|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Người dưới trướng của Trình Tĩnh Sâm làm rất nhanh, sau khi biết được nhu cầu của Lâm Vị Quang liền mau chóng mua đồ ăn thứ mặc đồ dùng hằng ngày lên đến cửa.
Lâm Vị Quang còn định đến trung tâm thương mại một chuyến, thế là có thể tiết kiệm được bao sức lực và thời gian.
Gần chiều Chử Văn sẽ đến thành phố A, đến lúc đó cô cần phải lên công ty chính thức lộ mặt, còn không biết phải ở lại bao lâu, vậy nên về phòng ngủ ngủ bù, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tuy nói không cần yêu xa nữa, nhưng lấy thân phận của hai người, đều có công việc trong tay, Trình Tĩnh Sâm còn một cuộc họp đang chờ mở, nên phải đi trước.
Lâm Vị Quang vừa tỉnh ngủ, thấy cũng đã đến giờ bèn dùng đại một bữa cơm trưa, lúc này điện thoại Chử Văn cũng vừa gọi đến.
Cô báo vị trí cụ thể, vào thang máy xuống lầu, Chử Văn cũng lái xe tiến vào chung cư, vừa vặn đón cô.
Sau khi chui vào ghế, Chử Văn nghiêng đầu nhòn cô một cái, trêu ghẹo: "Tự xuống cơ à, không có ai đưa đón hả?"
"Đều là con sen của tư bản, trừ yêu đương ra không lẽ không có chuyện gì để làm?" Lâm Vị Quang xua tay, chuẩn bị nhập trạng thái, "Ra khỏi cửa, tôi là sếp Lâm, không nói mấy chuyện này nữa."
"OK sếp Lâm." Chử Văn bật cười, cũng không để trong lòng lắm, chuyển tay lái, "Đi thôi."
Có rất nhiều công ty dưới danh nghĩa Tập đoàn nhà họ Lâm, trong đó có hai công ty con thuộc quyền sở hữu hoàn toàn, các lĩnh vực liên quan đến tài chính và khách sạn, mà lĩnh vực tập trung ở thành phố A là liên quan đến lĩnh vực thứ hai.
Tuy rằng mấy năm này Lâm Vị Quang đầu tư không ít lĩnh vực mới phát triển, nhưng tổng lợi nhuận cả năm cho hay, hai lĩnh vực trên vẫn chiếm ưu thế.
Vịnh Hải Loan là dự án lớn, một khi làm tốt thì lợi nhuận mang về sẽ cực lớn, đây là một trong những lý do chính yếu để cô dời công việc đến thành phố A.
Dù sao cũng là thương nhân, cuộc sống cá nhân có quan trọng, thì vẫn không thể gác lại chuyện làm ăn được.
Bộ phận quản lý ở Tập đoàn Lâm ban đầu đều là người của Lâm Thành Bân, chỉ có Lâm Vị Quang mới biết, bản thân đã phải tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể nhổ cỏ tận gốc tàn dư còn sót lại, chuyển tất cả người cô tín nhiệm thay vào. Cũng may bây giờ mọi chuyện đã thành, cô không cần phải lục đục với một đám cáo già, chỉ cần lo chuyện vặt bên ngoài là được.
Làm việc trong các công ty thuộc Tập đoàn nhà họ Lâm ít nhiều đều đã nghe đến thủ đoạn của Sếp Tiểu Lâm, khi Lâm Vị Quang và Chử Văn đến công ty, CFO và các quản lý bộ phận đều đã chờ từ lâu, thấy cô tới thì vội vã chào đón.
Tuy rằng trước kia Lâm Vị Quang nuôi thả việc làm ăn ở thành phố A, nhưng trên thực tế các hoạt động vẫn nắm chặt trong tay, quản lý ở đây trước sau an phận thủ thường không có mánh lới gì, đều rất thành thật.
Lần này đến công ty, cũng không cần ra oai với cấ dưới làm gì, Lâm Vị Quang thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ không dám hé răng của nhân viên, không khỏi nghiêm túc hoài nghi tác phong của mình rốt cuộc là thế nào mà để cho nhân viên sợ ra nông nỗi này.
Triệu tập các vị quản lý họp xong, cô đi vào văn phòng kiểm tra lại sổ sách, nhân tiện lướt qua các hoạt động kinh doanh gần đây của công ty, không có gì để phê bình, đều làm không tệ.
Có thể khiến cô thư thái hơn rất nhiều so với cái hồi xử lý cục diện rối rắm trong thành phố Mạn.
Tuy đổi địa điểm công tác, nhưng công việc cần xử lý vẫn ở đó, Lâm Vị Quang cũng không thấy không quen, cái gì nên thì vẫn làm.
Chỉ là những phần việc liên quan đến dự án khu Vịnh vẫn đang nằm bên này, cô còn cần thêm thời gian để tìm hiểu và theo dõi, khống chế toàn diện, áp lực trên vai người phụ trách giảm bao nhiêu là cô sẽ bận rộn lên bấy nhiêu.
Chờ xem một chồng lớn tài liệu vô cùng buồn tẻ nhạt nhẽo, Lâm Vị Quang xem qua đại khái thì phát hiện ra các khách sạn đứng tên công ty có liên hệ rất chặt chẽ với lĩnh vực giải trí, có nhiều móc nối liên quan.
Cô chưa từng đảm nhiệm công việc như thế này, trước kia ở thành phố Mạn đều tập trung vào tài chính, vậy nên cô cũng là tay mới trong lĩnh vực trước mắt này, không biết là có trùng hợp không, hay là nằm trong dự đoán từ trước của Trình Tĩnh Sâm.
Nếu là vế sau, vậy lão già kia đúng là đã ủ mưu từ sớm rồi.
Nghĩ thế, trong lòng cô dấy lên ngứa ngáy, hai người chỉ vừa tách nhau có nửa ngày đã không kìm được sự nhớ nhung, vô dụng quá thể.
Nhưng Lâm Vị Quang lại rất thản nhiên chấp nhận sự vô dụng này, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Trình Tĩnh Sâm.
Chỉ mới vang lên một tiếng, đã được người nọ bắt máy.
Âm giọng người đàn ông truyền qua ống nghe, ngữ điệu bình thản, mơ hồ có nhiễm chút ý cười: "Sao thế?"
".... Cũng không có chuyện gì." Lâm Vị Quang rũ mắt, xoay ghế ngồi, đổi một tư thế thoải mái, "Anh còn bận chừng bao lâu nữa?"
"Một chút sẽ có một bữa tiệc, anh cần phải lộ mặt, nên sẽ về trễ một tí."
Nghe thế, Lâm Vị Quang nhìn lịch trình của mình, nhướng mày: "Buổi tối em chỉ có một cuộc họp thôi, vậy là sẽ về nhà trước rồi."
Thân phận cả hai đều cao, lúc bận rộn là sẽ không có cơ hội nào để gặp mặt, chuyện này không có gì đáng trách, cũng chẳng còn cách nào.
Trình Tĩnh Sâm trầm ngâm thật lâu, hỏi cô thời gian cụ thể: "Cuộc họp của em dự kiến kết thúc lúc nào?"
"Trễ nhất là 9 giờ, anh hỏi làm gì thế?"
Trình Tĩnh Sâm nói là chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không nói nhiều, Lâm Vị Quang càng không để ý, dù sao cũng đang trong giờ hành chính, yêu đương chỉ là thứ yếu, cũng phải nghiêm túc làm việc.
Chọn một phần không biết của dự án này, cô dò hỏi sơ lược anh, Trình Tĩnh Sâm cũng biết cô còn non nên rất kiên nhẫn giải đáp từng chỗ, miễn cô đi sai đường.
Được chỉ dạy, Lâm Vị Quang rất nhanh đã có cái nhìn sâu sắc về về dự án trên tay, cũng nắm bắt được buổi họp tối nay nên xuống tay từ đâu, có thể nói là được không ít lợi.
'Lão già đúng là tốt thật." Cô cảm khái từ tận đáy lòng, "Chú ơi, em yêu chú quá đi mất."
Trình Tĩnh Sâm đã tập mãi thành quen cái thói ăn nói lung tung này của cô, chỉ bất đắc dĩ mà nói: "Được rồi, đừng ba hoa nữa, không phải còn mở họp sao, chuẩn bị cho tốt đi."
Lâm Vị Quang cũng không nói nhiều, về tư mối quan hệ của hai người rất thân mật, về công anh là tiền bối trong giới của cô, thế là cười khẽ nói dạ, rồi cúp mắt ngay.
Cuộc họp được xác định lúc 7:15, cô còn thời gian để sửa lại mạch suy nghĩ, bảo Chử Văn gọi cơm lên cho mình, cô vừa lướt qua các dự án hợp tác trước đây của công ty vừa dùng cơm chiều, cũng đã hiểu được đại khái về lĩnh vực.
Lĩnh vực tài chính là vùng an toàn của cô, việc tiếp quản kinh doanh ở thành phố A có thể nói là thử thách mới, nhưng Lâm Vị Quang là người thích đối mặt với khó khăn, càng là lĩnh vực lạ cô càng thêm hứng thú.
Có sự chuẩn bị đầy đủ, cuộc họp hôm đó diễn ra vô cùng thuận lợi, trong quá trình có nảy sinh cọ xát nhưng cũng không đáng kể, là một cuộc họp bắt đầu hay kết thúc đều rất nhẹ nhàng.
Khi Lâm Vị Quang rời khỏi công ty, kim giờ vừa vặn dừng đúng số '9'.
Chử Văn vừa từ thành phố Mạn xuống máy bay cũng vội vã đi đến công ty làm việc cùng cô, bận rộn không ngừng nghỉ, họp xong cô bèn bảo anh ta về nghỉ ngơi sớm, không để anh ta mệt nhọc thêm nữa.
Lâm Vị Quang không để bụng lắm về chuyện phải lái xe, cô đã quen tự mình ra tay, lười gọi tài xế ngoài, đại đa số thời gian đều là Chử Văn lái, nhưng cô luôn cảm thấy việc này về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến cảm giác tay, lâu lâu lại tự mình lái.
Một năm đầu kia, Lâm Vị Quang và Lâm Thành Bân chiến nhau đến là dữ dội, mỗi lần cô ra ngoài Chử Văn đều không yên tâm, nếu không phải là anh ta ở cạnh thì cũng là một vệ sĩ nào đó, sợ cô bị hố, bấy giờ chuyện đã đâu vào đấy, Chử Văn cũng tùy cô.
Hơn hai mươi hai tuổi đầu, Lâm Vị Quang có thể chạy có thể nhảy cũng có thể đánh, anh ta rất yên tâm.
Gara công ty ở phía Đông, đoạn đường chính đến đấy sáng ngời, nhưng ngoằn nghèo, mỗi ngã rẽ sẽ là một con đường dài và hẹp, Lâm Vị Quang có thói quen nếu đi được hai bước thì sẽ không chọn cách đi nửa bước, vậy nên cô chọn đường tắt.
Tầm nhìn của đoạn đường này không tốt, bị các tòa nhà cao tầng chắn ngang, ánh sáng khó lọt, chỉ có một ngọn đèn sáng trưng ở ngay chỗ đậu gara, trong đêm khuya tĩnh lặng, càng thêm phần yên tĩnh.
.
Dù sao chỗ này cũng là địa bàn của mình, Lâm Vị Quang không quá cảnh giác, ngược lại còn suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, lúc này đây có khi nào người ấy đang chờ mình ở nhà không.
Nhưng biến cố đột ngột xảy ra, ngay lúc cô chuẩn bị đi qua ngã rẽ, bất thình lình bị một sức mạnh kéo đi.
Lâm Vị Quang bất ngờ, vì vừa rồi xuất thân nên cô đã không phòng bị kịp, theo bản năng vội phất cánh tay, nhưng thân thủ người đó cực kỳ gọn gàng, nhẹ nhàng kìm lấy cổ tay cô, bật lại động tác của cô xoay cô quay vòng lại phía người đó.
Cánh tay bị khống chế sau lưng, khoảng cách đôi bên cũng gần đi vào thời khắc đó, Lâm Vị Quang cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nháy mắt cũng khôi phục lại khỏi trạng thái căng chặt cơ người, lòng hãy còn sợ hãi mà thở một hơi.
Trong vài giây ngắn ngủi mà câu chuyện thai đối rất nhanh, cô tránh đi, tức giận nói: "Sao làm em sợ thế?"
Tinh thần được thả lỏng, ngữ điệu của cô cũng mềm nhẹ theo, thậm chí câu chất vấn này cũng thêm đôi ba phần có ý làm nũng, tiếng cười thật khẽ của đối phương len vào trong tai, "Ở thế hạ phong còn dùng thái độ này nói chuyện với anh sao?"
Lực đạo như gông cùm xiềng xích trên tay bất tri bất giác lơi lỏng, Lâm Vị Quang dễ dàng tránh được người nọ, xoay người, động tác nhanh nhẹn đẩy đối phương lên tường, ngẩng đầu hôn lên.
Nào có con tin nào bạo gan hơn cô nữa.
Bóng đêm tình nguyện trở thành yểm hộ tốt nhất cho họ, nơi này vắng lặng bí ẩn, dù cho có người đi qua con đường này cũng sẽ chẳng chú ý đến nơi nhỏ hẹp này. Ánh trăng quạnh quẽ tưới xuống đây, mạ lên dáng hình gương mặt đôi người, mơ hồ mà ái muội.
Lâm Vị Quang thậm chí còn chẳng có tâm tư suy nghĩ dư thừa, lại thêm tâm tình Trình Tĩnh Sâm lúc này cũng không tệ, nếu không sẽ không mặc cô quậy thế.
Là người chủ động song lại cũng là người dần yếu thế hơn, cô mau chóng phải giao nộp quyền chú đạo, hai chân nhũn ra vô lực, gần như sắp sửa mất đi sức lực.
Trình Tĩnh Sâm hảo tâm ôm lấy vòng eo cô, kéo vào càng thêm gần sát, cùng lúc đó, những chiếc hôn mềm mại cũng thuận thế trượt xuống, dừng nơi cần cổ trần trụi của cô, thậm chí còn có dấu hiệu đi sâu xuống dưới hơn.
Lâm Vị Quang không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, trong nhất thời không thể khống chế được, giữa môi bật ra tiếng than khe khẽ, Trình Tĩnh Sâm không nhẹ không nặng ấn đè sau eo cô, nhắc nhở: "Đừng lên tiếng."
Yêu cầu này quả thật làm khó người lắm, cô rất muốn nói hoặc anh đừng động thì em đừng rên, nhưng cuối cùng chỉ đành trừng mắt liếc anh, không có lực uy hiếp tí nào.
Trình Tĩnh Sâm càng thêm nặng nề, dán vào gáy cô, răng nhè nhẹ cắn nghiến, lặng lẽ trêu chọc, Lâm Vị Quang nào dã được trải qua sự tán tỉnh thuần túy như thế, chứ đừng nói là ở bên ngoài, dưới sự kích thích từ hai hướng, cô phải cố gắng lắm mới khắc chế được tiếng động.
Cứ như thế nữa chắc chắn sẽ phát triển theo một hướng không thể khống chế, Lâm Vị Quang có can đảm cỡ nào cũng có chút sợ, đẩy bả vai người đàn ông ra, thở hổn hển thấp giọng: "Đủ rồi, chờ thêm lát nữa sẽ là giờ tan tầm đó."
Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, nhưng đúng thật là nghe lời, tha cho cô, dựa vào tưởng, nét mặt biếng nhác mà nhìn cô, không nói tiếng nào.
Người này trời sinh đã có một đôi mắt đào hoa đẹp tuyệt, lúc này ánh cười mờ ảo, lực sát thương càng tăng lên trăm phần trăm, Lâm Vị Quang bị nhìn mà cháy cả mặt, trầm tư thật lâu rồi mới bình tĩnh được chút ít.
Bầu không khí kiều diễm vẫn chưa tan hết, cô thanh thanh cổ họng, ra vẻ đứng đắn, hỏi: "Anh uống rượu?"
Lúc vừa mới đến gần người nọ là cô đã phát hiện ra điểm này, chỉ là còn chưa kịp hỏi đã bị anh cắt ngang, bấy giờ cần tìm chuyện để nói nên mới nhắc đến điều này.
"Uống một chút." Trình Tĩnh Sâm gật đầu, thừa nhận rất dứt khoát.
"Thôi đi." Lâm Vị Quang khinh khỉnh nhìn anh, sao mà tin anh được, "Khứu giác em có phải là không nhạy đâu, anh uống nhìu ít em còn không đoán ra sao?"
Bị bóc mới thẳng thừng, Trình Tĩnh Sâm cũng không giải thích thêm, nghiêm túc nhìn cô một hồi, rồi bật cười thật khẽ, bàn tay đặt bên hông cô thoáng dùng thêm lực, cùng lúc đó anh cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người lại ngắn đi.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần thứ hai Lâm Vị Quang được thấy anh ở trạng thái chớm say, không ngờ quan hệ khác đi, biểu hiện của anh so với trước kia cũng khác một trời một vực, thật sự làm cho người ta khó mà chống đỡ được.
Tai cô nóng lên, theo bản năng muốn chống lại anh, song cũng không cảnh cáo quá nghiêm túc: "Anh không sợ sẽ có người thấy ư?"
Anh bình tĩnh đáp lời: "Không ai dám nhìn."
Lâm Vị Quang: "...."
Người này sau khi uống say, thật sự muốn mạng người ta mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...