tráng, là một chàng trai trẻ tuồi, trong tay cầm một thanh kiếm ngắn, nhưng hôm nay dùng sức muốn rút thanh kiếm ra, cũng không có cách nào rút ra được.

“Chú Tiểu Vũ.” Tiên Tiên Hét lên.

Người trẻ tuổi rõ ràng sửng sốt, quay đầu nhìn lại, nhất thời kích động vô cùng: “Tiên Tiên, chị dâu, sao lại là hai người! Có phải bọn đảo chủ bọn họ đi ra, đuổi ác nhân Thiên Ngoại Thiên rồi hay không.”

Nghiêm Phương Lệ lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này, tôi cùng Tiên Tiên vẫn ẩn náu trong hang động dưới đáy vách đá không dám đi ra, hôm nay là Trạm Mục Tư từ bên ngoài trở về, hơn nữa còn có Cửu Huyền Môn tương trợ, mẹ con chúng tôi mới trở lại Thiên Long trang.”

Người trẻ tuồi ngạc nhiên.

Trạm Mục Tư?

Cửu Huyền Môn?

Hai từ này tách ra dường như không có khả năng xuất hiện trong tình huống này, chứ đừng nói là, bọn họ cùng nhau xuất hiện.


“Chú bây giờ rất dũng cảm.” Tiên Tiên nói: “Những kẻ xấu bên ngoài đã bị chú giết.”

“Thật sao?” Chàng trai trẻ không thề tin được.

“Thiên Long trang bây giờ an toàn rồi.” Nghiêm Phương Lệ gật đầu, nhìn thanh niên trẻ tuổi: “Tiểu Vũ, sao cậu lại ở đây, cậu…có thấy bà bà sáu ngón không?”

Đồng thời, Nghiêm Phương Lệ cũng giới thiệu thân phận của thanh niên trẻ tuổi với Sở Trần, hắn tên là Trạm Vũ, cùng Trạm Mục Tư là anh em họ, năm nay 17 tuổi.

“Tiểu Vũ, vị này là thiếu chủ Cửu Huyền môn, Sở Trần.” Nghiêm Phương Lệ nói.

Trạm Vũ đánh giá Sở Trần một cái, cảm thấy cái tên sỏ’ Trần này rất quen thuộc, đột nhiên nhớ tới, mục tiêu của Trạm Mục Tư bọn họ ra biền, không phải là Thiên Cơ Huyền Trận trong tay một người tên là Sở Trần sao?

“Trạm Mục Tư thế nhưng lại bắt Sở Trần trở về Chiến Long Đảo?” Trạm Vũ thốt lên.

Sắc mặt Nghiêm Phương Lệ nhất thời biến đổi: “Tiểu Vũ, không được nói bậy bạ.”

Ánh mắt Nghiêm Phương Lệ cũng mang theo lo lắng liếc mắt nhìn Sở Trần một cái, sợ Sở Trần sẽ tức giận.


Sở Trần cũng không ngại, cười nhạt mở miệng: “Bà bà sáu ngón có phải ở bên trong hay không?”

Anh nhận thấy được, bên trong hầm còn có hai đạo khí tức, nhưng có chút yếu ớt.

“Mọi người đi theo tôi.” Trạm Vũ còn nhịn không được nhìn thoáng qua Sở Trần, nếu Sở Trần tự nguyện đi tới Chiến Long Đảo, hắn ngược lại có chút bội phục dũng khí của Sở Trần, thoạt nhìn so với hắn không lớn hơn bao nhiêu tuồi, lại dám ở dưới tình huống Chiến Long Đảo bị chiếm đỏng, cùng Trạm Mục Tư đi tới Chiến Long Đảo.

Đó là mạo hiềm với sinh mạng mong manh.

Bên trong hầm có một cái giường, trên giường có một người phụ nữ thoạt nhìn 50 60 tuồi, tay trái có 6 ngón tay.

Tuy rằng Tiên Tiên vẫn gọi “bà bà sáu ngón”, nhưng tuồi của bà bà sáu ngón này, ngược lại nhỏ hơn so với tưởng tượng của mấy người Sở Trần.

Liễu Như Nhạn tiến lên, bắt mạch cho bà bà sáu ngón, ngẩng đầu lên, nhìn Sở Trằn: “Bà ấy bị nội thương rất nghiêm trọng, thời gian kéo dài cũng rất dài, thương thế đã xâm lấn lục phủ ngũ tạng, chỉ sợ…”

Trạm Vũ im lặng, cúi đầu, âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Hắn cũng biết tình huống của bà bà sau ngón, nhưng hắn bất lực, chì có thể trơ mắt nhìn thương thế của bà bà sáu ngón từng bước chuyển biến xấu đi.

Liễu Như Nhạn đứng lên: “Chỉ sợ, chỉ có ngươi mới có thể

trị.” Liễu Như Nhạn nhìn Sở Trần.

Thân hình Trạm Vũ đột nhiên chấn động, nhìn về phía Sở Trần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui