|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lúc mới đầu biết Trình Tĩnh Sâm muốn đưa cô đi mua nhẫn, đầu óc Lâm Vị Quang ngập tràn vui sướng, đến lúc lâm thời đi ra cửa mới bình tĩnh được đôi chút, cứ thấy thiếu thiếu cảm giác nghi thức gì đó.
"Ôi." Cô thụi thụi người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Anh thế này là cầu hôn đúng không?"
Trình Tĩnh Sâm quan sát cô một phen từ trên xuống, không đáp mà hỏi lại: "Em thấy sao?"
Lão chó thích úp úp mở mở.
Lâm Vị Quang chửi thầm trong lòng, đuổi theo anh nói chuẩn mực: "Chiếu lệ uqas đó, chú không thấy thế sao?"
1
Trình Tĩnh Sâm không ghẹo cô nữa, thấp giọng bật cười, giơ tay khõ khõ lên trán cô, khẽ nói: "Đây chỉ là viên thuốc an thần tạm thời cho em thôi, có bao giờ anh để em chịu ấm ức chưa."
"Nhẫn anh sẽ tìm người thiết kế riêng, cái đó thì chúng ta sẽ bàn sau." Đoạn, anh khẽ nhếch cằm, ý bảo cô vừa đi vừa nói, "Nửa năm tới đây chúng ta đều rất bận, anh không chắc là có thể sắp xếp được tốt hay không, nhưng sẽ mau thôi."
Anh nói rất hàm súc, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng, trong lòng Lâm Vị Quang rung lên, "Mau gì cơ ạ?"
Anh quét mắt nhìn cô, "Bớt giả ngu."
Lâm Vị Quang bất mãn bĩu môi, cố ý nói: "Anh xác định chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn gả cho anh sao, nhỡ đâu em chạy thì thế nào?"
Câu nói vừa dứt, Trình Tĩnh Sâm như cười như không nhìn cô, đáy mắt đen láy không rõ, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Nhưng không hiểu sao Lâm Vị Quang lại run lên, theo bản năng dịch sang bên cạnh, mà vào đúng lúc này, lại bị anh cưỡng ép kéo cánh tay lại, ôm vào lòng.
Anh cúi đầu, biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước, thay cô chỉnh lại cổ áo, rồi sau đó cúi người xuống, dù bận vẫn nhàn bắt lấy tầm mắt cô.
"Vậy anh sẽ khóa em ở trong nhà." Giọng điệu anh rất dịu dàng, tựa như lời thì thầm đường mật giữa hai người thương, lại như vô ý mà rằng, "Xích lại trên giường, bằng nào cũng không cho đi, phạm vi hoạt động chri có thể giới hạn trong phòng ngủ, sau này chỉ có thể nhìn một mình anh."
Đoạn, anh dịu dàng dò hỏi: "Hiểu chưa?"
Lâm Vị Quang: "....."
Đậu, lão gia lộ bản chất cũng đáng sợ thật đấy.
Thấy cô bị những lười này hù dọa, Trình Tĩnh Sâm mới khẽ cười, đứng lên khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm như xưa, "Đùa đấy."
Lâm Vị Quang còn đang nhẹ nhàng thở ra, đột ngột bất thình lình nghe anh chêm thêm, "Có điều, em cũng có thể thử xem."
Lâm Vị Quang: "...."
"Không cần không cần." Cô vội vã lắc đầu, thanh thanh cổ họng, không dám nói câu châm chọc nào, "Em nói bừa đấy mà."
Lúc trước khi bộc bạch nỗi lòng, cô đã nghe anh nói cái gì mà 'nếu bắt em về, thì em nhất định sẽ không chạy được', những tưởng chỉ là nói quá, nhưng bây giờ xem ra, rất có thể thành thật.
Lâm Vị Quang thầm thở dài, nghĩ bụng lão già quả nhiên không phải là loại người đứng đắn gì, may sao cô cũng không phải.
Xấu cả đôi, không phải là hợp lắm à.
.
Đêm đó về đến nhà đã là hơn 10 giờ.
Lâm Vị Quang tắm gội xong, sấy tóc rồi rảnh rỗi không có gì làm, bèn nghịch điện thoại, ánh mắt lơ đãng lướt qua cái app màu xanh lam, chợt nhớ ra một chuyện mình làm đã quên từ lâu.
Sau khi bận rộn công việc, trừ các ứng dụng mạng xã hội ra, cô tắt thông báo hết những ứng dụng khác, vậy nên khi nhấn vào, thông báo nhảy lên đầy mắt, thậm chí giao diện còn đứng trong nháy mắt.
Thanh to thế lớn, Lâm Vị Quang không khỏi sửng sốt.
Cô không ngờ câu trả lời mình viết ra trong lúc nhất thời hứng khởi, bây giờ thế mà lại thành top đầu lượt like, lần trước cô cũng thấy số lượt like là hai chữ số, bây giờ lượt bình luận vượt một ngàn, lượt like thì đạt gần chục ngàn.
Lâm Vị Quang tự giác bản thân cũng không viết gì quá đặc biệt, cũng chỉ tùy tiện viết lại sơ lược cảnh cả hai gặp nhau và những phát triển sau đó, lần trả lời trước đó cũng đã gần nửa tháng trước, khu bình luận và tin nhắn tràn ngập bảo cô cập nhật tiếp.
Cô không khỏi nảy sinh đôi chút áy náy, vừa lúc không có gì làm, bèn dựa vào đầu giường bắt đầu viết tiếp câu chuyện.
Trước mắt cô mới chỉ viết đến chuyện năm lớp 12, vì lần đó đang gõ chữ thì bị công việc làm trì hoãn, vậy nên kết thúc ở chỗ rất vội vàng 'khi ấy tôi và chú nhà tôi đã xảy ra một sự hiểu lầm nho nhỏ', rồi vội vã rời khỏi phần mềm.
--- Rất giống một tác giả hay kết thúc ngay điểm mấu chốt của cốt truyện ghê.
Lâm Vị Quang nghĩ ngợi, không sửa lại câu trả lời trước đó, mà viết bổ sung bên dưới: 【xin lỗi xin lỗi, dạo gần đây bận rộn chuyện công việc quá, nên tôi quên khuấy cái này, bây giờ đã trở lại, sẽ kể tiếp chuyện sau này đây.】
【Tôi vốn đã định sau khi thi đại học xong là tỏ tình, nhưng lúc về đến nhà, nhìn thấy chú đang đứng ở cửa nói chuyện với một người phụ nữ, sau họ lại còn đóng cửa cùng đi vào trong nhà, lúc ấy tôi đã không tiến lên đặng hỏi, liền bỏ đi tụ tập với bạn cùng lớp.】
【Chuyện sau đó cũng không có gì nhiều, sau khi tôi uống say, là chú đến đón, lên xe đã giải thích người phụ nữ kia ra là gia sư của tôi, nhưng khi ấy tôi không chịu nhìn kỹ, chỉ lo đau khổ.】
【Sau, tôi nương men say, tỏ tình với chú, quả nhiên là bị từ chối, chuyện này cũng trong dự kiến thôi, nên không quá tổn thương, ngày hôm sau nhìn dáng vẻ cẩn thận dò hỏi của chú nom thú vị lắm, rồi răn tôi to gan nữa....】
Những chuyện sau này, bao gồm cả cái chuyện kia, đặc biệt là sau khi cô trúng tuyển đại học, bận rộn chuyện học hành và cả việc mượn mối quan hệ trong ngoài nước kia, không có liên quan quá nhiều đến Trình Tĩnh Sâm nên cũng chỉ sơ lược qua.
Viết đến đoạn mình chuốc thuốc Trình Tĩnh Sâm, Lâm Vị Quang không khỏi hổ thẹn, cảm thấy chuyện trái pháp luật dạy hư bạn trẻ thế này không thể viết, thế là thay đổi sang một cách viết uyển chuyển hơn, dùng 'rượu vào làm sai' thay thế.
【Có điều tôi khá bối rối, sợ chú dạy dỗ tôi, càng sợ chú từ chối tôi, vậy nên sang ngày hôm sau nhân lúc chú ngủ say, tôi liền chạy trốn.】
Đến tận đây, gút mắt ba năm giữa cô và Trình Tĩnh Sâm cũng đi vào kết thúc, cô viết cả đoạn, quay đầu nhìn lại, cũng không khỏi nảy sinh vài phần thổn thức.
Nếu không có lần thẳng thắn và trùng hợp ấy, thì câu chuyện của cô và anh hẳn là nên kết thúc ngay tại thời điểm này.
Lâm Vị Quang đánh chữ đến hơi mệt, nghỉ ngơi quét mắt nhìn số từ, mới phát hiện ấy thế mà đã hơn một nghìn chữ rồi, bèn từ bỏ ý định viết tiếp, gửi thẳng bài cập nhật.
Cô vốn muốn nhìn khu bình luận thử xem, nhưng còn chưa kịp load lại giao diện, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra, Trình Tĩnh Sâm vận mỗi áo tắm dài, đi ra.
Anh đang layu táu, ánh mắt lướt qua cô, thấy cô đương nhìn chằm chằm điện thoại ra chiều suy tư không biết là đang xem gì, liền thuận miệng hỏi: "Còn bận chuyện công ty sao?"
Lâm Vị Quang bị dời lực chú ý, lắc đầu, "Không, rảnh rỗi ấy mà."
Cô suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định không nói rằng mình đã viết câu chuyện của hai người trong phần bình luận, dù sao trong đó cũng có rất nhiều suy nghĩ vụn vặt của riêng cô, để cho người nọ thấy thì không khỏi quá ngại ngùng rồi.
Trình Tĩnh Sâm cũng không hỏi nhiều, đi đến tủ đầu giường lấy máy sấy tóc ra, muốn sấy khô phần tóc còn ướt.
Lâm Vị Quang thấy vậy, nhất thời nảy lòng tham, nắm cổ tay anh, "Ôi, em sấy tóc cho anh nhé?"
Yêu cầu bất thình lình này của cô khiến hàng chân mày Trình Tĩnh Sâm khẽ nhếch lên, nhìn cô với vẻ hứng thú, : "Sao bỗng dịu dàng thế?"
Gây mất hứng chết tiệt này, Lâm Vị Quang tức giận trừng mắt liếc anh, hãy còn cầm máy sấy vừa giựt được từ tay anh, miệng không như lòng mà rằng, "Là đính kèm của chiếc nhẫn thôi, anh tưởng em và anh hiếm lạ nhau quá nhỉ."
Trình Tĩnh Sâm nghe vậy thì cười khẽ, hỏi cô: "Mặt mũi anh còn không bằng chiếc nhẫn?"
"Anh xem mấy cặp đôi người ta trong thời kỳ tình yêu mãnh liệt đi, dính nhau đến độ nào, sao anh không hiểu cái gì là lãng mạng thế?"
Trình Tĩnh Sâm không giận mà còn nhìn cô, trên mặt không thoáng qua cảm xúc gì, nhưng lại rất ngoan ngoãn ngồi lên giường đưa lưng về phía cô, "Là do các em trẻ tuổi."
Ối chà chà.
Lâm Vị Quang tròn mắt lúng liếng, có chút chột dạ, mới phát hiện lời mình vừa nói hình như đã dẫm phải vùng mìn của người nào đó rồi.
Nghĩ cũng đúng, ở cái tuổi này của Trình Tĩnh Sâm, tâm thái đã sớm không còn trẻ trung, qua cái thời kỳ cảm xúc bị tình yêu khống chế, bất luận là đối phó với chuyện gì cũng đều thành thạo, trầm ồn và kiềm chế.
Nhưng đây cũng chính là điểm mà cô thích nhất ở anh.
"Có chê anh đâu nào." Lâm Vị Quang ngồi dậy quỳ lên, đôi tay đặt lên bả vai anh, thò lại gần hôn lên sườn mặt anh, "Em chỉ thuận miệng nói thế, chú đừng nóng giận nhé."
Khác với Trình Tĩnh Sâm, cô không thiếu sự yêu thương che chở thuở ấu thơ, tam quan và tính tình đã được hình thành đúng đắn từ sớm, sau này khi Trình Tĩnh Sâm xuất hiện, vừa hay lấp đầy chỗ trống, từ đó cũng khiến cuộc đời cô hoàn chỉnh hơn.
Anh dạy cô kỹ năng ứng xử và làm người, nhưng cô lại không biết quá nhiều, cái cô làm được chỉ có thể giao hết tất thảy yêu thương mình có cho anh, dạy anh cách tiếp nhận và biểu đạt.
Hai người bên nhau, tuy rằng vì sự chênh lệch của tuổi tác và kinh nghiệm lõi đời, thỉnh thoảng sẽ có va chạm, nhưng dẫu sao vẫn là yêu nhau, bổ sung cho nhau.
"Năm đó không phải em đã nói với anh rồi sao." Cất lại dòng uy nghĩ, cô nhẹ giọng nói, "Trai trẻ nào tốt hơn anh chứ, em tiếc đặt ánh mắt lên người khác lắm."
Trình Tĩnh Sâm vốn chỉ giả vờ nghiêm túc, lại bị cô ỉ ôi nài nỉ quấn lấy như thế, khóe môi không khỏi cong cong, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cũng không biết công phu dỗ người học được từ đâu."
Lâm Vị Quang mỉm cười đeo đuổi hôn anh, đoạn đừng lên cắm điện máy sấy, bắt đầu nghiêm túc hong khô đầu anh.
Trình Tĩnh Sâm ỷ thân phận trưởng bối, cứ rảnh rỗi là lại xoa xoa đầu cô, cô còn chưa từng chạm vào tóc anh nữa, dù sao chênh lệch về chiều cao của hai người vẫn còn đó, bình thường trò chuyện anh đều phải cúi đầu xuống.
Thời điểm trên giường vành tai chạm tóc mái cũng không hiếm, chỉ là khi ấy cảm xúc ngổn ngang, chẳng như hiện tại bình ổn hòa nhã, đôi người lặng lẽ bên ngau.
Đây là một cảm thụ hoàn toàn mới hoàn toàn khác.
Tóc Trình Tĩnh Sâm thiên mềm, đầu ngón tay chạm vào rất thoải mái, Lâm Vị Quang chưa từng sờ qua tóc người khác nên không biết tiêu chuẩn tương đối là như thế nào, chỉ thấy rất vừa ý.
Những sợi tóc lòa xòa như có như không quấn lấy ngón tay cô, lại như thể đương chạm vào khu vực mềm mại nào đó tận đáy lòng cô, vừa ngứa vừa mềm.
Cảm xúc này quá đỗi kỳ diệu, Lâm Vị Quang nhất thời không nhịn được, lại xoa nhẹ đôi cái.
Nhận thấy được hành vi không thành thật của ai kia, Trình Tĩnh Sâm bống muốn trêu chọc, thong thả mở miệng: "Anh còn thấy quái lạ sao em lại đột nhiên muốn sấy tóc cho anh, ra là muốn vớ bở của anh à."
Âm thanh máy sấy rất nhỏ, những lời này rõ mồn một lọt vào tai Lâm Vị Quang, cô có chút chột dạ ho nhẹ hai tiếng: "Không phải là vì tò mò sao, muốn thử cảm giác."
Trình Tĩnh Sâm chỉ cười chứ không ghẹo cô nữa, mi mắt khẽ nhắm lại im lặng hưởng thụ khoảnh khắc yên ắng này.
Hai người đều không nói gì.
Dù sao cũng là tóc ngắn, không cần phải sấy lâu lắm Lâm Vị Quang không có nhiều thời gian để trải nghiệm thêm, chỉ qua vài đợt tóc đã khô ráo, cô chỉ đành không tình nguyện mà tắt máy, rút dây sạc.
Chỉ vài phút như thế cũng đủ để cô mệt đi, lười biếng ngáp dài một cái, tự giác chui vào trong chăn.
Trình Tĩnh Sâm đổi sang đồ ngủ, nghiêng đầu qua đã thấy cô xốc chăn lên, vừa vỗ vị trí bên gối vừa lười biếng nói với anh: "Chú ơi, đến ngủ em đi."
Từ sau khi xác nhận mối quan hệ xong, sự can đảm của em bé ngày một tăng lên, ỷ anh dung túng nên cái gì cũng dám mở mồm, Trình Tĩnh Sâm cảnh cáo mà liếc cô, song lại không hề dạy dỗ cây nào, lập tức tắt đèn đi nằm xuống cạnh cô.
Lâm Vị Quang dán sát qua rồi chui vào lòng anh, cọ cọ lên cổ người nọ, buồn ngủ nồng đậm, cô nhắm mắt duy trì tư thế và cảm giác thoải mái thế này, không muốn động đậy.
Hiếm khi có được lúc cô an phận, hô hấp vững vàng, đoán chừng là quá mệt mỏi.
Nhưng khi Trình Tĩnh Sâm cho rằng cô đã ngủ say, bất thình lình có tiếng gọi mê mang từ người trong lòng: "Chú ơi."
Ngữ điệu lười biếng, cứ như nửa tỉnh nửa mê vậy, không biết có thật là đang gọi anh hay không nữa.
Trình Tĩnh Sâm chần chờ không đáp, Lâm Vị Quang hãy còn đặt vấn đề: "Tại sao, anh không thích em nhắc đến tuổi tác?"
Nghe đến đây, anh hơi chững lại, đáy mắt lướt qua thứ cảm xúc phức tạp, cuối cùng lại biến thành không làm sao được.
Không thích ấy à?
Không đến mức đó, nhưng cũng không thể phủ nhận quả thật là có chút.
Dù mối quan hệ là ngang nhau, giữa hai người chung quy lại vẫn tồn tại mười hai tuổi chênh lệch này, đây là cái khoảng cách không thể vượt qua. Trước đó, anh chưa từng nảy sinh ra bất cứ ý tưởng gì đối với sự trôi đi của dòng thời gian, nhưng bây giờ đã khác, anh chỉ hy vọng nó chậm đi, chậm đi một chút.
Đời người quá ngắn, Trình Tĩnh Sâm chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, bản thân lại sẽ sinh ra ý nghĩ này, mà không phải là vì chính mình.
"Lâm Vị Quang à." Thật lâu sau, anh đã thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, vươn tau lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng chạy trốn lần nào nữa, hãy ở lại bên cạnh anh."
Là lời yêu cầu, cũng là lời thỉnh cầu.
Dù Lâm Vị Quang đang buồn ngủ đến không thể mở mắt ra được, ý thức hãy còn mông lung, song đại khái cũng hiểu ra được ý tứ trong lời nói của anh, Trình Tĩnh Sâm đã cho cô đáp án.
Gương mặt dán lên cọ cọ anh, như thể trấn an, cô lẩm bẩm: "Đừng nghĩ nhiều như thế.... Sinh lão bệnh tử là chuyện không thể khống chế được, sống cho hiện tại là đủ rồi."
"Chúng ta còn có thật lâu sau này cơ mà." Cô nói, nom bộ không thể nhịn được nữa thật, lại đánh cái ngáp dài, dùng giọng điệu người lớn dỗ dành con nít rằng, "Mau ngủ đi nào, ngủ sớm tốt cho thân thể, anh cũng sẽ già chậm đi."
Lâm Vị Quang luôn có cái kỹ năng này, giây trước đứng đắn, sang giây sau liền lộ nguyên hình.
Trình Tĩnh Sâm không nghĩ bản thân sẽ nhận được cái kiểu người lớn dỗ dành con nít này cho an ủi, không khỏi cười khẽ một tiếng, rồi đáp ừ, rồi vỗ về lên sống lưng cô, không cần nhiều lời thêm nữa.
Không bao lâu sau, Lâm Vị Quang nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm như nước, phút giây này quá đỗi an bình, không bao lâu sau, Trình Tĩnh Sâm cũng có chút buồn ngủ.
Rũ mắt nghiêm túc ngắm người trong ngực giây lát, anh lặng im thật lâu, rồi bật cười trong im lặng, đặt xuống vầng trán cô một nụ hôn khe khẽ.
"Ngủ ngỏn." Anh nói nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...