Vượt Rào-tòng Tiện

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Bữa tiệc đi vào phần sau thì đã không còn sớm nữa, Lâm Vị Quang quẹt thẻ tính tiền, hôm nay mọi người đều chơi tới bến, từng người dẹp đường về phủ hết.

Lâm Vị Quang tìm người lái thay, Tạ Đinh có người đến đón, tài xế lái thuê còn chưa đến, cô bèn ngồi đợi một chập, thấy Tạ Đinh lấy một hộp thuốc móc ra một điếu, giơ tay lên chắn gió bật lửa.

Lâm Vị Quang nhìn cô ấy, hếch cằm bảo": "Còn hút thuốc à?"

"Ít hơn trước kia nhiều rồi." Tạ Đinh cất bật lửa đi, híp mắt, "Có người cùng tớ cai thuốc, bây giờ chỉ thỉnh thoảng buồn miệng mới hút vài điếu."

Năm Lâm Vị Quang vào đại học là lúc gánh nặng trên vai nặng nhất, cũng từng có thời gian chạm vào thuốc, chỉ là không nghiện, sau này về nước, chỉ những lúc áp lực mới nhớ đến cái xấu này.

Nghĩ thế, Trình Tĩnh Sâm trước kia cũng có hút, chỉ là sau khi hai người gặp lại, bản thân chưa từng ngửi thấy mùi thuốc xuất hiện trên người anh lần nài.

Dòng suy nghĩ của Lâm Vị Quang tản đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần, là đi về phía các cô.

Tạ Đinh hiển nhiên cũng nghe thấy, nghiêng đầu cùng cô nhìn qua, đối phương đã đến gần, tầm mắt trầm tĩnh giao nhau trong bóng đêm.

Người đàn ông đút tay trái trong túi, trên khuỷu tay vắt chiếc áo khoác tây trang tối màu, ánh mắt bén nhọn đẹp trai, áo sơ mi phẳng phiêu, chỉ cởi hai nút áo, để lộ ra hầu kết và một phần xương quai xanh.

Thân hình rắn rỏi như cây thanh tùng, đứng ở bệ cửa, Lâm Vị Quang bản chất mê cái đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ người thật Ôn Hoành Dục thật ra còn đẹp hơn trên ảnh.

Tạ Đinh mới hút được nửa điếu, ánh lửa lập lòe, Ôn Hoành Dục liếc mắt nhìn qua, duỗi tay đến lấy đưa vào trong miệng rít một hơi, đoạn nghiền tắt rồi ném vào trong thùng rác.

Tạ Đinh lặng lẽ nhìn nửa điếu còn chưa được hút xong chết lụi trog tay người kia, "Anh không thể để em hút xong à?"

"Ai đánh cược với anh bỏ thuốc?" Ôn Hoành Dục như thể vô ý, không xem kháng nghị của cô ấy ra gì, "Ngậm mồm vào."

Tạ Đinh tự biết đuối lý, bĩu môi không ngoan cố với hắn nữa, ném chìa khóa xe cho hắn: "Không hút thì không hút, đi thôi."

Vừa lúc tài xế thuê của Lâm Vị Quang cũng đến, hai người cứ thế chào nhau, hẹn sau này có rảnh lại tụ taoaj.

Nhưng trước khi đi, Ôn Hoành Dục lại quay đầu nhìn cô ra chiều suy tư gì đấy, Lâm Vị Quang nghi hoặc nhìn lại, hắn chỉ cười tao nhã, gật đầu tạm biệt.

Lâm Vị Quang cũng không để trong lòng, quay về lại Royal Lake Residence, cô vừa ngáp dài vừa đẩy cửa ra, trông thấy Trình Tĩnh Sâm đang ngồi trên sô pha uống cà phê, nom là chờ mình.


Anh nhấc mi mắt lên, thong thả ung dung buông ly xuống, câu đầu tiên nói là----

"Đua xe về rồi?"

Lâm Vị Quang: "...."

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, ánh mắt kia của Ôn Hoành Dục là có ý gì.

Đậu mèo, hai cái tên đàn ông này còn mật báo cho nhau nữa à?!

Lâm Vị Quang hết đường chối cãi, lập tức dịch sang bên cạnh muốn bỏ chạy, tiếc thay khó tránh kiếp người, vẫn bị Trình Tĩnh Sâm xách về phòng ngủ.

Hậu quả của việc tự tiện giấu diếm ra ngoài, chính là sáng hôm sau cô mệt đến ngủ quên, không thể không gọi điện thoại cho Chử Văn nói hôm nay sẽ làm ở nhà.

Người nào đó thỏa mãn ra rồi thì hừng hực sảng khoái, mới 8 giờ đã áo mũ chỉnh tề đi ra ngoài, còn trả cho cô một nụ hôn buổi sáng.

Cứ như đầu sỏ gây tội trạng cô buồn ngủ đến không dậy nổi không phải là anh vậy đó.

Lâm Vị Quang oán giận ngồi dậy, lất điện thoại ra đăng nhập vào app hỏi đáp xanh lam, bổ sung thêm câu trả lời mới----

【Lão già chó lắm, rất rất chó J】

-

Cứ thế mấy ngày trôi qua, giữa tháng ba, chào đón một ngày vô cùng đặc biệt.

Sinh nhật Trình Tĩnh Sâm.

Vì từ trước đến nay Trình Tĩnh Sâm chưa từng nhắc đến chuyện này, mà Lâm Vị Quang lại không phải là người có khái niệm đặc thù với những ngày lễ, vậy nên khi biết được Trình Tĩnh Sâm sẽ tổ chức sinh nhật long trọng, cô không khỏi có chút kinh ngạc.

Yến tiệc được tổ chức ở một nhà hàng xa hoa, danh sách khác mời cũng là tự tay anh đề ra, từ thương nhân, chính khách cho đến cán sự đều nhận được thiệp mời.

Lâm Vị Quang ban đầu còn không biết, nếu không phải là Hà Du Huyên tò mò hỏi thăm, cô cũng chẳng biết đến việc này, nhưng từ khi tin tức nổi lên, người ngoài cho tin đồn bay xa, về mục đích tổ chức yến tiệc này của Trình Tĩnh Sâm, không biết bao nhiêu là suy đoán ùn ùn không dứt.

Làm người ấp gối với đương sự, Lâm Vị Quang đương nhiên muốn tìm hiểu sự thật, ấy thế mà bị một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Trình Tĩnh Sâm lia qua, rằng: "Nhẫn đã mang rồi, không công khai thì còn chờ đến khi nào?"

Ấy chà, ra là dùng để show ân ái.

Lâm Vị Quang thành thành thật thật đáp lại Hà Du Huyên như thế, quả nhiên, bị Hà Du Huyên chua lè lên án mạnh mẽ, bảo chô mau chóng cút vào nấm mồ hôn nhân đi.

Lâm Vị Quang ngoài mặt âu sầu sau show, vẫn vui vẻ tiếp nhận lời chúc của bạn tốt.

Ngày ấy nhanh chóng đến.

Trình Tĩnh Sâm làm vai chính đương nhiên phải xuất hiện từ sớm, mà Lâm Vị Quang cũng xem như là khách mời, nên không quá sốt ruột, cùng ngày buổi sáng thong dong đưa anh ra cửa, còn biêng nhác ngáp dài.


Thấy cô một bộ không tim không phổi thế này, Trình Tĩnh Sâm không khỏi nhướng mày, cười hỏi: "Hôm nay tốt xấu gì cũng là sinh nhật anh, ngay cả một câu em cũng không chịu nói anh nghe?"

Lâm Vị Quang vô tội chớp mắt, hỏi lại: "Anh muốn nghe nói ngọt gì?"

Trình Tĩnh Sâm véo má cô, "Em hỏi anh?"

Lâm Vị Quang vờ như suy tư mà trầm ngâm một hồi, đoạn ôm lấy anh, không nói hai lời nhón chân lên, thò đầu đến gần hôn anh một cái,

Ngay khi cô định bụng đến thêm một lần nữa, Trình Tĩnh Sâm đã vươn tay giữ lầy càm cô, thấp giọng trách: "Đang nói chuyện đàng hoàng với em, sao lại động tay động chân rồi."

"Em sẽ không biết nói ngọt."Đáy mắt Lâm Vị Quang tràn ngập sự giảo hoạt khi vừa đánh lén thành công, "Chỉ có thể dùng hành động biểu bày thôi."

Luận chơi xấu cô luôn thành công khiến khóe môi Trình Tĩnh Sâm phải cong lên, bất đắc dĩ dạy dỗ: "Thật sự chiều hư em rồi."

Hai người lại dây dưa ở huyền quan thêm một lát nữa mới thôi, trước khi đi Trình Tĩnh Sâm còn dặn dò cô nhớ đến bữa tiệc đúng giờ, nhận được đáp án khẳng định của Lâm Vị Quang rồi mới đóng cửa đi.

Có điều với Lâm Vị Quang thì vẫn còn sớm, cô bèn dọn dẹp một chút rồi đến công ty.

Cả buổi sáng, cô rất thong dong xử lý công việc trong văn phòng, làm cho Chử Văn cũng phải tặc lưỡi cảm thán, không biết là bồi hồi chuyện gì.

Chạng vạng, Lâm Vị Quang mới thay một bộ lễ phục và makeup, cùng Hà Du Huyên đi trước, khi đến nhà hàng thì khung cảnh đã được bố trí đâu ra đấy, cô nhìn thoáng thấy bên ngoài có không ít phóng viên, đoán chưng đêm nay ắt sẽ có một thứ gì đó rất lớn.

Trong thính đường đã tụ tập không ít người, đều ăn diện lộng lẫy, có vài gương mặt xa lạ, cũng có gương mặt Lâm Vị Quang khá quen thuộc.

Trình Tĩnh Sâm thân là vai chính trong bữa tiệc, lúc này đang đứng trung tâm nói chuyện cùng khách khứa, nói nói cười cười với họ rất bình tĩnh, hệt như ánh trăng sáng được muôn vì sao ôm lấy.

Ngay khoảnh khác cô bước vào sảnh ấy anh đã phát hiện ra, đứng cách một đám người, nhàn nhã thong dong nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người giao nha, Lâm Vị Quang tự nhận là anh đang khen mình xinh đẹp đây mà, nhướng mày cầm lấy một ly rượu khi một nhân viên đưa đến, nâng ly lên với hàm ý.

Trình Tĩnh Sâm dường như đang cười, ánh đèn quá sáng, Lâm Vị Quang hơi không nhìn rõ nét mặt của đối phương, đang muốn đến gần thì bên cạnh có người nhận ra cô, tiến lên chào hỏi.

Hà Du Huyên không quen ứng phó với với những trường hợp thế này, biết chỗ thương nhân bọn họ đều rất tốn thời gian bàn chuyện làm ăn, vậy nên nhân lúc còn sớm bèn đến khu ăn uống.

Lâm Vị Quang thầm mắng cô ấy không có đạo nghĩa, cũng may cô đã không còn xa lạ với tình huống thế này, cười cười hàn huyên với người kia, tự tại bình tĩnh.

Dù sao cô cũng là một tồn tại xuất sắc nhất nhì trong nhóm người trẻ trong giới, lại trúng thầu một dự án bất động sản lớn trong nước, cô đang là tâm điểm của sự chú ý, biết hay không biết cũng đều đi đến chào hỏi đôi ba câu, muốn tìm kiếm sự login.

Khó khăn lắm mới thoát ra được, Lâm Vị Quang thoải mái thở phào, lúc này mới đi về phía chủ sinh nhật này, đoán chừng phải chờ đến khi yến tiệc chính thức bắt đầu mới nói về mối quan hệ của hai người, trước đó cô còn phải dùng giọng khách đi chúc mừng.

Mọi người thấy cô đi đến thì sôi nổi hỏi thăm, Lâm Vị Quang đáp lại từng người, bày ra nụ cười thương mại giả tạo khen người này cười người kia một hồi, bấy giờ mới đi qua.


Trên mặt cô không thể hiện ra ngoài, lúc này Trình Tĩnh Sâm nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, khẽ cong khóe môi: "Đến à?"

Lâm Vị Quang ở trước mặt anh liền quay về vẻ thả lỏng hoàn toàn, tuy rằng đã hết sức vờ vịt, nhưng sự trêu chọc trong giọng nói lại không thể che giấu được hoàn toàn: "Em nào không dám đến."

Hai người nói chuyện thân mật, dường như vô cùng thân mật, không ít người phát hiện ra có gì sai sai, bắt đầu cân nhắc.

Ánh đèn rọi xuống, Lâm Vị Quang khẽ lắc nhẹ ly rượu, giữa những ngón tay bỗng như có một vật sắc nhọn lóe qua, người kia đi đến gần, không khỏi bị hấp dẫn lực chú ý, đợi đến khi nhìn rõ đó là một chiếc nhẫn, nhất thời há hốc mồm.

Lại sau khi phát hiện ra trên tay Trình Tĩnh Sâm cũng có một chiếc y như thế, anh ta càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối.

Mà gợn sóng này không làm lay được ngọn sóng lớn, anh ta định lớn dạ hỏi, lại thấy một chàng trai trẻ tuổi bước lên nửa bước, giơ ly rượu lên với Lâm Vị Quang, cười nói: "Sếp Tiểu Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi, trước đó trong tiệc mừng thọ của cụ Hà có gặp một lần, tiếc là đi gấp quá nên chưa nói được bao câu."

Lâm Vị Quang mỉm cười thay lời đáp, còn muốn hàn huyên với đối phương, Trình Tĩnh Sâm đứng bên cạnh lại bỗng vòng tay quàng lấy eo cô, cười với chàng trai kia.

"Bỗng nhớ đến một chuyện."Anh thong thả mà rằng, "Đại khái là cần giới thiệu với mọi người ở đây một chút."

Đoạn, anh nâng bàn tay có chiếc nhẫn kia, nắm tay Lâm Vị Quang, không nhanh không chậm tiếp lời: "Lâm Vị Quang, vợ chưa cưới của tôi."

Giọng nói không lớn không nhỏ, song vẫn đủ cho những người chung quanh ở một phạm vi nhất định nghe rõ rành rành.

Chỉ một thoáng, yên tĩnh một chập, cách đó khá xa phát hiện ra bầu không khí dị thường bên này, cũng im lặng theo, nhìn qua đây.

Vậy là ai nấy đều nhìn thấy đôi nhẫn.

Vô vàn ánh mắt khiếp sợ không hẹn mà đều dừng trên hai người, Lâm Vị Quang đến là u oán, sau lưng như bị kim chích.

Lâm Vị Quang: "...."

Cô không hề chuẩn bị gì, bất thình lình đón ánh mắt của mọi người như lễ rửa tội, nụ cười bên môi mém chút nữa đã không thể cong len.

Lão già này, vậy mà chơi cô!

-

Tuy rằng đã sớm lường trước, nhưng tin tức quan trọng thế này sẽ ngay lập tức bị cánh truyền thông đưa tin, nhưng diễn biến cuối cùng vẫn vượt ngoài suy đoán của Lâm Vị Quang.

Nếu đã công khai quan hệ, nửa đêm sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Vị Quang bèn cùng Trình Tĩnh Sâm đi ra ngoài xe, cùng anh về nhà.

Hà Thứ phụ trách việc lái xe, duy trì sự trầm mặc về chuyện xảy ra tối nay, hiện tại tin tức trên mạng đã lan ra, anh ta vốn còn muốn theo phép công hỏi dò có cần tham gia tiệc xã giao nào nữa không, song nghĩ nghĩ, thấy câu này quá là vô nghĩa, nên thôi không hỏi.

Chỉ là...

Hà Thứ nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Trình Tĩnh Sâm không biết tại vì sao mà không nói phòng hờ trước cho Lâm Vị Quang biết, thấy dáng vẻ này của cô, hẳn là còn không biết bản thân đã leo lên hot search ngồi.

Hơn nữa, còn bằng một phương thức khác.

Có điều sẽ nhanh thôi, Lâm Vị Quang sẽ biết.

Vừa về đến nhà, cô còn chưa kịp thay đồ, Wechat đã bắt đầu thay nhau oanh tạc, thế cũng bình thường, dù sao trước khi cô và Trình Tĩnh Sâm công khai cũng chỉ có vài người biết.

Lâm Vị Quang không bận tâm, tháo trang sức rồi thay đổi một bộ đồ thoải mái, thế mà Hà Du Huyên đã gọi cho cô ba cuộc nhỡ, cô thấy khó hiểu, bèn nhận: "Bọn họ hỏi thì thôi đi, cậu hỏi cái gì?"

"Cậu xem hot search đi!" Hà Du Huyên la làng, kích động không nhịn nổi, "Lâm Vị Quang cậu ngầu vãi, thế mà còn dùng thân phận 'người trả lời' xuất đạo?"


Lâm Vị Quang nghe đến ba chữ 'người trả lời', đã bắt đầu thấy chuyện chẳng lành, lập tức tắt điện thoại lên hot search của weibo xem, ba cái đầu thì bản thân đã chiếm hai cái, còn bùng nổ.

Không thể không cảm khía năng lực của cộng đồng mạng đúng là đỉnh cao, cô chỉ nhất thời hứng khởi viết một chút về chặng đường của trái tim mình thôi, là acc clone, ấy thế mà bọn họ vẫn có thể lần ra được dấu vết.

Tuy rằng khu bình luận đều đang kêu gào ngạo ngào, nhưng với Lâm Vị Quang mà nói thì không khác nào công khai xử tội.

Những chuyện khác khoan chưa đề cập, cô chỉ hy vọng ngàn vạn lần Trình Tĩnh Sâm đừng đọc những thứ mình viết này, nếu không cô sẽ giành được giải xấu hổ of the year mất.

Tiếc thay ông trời cố ý trêu chọc cô, ngay lúc cô vừa mới ngồi ở mép giường lướt xong weibo, vừa giương mắt lên đã thấy Trình Tĩnh Sâm một tay đút túi quần đứng ở cạnh cửa, một tay cầm điện thoại, như cười như không nhìn cô.

Cũng không biết đã đứng đằng ấy bao lâu rồi.

Anh quan sát cô một hồi, dù bận vẫn ung dung mà rằng: "Yêu đương kém tuổi là trải nghiệm như thế nào?"

Lâm Vị Quang: "...."

Dừng một lát, ánh mắt anh lại lia qua điện thoại: "Lão già cũng chó lắm?"

Lâm Vị Quang: "..."

Không biết nhìn tới cái gì, mà khóe môi Trình Tĩnh Sâm cong cong, thong thả ung dung tự thuật: "Nếu sổ hộ khẩu của tôi và ảnh đều là một tờ giấy, vậy chi bằng viết cùng một quyển đi."

Đây là câu viết cuối cùng của cô trong đoạn trả lời.

Lâm Vị Quang không kìm được, mau chóng đi lên giành lấy điện thoại anh, mặt nóng muốn chết: "Đọc cái gì mà đọc, anh không thấy ngại sao!"

Trình Tĩnh Sâm khẽ nâng tay lên không cho cô giành được, đoạn ấn eo cô lại, miễn cô ầm ĩ, "Em không ngại viết, sao anh phải ngại đọc?"

Lâm Vị Quang không thể không chui vào ngực anh, vừa xấu hổ vừa giận dữ, dứt khoát vùi hết cả mặt vào trong vạt áo trước ngực anh, không hé răng.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, như có chút chế nhạo: "Anh chỉ nghe nói đua nhóm, chưa thấy làm sổ hộ khẩu nhóm đấy."

"Bây giờ anh nghe rồi đấy." Lâm Vị Quang tức giận dỗi anh.

Trình Tĩnh Sâm khẽ cười, mặc cô trẻ con, một hồi lâu sau, anh mới nói: "Được."

Cái từ này không đầu không đuôi, Lâm Vị Quang không kịp phản ứng lại gì, nhưng vừa nhớ đến câu nói 'sổ hộ khẩu' kia, nháy mắt hiểu ra ý anh là chăng.

Cô sửng sốt, mặc kệ thẹn thùng, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt mờ mịt.

"Vốn cũng không muốn bức ép em quá chặt, nhưng hiện tại xem ra, không cần thiết phải trì hoãn nữa." Trình Tĩnh Sâm quan sát cô, thong thả hỏi han, "Em thấy sao nào?"

Cô thấy quá xá tuyệt vời, nếu không phải Cục Dân Chính đã tan làm, cô còn muốn lái xe đến ngay đây.

Lòng nghĩ thế, nhưng Lâm Vị Quang lại vờ vịt ra chiều nghĩ ngợi, nghiêm túc ho nhẹ hai tiếng, đáp: "Hôm nay anh vừa mới công khai em là vợ chưa cưới của anh, vây giờ đã muốn kết hôn rồi, chú ơi, chú thích vả mặt thế ạ."

Trình Tĩnh Sâm không để bụng, nhướng mày nhìn cô, "Số lần anh vả trước mặt em còn ít?"

Được rồi, thái độ không tệ đấy.

Lâm Vị Quang kéo dài âm ừ một tiếng, cố ra vẻ mà rằng: "Được rồi, vậy em đành đồng ý thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận