Trạm Mục Tư vội vàng lắc đầu: “Ngươi không biết, người của đảo cấm kỵ làm việc thủ đoạn độc ác, hơn nữa diệt cỏ tận gốc, bọn họ nếu đã tiêu diệt Chiến Long Đảo, cũng không cho phép đệ tử Chiến Long Đảo còn sống, sau này báo thù cho Chiến Long Đảo.”
“Thứ cho ta nói thẳng, với tiềm lực của ngươi, luyện thêm một tràm năm nữa, cũng không có khả náng báo thù cho Chiến Long Đảo.” Sở Trần thẳng thắn mở miệng.
Tính xúc phạm là rất mạnh mẽ.
Nhưng cũng vừa vặn là một sự thật.
Nếu như nói cường giả đảo cấm kỵ vì đề phòng Trạm Mục Tư tương lai báo thù mà truy đuồi hắn không rời, Sờ Trần cảm giác đó cũng là vũ nhục của cường giả đảo cắm kỵ.
Trạm Mục Tư nói không được, cuối cùng chỉ có thể mở hai tay: “Ta nói là sự thật.”
“Ngươi có hai lựa chọn.” Sở Trần nhìn Trạm Mục Tư thật sâu một cái: “Thứ nhất, hiện tại bị ta giết, thứ hai, theo ta trở về, trà lại trong sạch cho Cửu Huyền Mồn, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, đưa ngươi đến một nơi an toàn tuyệt đối.”
Trạm Mục Tư không chút do dự lựa chọn cái sau.
Hắn tuy rằng sự chết, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Sự khác biệt giữa giết tại chỗ với thu về hỏi chém, Trạm Mục Tư vẫn rất rõ.
Sở Trần nhìn về phía Giang Ánh Đào: “Chị Đào, đế cho Tiếu Phong dẫn người tới, mang hắn đi, bảo vệ.”
Nhà tù bí mật của Cục đặc chiến là nơi an toàn nhất.
Giang Ấnh Đào gọi điện thoại một tiếng, ba người lập tức xuống núi.
Trạm Mục Tư đi ở phía trước, Sở Trần cùng Giang Ánh Đào sóng vai đi phía sau, ánh mắt hai người nhìn nhau một cái.
Tắt cả bọn họ đều có cảm giác, Trạm Mục Tư này, có vấn đề.
Ngược lại, Trạm Mục Tư đi ỏ’ phía trước, thần sắc ngưực lại dần dần thả lỏng.
Có Cửu Huyền Môn bảo vệ, an toàn cùa hắn tạm thời có thề được bảo đảm, hơn nữa còn không cần ần thân bên trong sơn động lạnh như băng, chuyện này thật sự quá tốt.
Loại cảm giác tuyệt vời này duy trì cho đến sau khi xuống
núi, Tiếu Phong dẫn theo thành viên tồ đột kích xuất hiện, sau đó, còng tay lạnh lẽo khóa hai tay Trạm Mục Tư.
Trạm Mục Tư mơ hồ, mờ mịt nhìn sỏ’ Trần.
“Trạm Mục Tư tiên sinh.” Sở Trần nói: “Anh bị nghi ngờ trộm một thùng nước khoáng, một ít bánh mì, hiện tại chính thức bị bắt, mời anh phối hợp công việc của chúng tôi.”
Khuôn mặt Trạm Mục Tư đen sầm.
Sở Trần muốn đưa hắn đến nơi an toàn, là ngục giam?
Tôi chết cũng không đến nơi đó!
Trạm Mục Tư liều mạng muốn giãy dụa, Tiếu Phong trực tiếp rút súng ra, họng súng lạnh như báng chỉ vào đầu Trạm Mục Tư.
Trạm Mục Tư trong nháy mắt cảm giác toàn thân lạnh như băng, thanh âm run rầy: “Trộm bánh mì àn không cần bắn chết.”
Trạm Mục Tư thành thật.
Dưới chân núi có người vây xem, đa số là nhân viên Bạch Thủy Trại, trong đó còn có đôi vợ chồng trung niên kia.
Khuôn mặt hai người rốt cục hòa hoãn lại, thì ra, không phải sơn yêu quấy phá, mà là cảnh sát đang bắt trộm.
“Thật không thế tưởng tượng được, người này trắng trẻo như vậy, lại là một kẻ ngốc, hơn nửa đêm ở Bạch Thủy Trại trộm bánh mì nước khoáng.”
“Tốc độ phá án này cũng cực kỳ đáng sợ a.”
“Cảnh sát Trung Quốc thật giỏi.”
Tiếu Phong áp giải Trạm Mục Ti lên xe, rắt nhanh liền rời đi.
Sở Trần cùng Giang Ánh Đào trở lại trong xe, Tư Đồ Tĩnh duỗi thắt lưng một cái, mang theo âm thanh lười biếng: “Sở đội, chị Đào, hai người vất vả rồi, nhưng, hai người ra tay
quả thật không tầm thường, lại thật sự bắt được Trạm Mục Tư, quá lợi hại.”
Hai người nhìn nhau một cái, bọn họ ngượng ngùng nói vốn đã tạm thời buông tha tìm kiếm, chì là vì ngắm mặt trời mọc ở lại mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi lên xe, Giang Ánh Đào mở số ghi chép ra.
“Tôi có một câu hỏi khác.” Giang Ấnh Đào cho Sở Trần xem ảnh: “ Anh nhìn kỹ ảnh của nhũ’ng người đã chết này.”
Đều là ảnh đội ngũ Chiến Long Đảo bị giết.
“Trong bọn họ, đại đa số đều bị một mũi tên mất mạng.” Giang Ánh Đào nói: “Nhưng từ dấu vết quần áo của bọn họ mà xem, bọn họ đều bị lục soát qua người, đối với điếm này, chúng ta cũng từ trên người bọn họ thu thập được vân tay, có thề xác định, cho nên, hung thủ không chỉ muốn giết người Chiến Long Đảo, mà còn phải lấy được cái gì đỏ từ trên người bọn họ.”
Tinh thần Sờ Trần chấn động.
Đây là lần đầu tiên Giang Ánh Đào cùng anh nhắc tới manh mối này.
Cũng là một điểm rất quan trọng.
Càng là nguyên nhân sỏ’ Trần vẫn nghĩ không ra người trên đảo kấm kỵ muốn đuối giết Trạm Mục Tư.
“Cô Đào, cô cho em một bất ngờ a.” Sở Trần cấn thận suy tư một chút, rất nhiều nghi vấn đều dễ dàng giải quyết.
Giang Ánh Đào mỉm cười: “Vừa rồi tôi không đề cập tới, đó là muốn làm Trạm Mục Tư lơ là, đế cho hắn lầm tưởng chúng ta càn bản không biết hắn đang giấu diếm cái gì. Nhưng, tuy rằng có manh mối này, nhưng Trạm Mục Tư không mở miệng, chúng ta cũng không biết người của đảo cấm kỵ đến tột cùng muốn tìm cái gì trên người bọn họ.”
Sở Trần trầm tư: “Thứ quan trọng như vậy, nếu là ở trên người Trạm Mục Tư, cô nói xem… hắn có thế mang theo bên người hay không, hoặc là, đặt ở nơi nào đó hắn cảm thấy an toàn?”
“Đều có khả nàng.”
Trả lời có lệ.
Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh Đào, bỗng nhiên mỏ’ miệng: “Phía trước quay đầu, tồi muốn trờ về nhìn một chút.”
Nếu như thật sự có cái gì quan trọng, sơn động vừa mới phát hiện Trạm Mục Tư kia, có khả năng cất giấu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...