Vượt Rào-tòng Tiện

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Lâm Vị Quang vốn tưởng, lúc này có thể để Trình Tĩnh Sâm ở thành phố A chờ cô quay lại.

Nhưng bất ngờ sẽ luôn đi trước kế hoạch, dự án hợp tác tạm được gác lại của Trình Tĩnh Sâm ở Luân Đôn có tiến triển mới, cần anh tự mình ra mặt, vậy nên phải bay về nước Anh.

Sau khi Hà Thứ nhìn thấy Lâm Vị Quang cũng không kinh ngạc, cứ như đã sớm lường trước được sẽ gặp cô ở nơi này vậy, khi tầm mắt hai người giao nhau, anh ta còn nhìn cô cười mỉm.

Riêng Lâm Vị Quang lại thấy xấu hổ, dù sao cô cũng xem đối phương như trưởng bối của mình, những chuyện cô làm hai năm trước chắc chắn Hà Thứ cũng biết rõ,đối mặt với Trình Tĩnh Sâm thì không sao, bấy giờ tự dưng thấy chột dạ.

Im lặng rủ mắt không lên tiếng, Lâm Vị Quang chậm rì uống nước, ý là họ cứ tiếp tục đi, không cần phải quan tâm đến cô.

Mà hai người nói chuyện cũng không có ý tránh né cô chút nào, Lâm Vị Quang ngồi nghe, mới biết hóa ra lần hợp tác này vốn đã được đi đến thỏa thuận, nhưng lại vì Trình Tĩnh Sâm về nước tham gia tiệc mừng thọ của cụ Hà, nên mới trì hoãn lại.

Bây giờ việc chính đã xong, anh còn ở lại nơi này thêm mấy ngày nữa, bên Luân Đôn còn việc cần xử lý, không thể dành quá nhiều thời gian cho thành phố A được.

Chỉ dăm ba câu này, Lâm Vị Quang liền hiểu ra.

Tất nhiên Trình Tĩnh Sâm sẽ không mở miệng nói cho cô nghe cái gì, ban đầu cô cũng tò mò tại sao anh lại đến nơi này, nhưng lúc nghe cụ Hà cũng là bạn cũ của cha chú anh, nên không hỏi nhiều nữa, còn cho là trùng hợp.

Bây giờ ngẫm lại, dựa theo tính tình của Trình Tĩnh Sâm, đạo lý đối nhân xử thế từ trước đến nay không nằm trong phạm vi mà anh sẽ suy xét, một hải ngoại một trong nước, cách xa như thế, anh hoàn toàn không cần phải tự đến, sở dĩ tự mình đi chuyến này, rõ ràng là anh đến tìm người.

---- Lão già này đã có tính toán từ trước rồi nha.


Lâm Vị Quang nghĩ thế, làm như suy tư mà nhấc mi mắt lên, lặng lẽ quét mắt nhìn về hướng anh.

Hà Thứ cũng không ở lại lâu, sau khi sắp xếp các hoạt động sau đó với Trình Tĩnh Sâm rồi, liền rất có mắt nhìn tự giác rời đi, chừa lại không gian riêng cho hai người.

Trình Tĩnh Sâm ngồi trên sô pha, chiếc laptop mở ra đặt lên đầu gối, đầu ngón tay gõ phím, hình như đang duyệt tài liệu gì đó.

Lâm Vị Quang dán sát người anh nhìn màn hình máy tính, Trình Tĩnh Sâm cũng không tránh cô, tùy cô quan sát, hãy còn đọc nội dung hồ sơ.

Tài liệu toàn là tiếng Anh, liên quan đến các thương vụ, nghĩ chắc là có liên quan đến dự án của anh ở Luân Đôn, Lâm Vị Quang không mấy hứng thú nữa, chỉ lướt nhìn qua rồi không xem thêm.

Trình Tĩnh Sâm sửa qua vài chỗ, sau khi gửi thư đi, anh đóng máy tính lại, liếc mắt nhìn sang cô: "Sao an tĩnh thế?"

"Suy nghĩ cẩn thận vài việc." Lâm Vị Quang vùi vào ghế sô pha mềm mại, cười mỉm mà rằng, "Em bảo anh sao lại từ nước Anh xa xôi chạy đến nơi này chứ, có phải là anh đã sớm biết em sẽ tham gia bữa tiệc mừng thọ đó không?"

"Không thì sao." Trình Tĩnh Sâm không thèm che giấu mục đích, hỏi vặn lại, "Một tấm thư mời thôi, đáng cho anh cố tình chạy đến?"

Người này ghét nhất là dính vào rắc rối, lại cố tình tìm đến rắc rối vì cô, tuy cũng không phải là hành động gì đáng cảm động, nhưng Lâm Vị Quang lại vô cùng vui vẻ.

--- Đương nhiên, phần lớn là vì hiếm khi lão già này lại thẳng thắn được thế.

"Được rồi, vậy em sẽ không so đo chuyện anh về Luân Đôn nữa." Lâm Vị Quang nhún vai, "Có điều xem ra, chúng ta lại yêu xa một thời gian rồi."

Hàng mày Trình Tĩnh Sâm nhếch lên, thấy cô bâng quơ tự nhiên như thế thì không khỏi có chút bất ngờ, "Em tiếp thu nhanh thật đấy."

Anh còn tưởng theo cái nết của cô, tất nhiên sẽ mượn cơ hội này lừa bịp anh một hồi, nào biết nhanh như thế đã tiếp nhận, không có lấy nửa câu oán giận.

"Em cũng có phải con nít sẽ vì chuyện này mà cáu kỉnh đâu." Lâm Vị Quang nói, bĩu môi, "Công việc và tình cảm đều quan trọng như nhau, em cũng phân biệt rõ ràng."

Vừa dứt lời, Trình Tĩnh Sâm mơ hồ nhìn cô, không tỏ ý kiến, chỉ là ý cười nơi khóe môi đã nhạt đi đôi phần.

Chi tiết nhỏ này đương nhiên khó thoát khỏi mắt Lâm Vị Quang, cô lanh trí, ngay lập tức cúi người ghé sát đến mặt anh, chớp chớp mắt.


Một loạt động tác giảo hoạt khó che giấu này, Trình Tĩnh Sâm biết ngay cô định làm gì, sắc mặt tự nhiên né tránh một chút, ngăn lại hành vi được nước lấn tới của cô: "Nói thì nói cho đàng hoàng, dán sát đến làm cái gì?"

Lâm Vị Quang thầm mắng anh da mặt đã mỏng còn hay ra vẻ, nhưng ý cười vẫn long lanh không đổi, thong dong hỏi: "Chú ơi, có phải là chú không bỏ được không, chú muốn nghe em giữ chú lại chứ gì?"

Thật ra đây là một đề tài quá dư thừa, cảm xúc lướt qua trong giây lát trong ánh mắt Trình Tĩnh Sâm rõ như ban ngày, cô nhìn ra ngay, dù cho đối phương cũng không mấy vui vẻ để đưa ra đáp án, nhưng cô vẫn thích hỏi cho ra nhẽ.

Quan hệ giữa hai người đã có bước bay vọt đột phá, đã quá thân mật rồi, nên đương nhiên cách thức sống chung cũng không còn như xưa, Lâm Vị Quang càng to gan tham lam, chạm vào thôi là chưa đủ, còn phải được nghe anh nói.

Nhưng như trong dự liệu của cô, Trình Tĩnh Sâm liếc mắt nhìn thoáng qua cô, biểu cảm vẫn thong thả như xưa, không nhìn ra chút gợn sóng nào, chỉ nói: "Đừng cản đường anh, không có chuyện gì làm sao?"

Lâm Vị Quang thấy anh cứ nhất mực bưng cái giá đứng đắn lên người, nhất thời chơi xấu, không nói hai lời quấn lấy cổ anh nhún lên hôn hôn anh.

Trình Tĩnh Sâm vốn có thể tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn mặc cô làm càn, đáy mắt thoáng qua nụ cười bất đắc dĩ, giơ tay giữ lấy cằm cô.

Lòng bàn tay khẽ dời lên, anh nhè nhẹ vuốt ve hai bên làn má mềm mại đầy thịt kia, dạy dỗ cô một cách không hề có chút quyết đoán nào: "Đừng có mà động tay động chân, học ai đấy."

Câu từ của trưởng bối, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng mềm mại.

Lâm Vị Quang biết anh chỉ nói thế thôi, nên khi nghe được mấy câu dạy dỗ này thì càng cười thêm tươi, bắt đầu giả vờ nghe không hiểu.

Cô cười, khóe môi Trình Tĩnh Sâm cũng cong cong, cúi thấp thân người về trước một chút, để gần sát cô hơn đôi chút, hàng mi khẽ đóng, nhìn cô.

Anh mở miệng, giọng nói rất nhỏ: "Sau này đừng hỏi anh những vấn đề như thế."

Lâm Vị Quang còn muốn nói tiếp, giây sau Trình Tĩnh Sâm đã hôn lên, nóng ấm hòa vào nhau, là một sức lực nhẹ nhàng và mềm mại, Lâm Vị Quang nhanh chóng không trụ nỗi. Mỗi một lần người đàn ông ấy tăng thêm sức lực, là cô lại hãm sâu theo, để rồi đến ngồi cũng không xong, chỉ đành hai tay mềm nhũn vòng lấy người anh, miễn cưỡng vùi xuống sô pha.

Hai người vừa tách ra, cô như chế nhạo mà nói chắc cú: "Anh thừa nhận rồi."

Trình Tĩnh Sâm nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, không tỏ ý mà chỉ nhếch lông mày, dù không lên tiếng nhưng đáp án lại rất rõ ràng.


Ý cười của Lâm Vị Quang càng đậm hơn, dùng trò cô giỏi nhất là được nước lấn tới, lại hỏi thêm: "Tại sao?"

Hoàn toàn không thèm để lời anh vừa nói vào lòng, mà chọn bỏ qua.

Trình Tĩnh Sâm thì lại không định cho cô bất cứ câu trả lời nào như cô đã nghĩ, chỉ nói với cô: "Được rồi, một vừa hai phải thôi, tại sao cứ phải hỏi anh?"

"Vì anh không chịu nói gì cả." Lâm Vị Quang không nhịn được nói, hơi chau mày, "Lại còn ta đây ra vẻ trưởng bối, xem em như con nít ấy."

Nét mặt Trình Tĩnh Sâm không thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua cô, nhàn nhạt hỏi: "Phải vậy không."

Lâm Vị Quang biết bản thân có cái tính thế nào, khó mà thay đổi được, nhưng mỗi khi đối mặt với Trình Tĩnh Sâm, cô sẽ cứ nảy sinh ra một chút do dự. Sau một hồi im lặng, cô bèn giữ chặt lấy cằm Trình Tĩnh Sâm, cưỡng ép đối phương phải nhìn chính mình.

Trong giây lát, cả thế giới như chìm trong ánh mắt đen nhánh trầm tĩnh ấy, vắng lặng không một tiếng động, Lâm Vị Quang không nhìn ra một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ có thân ảnh của mình hiện lên, vô cùng rõ nét.

Những năm này cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ duy mỗi với anh, là luôn nhịn không được bị mất khống chế, lúc ày không hiểu sao mà bỗng tức giận hơn, trầm giọng gằn từng chữ một: "Có phải hay không, anh rõ hơn cả em."

Vừa dứt lời, cô cảm giác được mu bàn tay bỗng ấm áp, là Trình Tĩnh Sâm cầm lấy.

Dường như anh cũng không thích tình thế lúc này, chân mày chau lại, như muốn kéo tay cô ra, nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc hai da thịt chạm vào nhau, anh lại không có thêm động tác gì nữa, chỉ là sức lực nơi đầu ngón tay lặng lẽ tăng thêm.

Lâm Vị Quang bị siết có hơi đau, nhưng lại không tránh né, bị anh nhìn bằng một ánh mắt bình tĩnh như thế, chút buồn bực trong lòng lặng lẽ tiêu tán, và hòa vào nhiệt độ đôi bên.

Anh có thể dùng lời nói để tác động lên cảm xúc của cô, thì đương nhiên cũng có thể dùng một hành động đơn giản để dễ dàng trấn an cô.

Lâm Vị Quang bỗng thấy chột dạ, cô cứ thay đổi cảm xúc như thế trước mặt anh, khó trách bị xem như con nít.

Cuối cùng Trình Tĩnh Sâm cũng có hành động, nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình mình, ôm lấy cô vào lòng, tay đặt sau lưng cô hòng cho cô lộn xộn.

Hàng mi Lâm Vị Quang run lên, ánh mắt dời đi, đối diện với anh, không nói gì.

"Lâm Vị Quang, dù cho em mười mấy hay hai mươi mấy đi nữa, anh vĩnh viễn lớn hơn em mười hai tuổi."

Trình Tĩnh Sâm khẽ thở dài một tiếng gần như khó nghe thấy được, "Với anh, em là người thương, nhưng còn là một sự tồn tại đặc biệt duy nhất."

Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: "Anh không thích nói những điều này, nhưng nếu em thật sự muốn nghe, anh sẽ nói thẳng."


Đoạn, anh nhìn cô với chút bất đắc dĩ, khẽ khàng: "Em còn nhỏ, anh cũng sẽ có những lúc sợ hãi."

Lâm Vị Quang chờ anh tự mình nói với cô, nhưng đến khi thật sự nghe được rồi, lại cảm thấy bản thân nom còn ngượng ngùng hơn cả đương sự, không khỏi dời mắt nhìn đi nơi khác, ồm ồm đáp lại.

"Có gì mà sợ đâu chứ." Cô khẽ lầm bầm, "Trước đó không phải anh nói dù sao em cũng không thể đi được nữa ư, nói cứ như em sẽ không còn cơ hội chạy nữa cơ mà."

Trình Tĩnh Sâm đương nhiên sẽ không để cho cô đào tẩu, anh có rất nhiều cách giữ cô lại bên mình, nhưng cũng may không có cơ hội thực tiễn.

"Hỏi cũng hỏi, đáp cũng đã đáp." Anh khẽ vân vê cằm cô, "Đã vừa lòng chưa?"

"Rồi." Lâm Vị Quang vòng lấy eo anh, cọ cọ mặt lên vạt áo anh, thản nhiên nói, "Nhưng còn có chuyện trước đó cần phải thanh minh."

Chuyện tiền trảm hậu tấu này cô quá là quen thuộc, trước kia phàm là khi cô dùng ngữ điệu này mở miệng, thì sẽ không có chuyện tốt gì xảy ra, Trình Tĩnh Sâm hỏi: "Em lại muốn làm gì?"

"Ngữ điệu gì thế?" Lâm Vị Quang bất mãn, giương mắt trừng anh, "Anh bận chuyện ở Luân Đôn xong thì không cần đến thành phố Mạn tìm em nữa, về thành phố A chờ là được."

Không ngờ vừa nói hết những lời này xong, ánh mắt đánh giá của Trình Tĩnh Sâm càng thêm không thể tin nỗi, "Em thật sự là muốn xem anh như nhân tình để bao nuôi à?"

Lâm Vị Quang: "...."

Tuy rằng không biết anh đã lý giải những lời của cô như thế nào, nhưng cách nói này quả thật không bàn mà trùng ý của Chử Văn luôn rồi.

"Em là loại người đó sao?" Cô tức giận, giải thích rõ ràng, "Mấy năm này công việc làm ăn ở thành phố Mạn đã rất ổn định, vừa lúc ôm dự án này ở thành phố A, nên em định sẽ khai thác thị trường ở bên này luôn."

"Ở đây có vài công ty con đứng tên Tập Đoàn nhà họ Lâm, vừa vặn còn phụ trách phần dự án của Vịnh Đông Hải, em định mượn chuyện này để đề cao sức ảnh hưởng của công ty, tạo đà cho thương hiệu, mở đường để phát triển cho tương lai sau này."

Cô cười rất thoải mái, không dời mắt mà nhìn anh, nói từng chữ một: "Trình Tĩnh Sâm, em không cần anh phải nhượng bộ, năm năm trước em không cần anh giúp, hiện tại cũng sẽ như thế, em sẽ tự mình nỗ lực, để sánh vai với anh."

Nhắc đến những chuyện này, thần thái cô quá đỗi rực rỡ, bao nhiêu người bạn cùng trang lứa có thể tự tin và chắc chắn được như cô đây, lại có sự phóng túng đặc trưng, khiến người ta khó mà dời mắt nỗi.

Năm tháng rất dài, mà hào quang của cô sẽ không bị mai một đi, chỉ ngày càng thêm phần sắc bén hơn.

Trình Tĩnh Sâm luôn luôn quý trọng bản tính đáng quý này của cô.

"Được." Anh khẽ đáp, "Anh chờ em đến."

Tác giả có lời muốn nói: Trình Hoa Quỳnh bắt đầu học tiếng người (Ngày một)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui