Vượt Rào-tòng Tiện

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min


Ngày hôm sau chính thức tiếp quản công ty mới, Lâm Vị Quang đi làm rất đúng giờ.

Dù sao bản thân cũng xem như là một ông chủ mới, với dự án này cũng nên làm gương tốt, vì trầm mê nam sắc mà ngoại lệ, thì cũng có chút bất ổn nhỉ.

Đều là dân kinh doanh, mỗi ngày Trình Tĩnh Sâm cũng co không ít chuyện cần xử lý, chẳng qua so với việc chạy khắp các nước của ngày trước, bây giờ anh đều đẩy hết tất cả những chuyến công tác cần đi, an cư lập nghiệp ở thành phố A.

Lâm Vị Quang đến văn phòng không bao lâu, Chử Văn đã đem đến một xấp tài liệu cần ký duyệt, cô nhận lấy hết, bắt đầu tiến hành công việc ngày hôm nay.

Trong ngành này cô có rất nhiều đối thủ mạnh, trước kia ở thành phố Mạn chỉ đánh vào tài chính, bây giờ thay đổi trận địa sang bất động sản, cũng chỉ cần một ít thời gian thích ứng, có thể nói là thương nhân trời sinh, cũng vì điều này mới làm cô mau chóng được dừng chân ổn định trong cái giới này.

Bận đến trưa, cô gần như đã xử lý xong các công việc cơ bản, đương tự hỏi nên làm gì tiếp theo, điện thoại bỗng rung lên.

Cầm lên nhìn, là Hà Du Huyên.

Chị em đến đòi nợ, Lâm Vị Quang nhướng mày nhận, "Alo?"

Hà Du Huyên cố ý làm nũng: "Sếp Lâm, đang làm gì đó?"

"Kiếm tiền nuôi gia đình." Cô vui vẻ trả lời, "Cậu cũng đã gọi tớ là Sếp Lâm, tớ còn không phải ở công ty sao?"

Hà Du Huyên uầy, ngay lập tức quay về giọng điệu bình thường, "Cậu còn bận hả? Tớ tưởng một ngày cừa đủ cho cậu xử lý nghiệp vụ chứ."

"Cũng tạm, thật ra cũng không có chuyện gì." Lâm Vị Quang nhìn giờ, "Gần đây có hợp tác một dự án với cụ nhà cậu, trừ vài công việc thỉnh thoảng nhảy ra, thì không còn gì."

"Vậy được." Hà Du Huyên nghe vậy thì thở hắt ra, "Mấy nay tớ chán muốn chết, chừng nào cậu rảnh để ra ngoài đây?"


"Lúc nào cũng được, bây giờ tớ không bận lắm." Lâm Vị Quang châm chước một chập, bỗng nhớ đến người nào đó, "À đúng rồi, Tạ Đinh có liên lạc với cậu không, sao không thấy động tĩnh gì từ cậu ấy thế?"

"Cậu ấy và bạn bè đến khe suối vẽ thực vật thì phải, tháng trước đi rồi, tuần sau mới về." Hà Du Huyên nói, "mỖi quý luôn sẽ có một khoảng thời gian mất liên lạc, quen là được."

Lâm Vị Quang suy tư thời gian, đúng lúc khi đó bản thân đang bận rộn chuyện công việc, khó trách không liên hệ gì với đối phương.

Mấy năm này, quan hệ giữa cô và Tạ Đinh vẫn như xưa, bản thân dừng chân trong giới doanh nhân sau khi kế thừa gia sản, mà đối phương cũng bước đi ngày một xa trên con đường riêng của mình, bấy giờ đã thành họa sĩ hàng đầu trong nước, lời hứa thuận miệng thốt ra năm ấy tại trường cấp ba, ấy thế mà đều thành thật.

Chẳng qua cô đã sớm rời cuộc sống vườn trường, mà Tạ Đinh lại chọn thi lên thạc sĩ, cô hiện tại vất vả lắm mới xác định định cư ở thành phố A, đương nhiên muốn gặp lại người bạn cũ này.

Đúng lúc, đều là kiểu yêu làm thích chơi, về cơ bản đều có giao thiệp chung, mối quan hệ giữa Hà Du Huyên và Tạ Đinh đều không tệ, rảnh rỗi là cùng nhau đi chơi.

"Nếu muốn đua xe thì sao có thể thiếu cậu ấy được." Lâm Vị Quang thu lại suy nghĩ, "Chờ Tạ Đinh về đi, cũng chỉ còn mấy ngày."

Hà Du Huyên sảng khoái đồng ý, rồi lại hỏi: "Vậy lát nữa cậu có bận gì không, khu thương mại vừa mới khai trương con phố mới, cùng tớ đi dạo đi."

Lâm Vị Quang mơ hồ nhớ đêm nay Trình Tĩnh Sâm có một cuộc họp, bèn đồng ý: "Được, cơm chiều cậu mời."

"Cái này dễ mà, vậy khi nào thì gặp nhau?"

Lâm Vị Quang lướt qua công việc của hôm nay, thấy không còn sót gì, suy nghĩ nửa giây, tính toán trong bụng, nói với Hà Du Huyên: "Lát nữa tớ có chút việc, hẹn 5 giờ chiều đi, cậu đến thẳng Royal Lake Residence tìm tớ là được."

Đoạn, cô báo địa chỉ cụ thể.

"Cậu ở đó?" Hà Du Huyên thuận miệng hỏi, "Không ấn tượng lắm, cậu mua nhà ở Royal Lake Residence khi nào thế?"

Lâm Vị Quang chững lại, bịa ra câu chuyện đã nghĩ sẵn trong đầu: "Lúc ở thành phố Mạn đó, tớ cũng phải tính đường để định cư ở thành phố A chứ."

Hà Du Huyên tin là thật, dù sao cũng chỉ tùy tiện hỏi, không nghĩ nhiều, lại tám chuyện vài câu, rồi tắt điện thoại.

Mà Lâm Vị Quang cũng chào Chử Văn rồi rời khỏi công ty, đi thực tiễn ý tưởng lâm thời nảy lòng tham vừa mới bộc phát của mình.

--- Lái xe, đến chỗ của Trình Tĩnh Sâm.

Chuyện tối nay ra ngoài dạo phố với bạn, thật ra chỉ cần gọi điện thoại hay nhắn tin là được, nhưng cô cũng đang rảnh rỗi, bèn tự mình đi một chuyến.


Thuận tiện hỏi chút chuyện về dự án hợp tác, đương nhiên, chỉ là thuận tiện.

Có điều Lâm Vị Quang không hề nghĩ đến, cô vừa vào đến Tập đoàn nhà họ Trình thì cùng lúc bị một nhóm phóng viên đứng bên ngoài chộp được, vào ngày hôm sau chễm chệ lên trang nhất báo kinh tế, đi bài phân tích xem có phải hai nhà đang muốn bắt tay hợp tác, bà bất động sản ở thành phố có khi nào sẽ thay đổi điên cuồng hay không.

Một khi chuyện hợp tác dự án ở Vịnh Đông Hải được công bố, số tiền đầu tư khổng lồ đủ để thu hút vô số sự chú ý, người trong ngoài giới rồi đều sẽ thảo luận qua, cai miếng bánh kem lớn này được ba gia tộc Hà, Trình, Lâm cắt ra, đúng là khiến người ta phải đỏ mắt.

Nhưng trên thực tế, quả thật Lâm Vị Quang đi nói chuyện----

Không chỉ mỗi công việc, mà còn cả yêu đương.

Đỗ xe xong, cô đứng ở cửa lớn gọi điện thoại cho Trình Tĩnh Sâm, bảo anh mình đang ở dưới đại sảnh, có thể đi lên tìm anh được không.

"Tiền trảm hậu tấu." Trình Tĩnh Sâm dạy dỗ cô, nhưng ngữ điệu lại không có lấy nửa phân trách cứ, mà còn đượm ý cười, "Em cũng đã đến rồi, chẳng nhẽ anh có thể bảo em về sao?"

"Có thể đó." Cô lầm bầm, "Để xem có bỏ được không, chú ha."

Cô lại bắt đầu chơi trò làm nũng quen thuộc, mà Trình Tĩnh Sâm từ trước đến nay đến chịu nhất là cô như thế, bảo cô đến quầy lễ tân, đưa điện thoại cho nhân viên.

Gặp mặt đều phải hẹn trước, Lâm Vị Quang tự biết bản thân cần đi cửa sau nên đến là ngoan ngoãn, nghe theo hướng xử lý của Trình Tĩnh Sâm.

Nhân viên lễ tân vốn đã biết thân phận của cô, lại được người lãnh đạo trực tiếp mở miệng đồng ý cho người dẫn cô lên, anh ta thật sự không dám chậm trễ, đưa điện thoại cho Lâm Vị Quang rồi vội dẫn cô vào thang máy.

Lâm Vị Quang rất muốn nói bản thân biết đường đi, không cần anh ta dẫn, nhưng trông dáng vẻ nghiêm túc kia, đành nuốt hết lời bên miệng xuống.

Chỉ là khi vào thang máy, cô lơ đãng lướt qua tên của nhân viên này, mới nhận ra có chỗ nào đó sai sai.

Nghĩ thêm, cuối cùng cô cũng moi được từ một xó xỉnh nào đó trong trí nhớ cái gương mặt này, thấy khá quen, "Có phải chúng ta đã gặp qua?"

Nhân viên nghe vậy thì sửng sốt, dường như đang căng thẳng, đáp: "Đúng vậy, là tháng trước.... Tôi đến đưa cà phê cho sếp Trình."

Lâm Vị Quang bị bắt nhớ lại cảnh tượng: "...."

Cô không có ý định nghĩ đến đâu.

Chuyện còn không phải là cái lần đến văn phòng Trình Tĩnh Sâm lấy tài liệu, cô cãi nhau với anh rồi tông cửa ra ngoài, bất ngờ gặp phải nhân viên đưa cà phê kia sao?


Khá là xấu hổ, dù sao lần đó tông cửa đi luôn mà không để lại một lời giải thích gì.

Lâm Vị Quang thanh thanh cổ họng, định nói xin lỗi, nào ngờ nhân viên nọ hiểu sai ý, căng thẳng gì đâu luôn, giải thích: "Sếp Lâm yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện của cô và sếp Trình, tôi sẽ giữ kín như bưng!"

Lâm Vị Quang: "?"

Này nghĩa là gì? Là cả thế giới đều biết họ lén lút yêu đương?

"... Được." Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, mắt thấy sắp lên đến tầng rồi, chỉ đành qua loa kết thúc đề tài này: "Không cần phải căng thẳng thế đâu, tôi không trách cậu, lại còn gây ảnh hưởng đến công việc của cậu nữa, xin lỗi nhé."

Nhân viên kia liên tục xua tay ý bảo không sao, dẫn cô đến nơi làm việc của Trình Tĩnh Sâm rồi, liền cẩn thận trưng cầu ý kiến của cô, "Vậy tôi xin phép đi xuống ạ?"

Lâm Vị Quang gật đầu, "Vất vả rồi, cậu đi làm đi."

Nhìn đối phương rời đi, cô có chút buồn cười thu hồi ánh nhìn, mơ hồ nhận ra người này có lẽ không phải sợ mình mà là Trình Tĩnh Sâm mới đúng.

Dù sap cũng đâm phải chuyện đời tư của sếp lớn, chuyện này ghê gớm đến mức nào chứ.

Cô nhìn bốn phía, xác nhận không có nhân viên qua lại, mới gõ cửa hai tiếng, lên giọng: "Mở cửa, 关爱空巢老人了."

Bên trong im lặng một hồi, mới vang lên âm thanh bất đắc dĩ của Trình Tĩnh Sâm: "Vào đi, đứng bên ngoài nói mấy câu này, không ngại mất mặt à?"

"Không phải là chẳng có ai ư." Lâm Vị Quang đẩy cửa đi vào, cười mỉm, "Anh có bận không?"

Trình Tĩnh Sâm đang ngồi trước bàn làm việc, nghe thế thì buông cây bút đương ký tên trên tay xuống nhìn thoáng qua cô, "Bận hay cũng không phải đối phó với em."

"Nói gì thế, em đến giúp anh thả lỏng thư giản mà, đọc tài liệu cả ngày rồi, không mệt sao?"

Trình Tĩnh Sâm nghe cô trợn mắt nói dối, không chút lưu tình vạch trần: "Em xác định đến giúp anh thả lỏng, chứ không phải đến quấy rầy công việc của anh?"

"Chậc, lộ mặt rồi, vậy thì cứ quấy rầy công việc anh thôi." Lâm Vị Quang ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, nghoẻo đầu, "Chú ơi, định lực của chú không được rồi."

Trình Tĩnh Sâm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn như lời cảnh cáo, nhẹ giọng: "Bớt trêu anh."

Khóe môi anh không mang ý cười, Lâm Vị Quang cũng xem ba chữ này như cảnh cáo.

"Được rồi, thật ra em có chuyện chính đây." Cô nhún vai, quyết định lấy chuyện công ra làm đề tài trước, "Về dự án hợp tác, lần trước trong điện thoại nói chưa hết, em vẫn có vài chỗ không rõ, muốn hỏi anh một chút."

Cô vào trạng thái cũng mau thật, nói gì thì là đó, Trình Tĩnh Sâm còn cho là cô giả ngu, nào ngờ đến một hồi lâu sau, cô đúng thật là nghiêm túc bàn về sự khó khăn trong quá trình hợp tác.

Cô đứng đắn như vậy, làm Trình Tĩnh Sâm không có cách nào, chỉ đành đảm đương cái máy giải đáp, và chứng thực một cách triệt để vai trò trưởng bối trong giới của mình.


Chờ đến khi hỏi xong, việc cần hỏi cũng đã rồi, Lâm Vị Quang mới vừa lòng ngả người ra sau ghế, kết thúc đoạn hội thoại theo phép công này.

Đoạn, cô hơi nghiêng người, kéo ghế dựa dịch dịch, trượt đến bên cạnh Trình Tĩnh Sâm, "Được rồi."

Đuôi mày Trình Tĩnh Sâm nhếch lên, dường như đang hỏi cô lại muốn nói cái gì.

Đón nhận tầm mắt đầy vẻ đánh giá, Lâm Vị Quang thản nhiên trả lời: "Chuyện đứng đắn đã xong, nên nhường chỗ cho không đứng đắn rồi."

Lý lẽ không được ta ăn khí chất.

Dù đã đoán được từ trước, nhưng nghe chính miệng cô chơi xấu, Trình Tĩnh Sâm vẫn thấy vô cùng thú vị, khóe môi khẽ cong lên, mặt mày đượm ý cười.

Dáng vẻ người này khi cười rộ lên đẹp quá đỗi, Lâm Vị Quang nhìn chằm chằm quan sát một hồi, không kìm được, đứng lên đi đếm gần, duỗi tay vòng lên cổ anh, kéo anh về phía mình.

Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, Trình Tĩnh Sâm cũng phối hợp không giãy dụa, chỉ là quét mắt nhìn về phía cánh cửa như một lời nhắc nhở, giây sau lại dời mắt nhin lên gương mặt cô.

Tựa như đang lặng lẽ nói với cô, đừng có quậy phá nơi công cộng.

Đã nói là đang bắt đầu làm chuyện không đứng đắn, Lâm Vị Quang nào có thèm lọt mắt cái cảnh cáo này, lập tức ngồi khóa lên đùi anh.

Cô khẽ nhướng mày, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt trong veo thuần khiết, như có vài ngôi sao lọt vào, rạng rỡ sáng ngời.

Cô không nói gì, chỉ thế nhìn anh, càn rỡ không sợ, phảng phất như biết còn cố ý phạm phải, anh dù có khuyên can thế nào cô cũng không lùi bước.

Trên mặt là nét ngang tàng, nhưng thật ra là đương dụ dỗ trong âm thầm.

Song Trình Tĩnh Sâm vẫn cứ thong dong bình thản như cũ, trong lòng có người mà tâm không loạn, như cười như không dối diện với cô, như thể xem xem cô dòn định diễn trò gì nữa.

Lúc này cả hai gần như đã vành mai chạm tóc mái, hô hấp quẩn quanh cùng nhau, Lâm Vị Quang nhẹ nheo mắt, thấy dáng vẻ hãy còn đoan chính này của anh, liền nổi lên ý xấu.

Xưa nay cô rất không thích nhìn cái vẻ nhẹ nhàng như mây của anh, nếu đã đến bước này rồi thì cứ làm tiếp thôi, nghĩ thế, bàn tay vòng trên cổ anh thoáng dùng lực, đồng thời cúi người xuống hôn lên.

Nháy mắt khi hai đôi môi chạm nhau, Lâm Vị Quang nghe được tiếng cười khẽ của Trình Tĩnh Sâm, anh không hề đẩy cô ra, mà còn duỗi tay đỡ lấy eo cô từ sau, mặc cô xằng bậy.

Không tính là cổ vũ, nhưng cũng không mang ý từ chối.

Lâm Vị Quang còn bận dư thừa tâm tình để suy tính, môi dưới bỗng truyền đến một chút cảm giác đau đớn, lực đạo vừa phải, so với đau thì có vẻ là ngưa ngứa hơn.

Cô theo bản năng lui ra sau, tức giận trừng mắt với Trình Tĩnh Sâm, người khởi xướng dù bận vẫn ung dung đoan trang mà nhìn cô, dò hỏi: "Còn muốn quậy anh nữa không?"

Lâm Vị Quang thầm chửi anh ra vẻ, nhấp đôi môi vừa mới bị cắn, càng nghĩ càng thấy chịu thiệt quá, thế là dò đầu đến đáp lễ lại anh một cú.

Trình Tĩnh Sâm nào có ngờ cô còn có thù tất báo thế này, bàn tay đặt trên eo cô thoáng dùng lúc, cảm xúc lặng yên nơi đáy mắt trở nên nồng đậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui