Vượt Rào-tòng Tiện

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Động tác của Trình Tĩnh Sâm không hề dịu dàng, chẳng hề khắc chế, Lâm Vị Quang muốn tránh, lại bị siết chặt lấy cằm.

Động khẩu không động thủ, tên này quả thật là đủ quân tử. Lâm Vị Quang có chút bực bội, cắn anh một cái xem như hả giận, giữa môi răng loáng thoáng tỏa ra chút vị máu tươi.

Trình Tĩnh Sâm khe khẽ chậc một tiếng, lại không vì thế mà dừng lại, chỉ là nơi đầu ngón tay thoáng dùng lực, để cô phải ngẩng cao đầu hơn, để cô hoàn toàn lâm vào thế bị động.

Người ấy cố tình phạt cô, tàn nhẫn dùng thủ đoạn mà cô không thể nào chống cự được, Lâm Vị Quang không cách nào trốn thoát, hô hấp gấp gáp không đều, ban đầu còn có thể tranh cao thấp với anh, sau lại mất đi toàn bộ sức lực, chỉ đành phí công siết lấy vạt áo anh.

So với hôn môi, thì nó giống như một cuộc tranh đấu hơn cả.

Vừa hôn xong, Lâm Vị Quang chỉ thấy bản thân mình rất thiếu oxy, đầu ốc ngây ngốc, lúc này mới bình tĩnh lại được, trong lòng không khỏi bốc lửa.

Cô nhất thời đẩy anh ra, tức giận: "Trình Tĩnh Sâm! Mẹ nó anh là chó à?!"

Cả người cô vốn đã nhũn ra rồi, chút sức lực này rơi lên người anh không khác gì là nũng nịu, Trình Tĩnh Sâm nắm lấy cổ tay cô, cười nhạt: "Hóa ra còn nhận ra được tôi."

Lâm Vị Quang chỉ hận không thể đá anh một cái, dần dần làm quen được với bóng tối trong căn nhà, cô cắn răng ngẩng đầu lên, bình bĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.

Vẫn là gương mặt đẹp trai khốn kiếp đó, nhưng biểu cảm đã không còn lạnh nhạt và xa cách như trong bữa tiệc mừng thọ của cụ Hà nữa, mà nhiều thêm là sự lạnh lẽo ép người.

Nhưng lại tăng thêm ý vị hữu tình, tuy rằng điều này chẳng phải là dấu hiệu tốt gì sất.

Anh nhìn cô, nói từng chữ một: "Nghe danh đã lâu?"

Lâm Vị Quang cười lạnh, đáp lễ: "Rất may được gặp?"

Hai người họ ai cũng như ai, đều nhập vai bao lâu, chớ nói chi ai.

Trình Tĩnh Sâm vô cảm quan sát cô thật lâu, như thể hận cô quá đỗi, song lại không có cách nào, Lâm Vị Quang quá quen với biểu cảm này, trước kia anh nói không lại mình thì cứ trưng ra cái vẻ này đây.

Nhưng nay đã khác xưa, lúc ấy đúng là anh không có cách nào để trị cô, không thể đánh cũng chẳng thể mắng, bây giờ thì đã có biện pháp khác rồi, có thể hành cô.

Lâm Vị Quang hiển nhiên cũng nhận ra điều này, vừa ý thức được nguy hiểm kề cận thì đã muộn, cô bị người đàn ông ấy chặn ngang bế lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã bị ngã xuống một nơi mềm mại có sức co dãn rất tốt.

Cô dùng tay để cảm nhận, đây là sô pha.

Chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, không cần nói cũng rõ như ban ngày, Lâm Vị Quang có hơi chút phát khiếp, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Nói thì nói, chớ động tay đúng không, anh..."

Còn chưa dứt lời, hai tay cô đã bị kiềm lấy, giây sau, trên cổ tay chạm phải một bề mặt lạnh lẽo, Lâm Vị Quang lập tức nhận ra đó là thứ gì, ngay lập tức nhảy dựng lên muốn chạy trốn.

Song động tác của Trình Tĩnh Sâm còn nhanh hơn cô, chỉ trong có giây lát, anh đã dùng cà vạt trói hai tay cô lại thật chặt, ấn giữ trên đỉnh đầu.

Bị trói một lần như thế rồi, Lâm Vị Quang vẫn còn nhớ như in sự dạy dỗ đau đớn, cô khó thở, hung dữ trừng anh: "Anh làm gì đấy!"

Trình Tĩnh Sâm xoa xoa cổ tay, ngữ điệu bình tĩnh thư thái: "Tính sổ."


Lâm Vị Quang vừa tức lại gấp, khó khăn muốn vùng khỏi trói buộc, mắng anh: "Lão khốn kiếp, tôi cho chú ngủ với tôi chú chưa cảm ơn tôi thì thôi, còn muốn trói tôi, có phải là người không hả!"

Tiếc thay nút thắt này quá lợi hại, trước kia cô mở không ra, bấy giờ cũng thế, mà lại còn làm cho bản thân mệt mỏi quá độ.

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô làm chuyện vô ích một hồi dần dần cũng ngừng nghỉ, mới không nhanh không chậm hỏi: "Ai yếu?"

Lâm Vị Quang ngây ngốc.

Trong lòng cô mắng mỏ lão già thù dai, ngoài miệng vẫn rất thức thời đáp: "Tôi yếu!"

Trình Tĩnh Sâm gật đầu, lạnh nhạt: "Muộn rồi."

"..."

Anh nói muốn tính sổ là thật sự muốn tính sổ với cô, nhưng khác biệt về tinh thần nên cách thức giải quyết cũng là cách của người trưởng thành.

Lâm Vị Quang bất đắc dĩ được dạy cho đạo lý 'tự làm bậy không thể sống'.

Nếu nói đến cái đêm hai năm về trước, Trình Tĩnh Sâm mạnh bạo là vì có thuốc trợ lực, còn ở thì hiện tại đôi bên đều thanh tỉnh, song cách thức anh tra tấn người ta đúng là nhiều đếm không xuể.

Không bao lâu sau Lâm Vị Quang đã không nhịn nổi cắn bả vai anh, trong miệng tràn ra những tiếng rên rỉ ngâm nga không rõ lời.

Tay cô bị trói lại, trừ việc mặc cho người đùa nghịch cũng chẳng còn cách nào, vô lực treo lên cần cổ người đàn ông, muốn bắt lấy anh cũng không thể, bị làm đến tàn nhẫn, chỉ có thể dùng tài hùng biện để hả giận.

Sau rồi cô lại phải vất vả cầu Trình Tĩnh Sâm buông mình ra, cả người bủn rủn, tay chân mất lực, nhưng vẫn bị hành như cũ.

Kháng cự từ lúc nào không biết mà biến thành đón hùa, thân thể cô nhũn nhão nóng lên, eo mềm không tả xiết, ý loạn tình mê nhắm mắt đón nhận cả thảy.

Hai người ban đầu là mặt đối mặt, sau cùng Lâm Vị Quang lại bị bóp eo ngồi lên trên đùi Trình Tĩnh Sâm, gần như bụng ngực dán lấy nhau, âm giọng cô cũng dần dần đứt quãng.

Nhịn cả đêm, cuối cùng lại bị đổ gục trong tư thế này, cô vừa khóc vừa bảo anh ngừng, Trình Tĩnh Sâm hôn cô đến nỗi dịu dàng, âm giọng gọi cô là cục cưng cũng quá đỗi mềm dịu, chỉ mỗi động tác là tàn nhẫn muốn chết, lời nói và hành động không hề nhất trí chút nào.

Anh khẽ cắn lên vành tai cô, hỏi: "Còn bỏ đi không?"

Đầu óc cô lộn xộn, không nhịn được rớt nước mắt, lắc đầu qua loa: "Không đi nữa, không đi nữa mà... anh đừng thế nữa...."

Lời cầu xin khoan dung còn chưa nói dứt, đã bị hòa tan giữa răng môi.

Sau, Lâm Vị Quang khóc đến mệt mỏi, được ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mơ mơ hồ hồ lầm tưởng thế là đã kết thúc rồi, bèn tùy ý để cho Trình Tĩnh Sâm muốn đùa nghịch mình thế nào thì mặc anh.

Giữa ý thức mông lung, cô thấy eo có chút ngưa ngứa, không biết đối phương làm gì, mất kiên nhẫn dịch cái tay kia ra, "Đừng quậy em."

Người phía sau lại trầm mặc hiếm có, rồi bỗng vặn siết lấy hàm dưới của cô, làm cô nghiêng mặt sang, mạnh mẽ hôn lên.

Lâm Vị Quang không biết Trình Tĩnh Sâm lấy đâu ra hứng thú nữa thế, cũng không còn sức lực mà đẩy, bất đắc dĩ làm thêm một chập trong bồn tắm.

Đến tận sau nửa đêm, cô mệt mỏi đến độ không mở nổi hai mí mắt, gần như là vừa dính vào giường đã ngủ.

Cũng vì thế mà bỏ lỡ, nụ hôn vô cùng dịu dàng đặt xuống ngay giữa vầng trán cô.

.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chử Văn nhận được cuộc điện thoại bên phía Tập đoàn nhà họ Hà, là các vấn đề tiếp theo của hạng mục hợp tác.

Dù chỉ cần vị sếp nhà mình ký tên là xong, nhưng Chử Văn vẫn rất có tinh thần của người làm công, nhận mệnh từ bỏ cơ hội ngủ nướng, rửa mặt thay đồ.


Việc soạn thảo hợp đồng và các điều khoản chi tiết đều cần được thảo luận và sửa chữa, sau khi được xác định nó còn phải được luật sư thông qua, không ít thì nhiều cũng phải mất bốn năm ngày để xử lý.

Ghi nhớ xong, Chử Văn dứt khoát hủy luôn chuyến bay đã đặt từ trước, định bụng đến đó rồi bàn lại.

Anh ta nhìn đồng hồ, cảm thấy hẳn cũng vừa lúc Lâm Vị Quang tỉnh dậy rồi, bèn gọi cho cô một cuộc điện thoại, muốn thông báo với cô một tiếng.

Chờ thật lâu sau, ngay khi anh ta bắt đầu nghi ngờ Lâm Vị Quang vẫn còn ngủ nướng, thì điện thoại cũng có người nhận máy.

Chử Văn mở miệng, định lên tiếng, thì nghe thấy một giọng nam từ đầu bên kia truyền đến: "Chuyện gì?"

Giọng nói của người nọ trầm thấp, còn vươn chút khàn khàn không rõ, hiển nhiên là vừa bị cuộc gọi này đánh thức, giọng điệu có chút lạnh tanh.

Chử Văn choáng váng.

Trong đầu anh ta trống rỗng ngay tức khắc, theo bản năng nói: "Xin lỗi, tôi nhầm số."

Đoạn, tắt cuộc gọi đi đứng đực tại chỗ lâm vào trạng thái tự mình hoài nghi.

Cúi đầu nhìn nhật ký cuộc gọi, đúng là gọi cho Lâm Vị Quang mà, không nhầm số.

....

Nhưng tối hôm qua anh ta có thấy Lâm Vị Quang vào phòng với người đàn ông nào đâu!?

Chử Văn càng nghĩ càng ớn, nghi ngờ có một trai trẻ đẹp nào đó coi trọng Lâm Vị Quang, nhân cơ hội nhét thẻ vào phòng, còn thành công leo giường.

Nhưng tinh tế tự hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi, anh ta cứ thấy quen tai, song lại không nghĩ ra đã nghe ở đâu, rối rắm nửa ngày quyết định dẹp cái việc tự hỏi đi, không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của cấp trên nữa.

Anh ta còn có chuyện quan trọng, đành tạm gác lại chuyện liên lạc với Lâm Vị Quang, rời khách sạn trước.

Cùng lúc đó, bên kia.

Lâm Vị Quang bị cuộc gọi này gây phiền, nhíu mày vốn định ngủ tiếp, nhưng cảm nhận được ánh sáng ngời ngợi, mới ý thức được trời đã sáng.

Cô chầm chậm mở mắt, nửa khép hờ hai mí, sờ soạng bên cạnh như một loại bản năng, muốn cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ.

Nhưng thứ chạm đến không phải là ga trải giường mềm mại bóng loáng, mà là sợi vải sa tanh mỏng lanh.

Cô còn nghi hoặc sờ sờ hai cái, vẫn chưa nghĩ ra nó là gì, đã bị một người đột ngột bắt lấy cổ tay, cùng với một giọng nam quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu----

"Em còn ngại chưa đủ mệt?"

Lâm Vị Quang khựng lại, nhất thời tỉnh táo, bị dọa rồi.

Ký ức tối ngày hôm qua như thủy triều mạnh mẽ tràn vào não, cô mở choàng hai mắt, chống khuỷu tay ngồi dậy, nào biết eo đau chân nhức khớp xương tê rần, không một chỗ nào trên người thoải mái.

Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, vừa hay đối diện với đáy mắt như hồ nước không một gợn sóng của Trình Tĩnh Sâm.

Vì mấy hành động lộn xộn của cô mà áo tắm của anh hơi nới ra, để lộ một phần ngực săn chắc, đường cong xương quai xanh và cần cổ rất sắc bén, uyển chuyển lại không kém phần mạnh mẽ.

---- Hoa lệ.

Lâm Vị Quang nghĩ đến cụm từ trên nhịn không được dời mắt đi.


"Không phải chỉ nói anh một chữ 'yếu' thôi sao?" Cô ôm chăn khó nhọc dựa vào đầu giường, khẽ mắng, "Lớn tuổi thế rồi mà còn không biết túng dục hại thân à."

Nhóc con này chỉ dùng dăm ba câu là đã có thể đốt lửa cho anh, dù có hai năm xa cách thì tính tình vẫn hệt như xưa, Trình Tĩnh Sâm lạnh nhạt nói: "Em cho rằng chỉ vì những lời này?"

Thế này là bắt đầu tính tổng nợ à?

Lâm Vị Quang cứng họng, hầm hừ một lúc, mới tức giận mà trừng anh: "Là anh nói yếu đó! Tôi nào biết cái gì yếu?!"

Lâm Vị Quang lý không thẳng thì khí phải mạnh, sơ lược chuyện bị đút thuốc lại, có vẻ như anh là kẻ mang thù vặt ấy.

Trình Tĩnh Sâm bị tức đến bật cười, lý trí bị những lời này của cô thiêu cho sạch ráo, trực tiếp đè cô ấn xuống, triển khai một màn vận động buổi sáng.

Lúc cả hai rời giường cái nết đều rất tệ, Lâm Vị Quang mới đầu còn có thể tranh tài tranh sức với anh, sau thì bỏ quách đi, dù sao làm thế cũng chỉ hại thân.

Xong việc cô từ chối Trình Tĩnh Sâm động tay, thể hiện ra bản thân vẫn có thể tự đến phòng tắm tắm rửa, kết quả phát hiện những dấu vết trên người quá là khó coi, cứ như vừa chịu phải ngược đãi lạ đời nào vậy.

Tắm rửa xong, cô bọc áo tắm đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm tắt điện thoại, không biết là gọi cho ai nữa.

Lâm Vị Quang không hỏi, chỉ dựa vào tường, khoanh tay nhìn anh: "Thành phố A là địa bàn của anh, đặt phòng không ở, lại đến chỗ này là vì muốn tìm tôi tính sổ sao?"

Trình Tĩnh Sâm không đáp, chỉ quét mắt nhìn cô một thoáng, lạnh nhạt: "Xăm mình khi nào?"

Lâm Vị Quang sửng sốt, nét mặt hiển hiện lên sự mất tự nhiên rất rõ ràng.

--- Sao lại quên khuấy chuyện này thế, cũng không biết lão già có nhìn kỹ hay không nữa, nếu không thì cô mất mặt lắm luôn.

"Hôm sinh nhật tuổi hai mươi." Cô vờ như không, "Vết sẹo kia quá chướng mắt, tôi bèn xăm mình để che đi."

Nghe thấy đáp án này, Trình Tĩnh Sâm lại không mấy bất ngờ, chỉ là như suy tư gì đó quan sát cô một lượt, ánh mắt thâm trầm không nhìn ra xúc cảm nào.

Lâm Vị Quang đang còn thấp thỏm, đã nghe thấy anh thong thả hỏi: "Viết tắt tên tôi?"

Khóe môi cô cứng đờ, dần dà thu lại ý cười, vô cảm đối diện với anh.

Trình Tĩnh Sâm dù bận vẫn ung dung mà đón nhận ánh nhìn của cô, nét mặt không đổi.

---- Tựa như giữa hai người cứ nhất mực phải phân thắng thua, dù có là tình cảm cũng thế.

Một hồi sau, gương mặt Lâm Vị Quang cong lên, cười đáp: "Đúng thế."

Cô thong dong tiến lên vài bước, đi đến trước mặt anh, nói: "Dù sao cũng là tôi ở tuổi đôi mươi, vẫn còn thích anh, khi đó nóng đầu không thèm nghĩ đến hậu quả, muốn xăm thì xăm thôi."

Những lời cô nói quá khéo léo, không hề làm rõ ràng, lại dễ dàng khiến cho người nghe lý giải thành ý tứ chuyện cũng đã qua.

Mà đã hai năm trôi qua, cô đã không còn như trước nữa.

Trình Tĩnh Sâm khẽ nhíu mày.

Đã hai năm trôi qua, Lâm Vị Quang đã có quá nhiều thay đổi, tuy rằng tính cách đặc trưng thì vẫn thế, song những điều nhỏ nhặt thì lại thay đổi rất rõ rệt

Mà điều này, ngay từ lúc trong bữa tiệc, anh đã có cảm giác.

Cô đã không còn là cô nhóc lông bông thích làm liều năm ấy nữa, cô bây giờ đã học được cách xem xét thời thế, lấy đại cục làm trọng, lời nói và hành động tiến lùi chừng mực.

Báu vật phủ đầy bụi bặm ấy đã được lau chùi sạch sẽ, để lộ ra vẻ sáng lóa vốn có.

--- Báu vật ấy đã từng có thể thuộc về anh.

Cô từng hứa hẹn với anh về chuyện sau này, những lời bé con tuổi còn nhỏ không cố kị, cô nói rất tùy ý, anh lại nhớ rất kỹ.

Đến tận lúc này, anh mới kinh ngạc nhận ra biết bao hình ảnh mà anh cho rằng không hề để tâm trong quá khứ, hiện lên rõ rành rành, anh những tưởng bản thân đã quên đi, song lại là kẻ nhớ rõ hơn bất kỳ ai khác.

Hiếm khi, Trình Tĩnh Sâm lại nảy sinh ra loại cảm xúc kỳ diệu này, một nỗi sợ hãi khó hiểu, anh cố gắng hết sức muốn bỏ qua, nhưng làm cách nào cũng không thể ức chế lại được.

Lâm Vị Quang dời mắt nhìn sang anh, thành công bắt được dòng cảm xúc khác thường xẹt qua đáy mắt anh trong giây lát.


Cô bỗng cảm thấy sảng khoái, tuy rằng còn có chút chua xót, nhưng cũng không đến nỗi uất ức thế.

"Sợ tôi biến mất như thế sao?" Cô cười khẽ, "Hả? Chú."

Vừa dứt lời xưng hô này, Trình Tĩnh Sâm đã ngẩn người ra thấy rõ.

Lâm Vị Quang không dời mắt, cố chấp đối diện với ánh mắt anh, hai mắt đong đầy nắng sớm lấp lánh, thuần túy mà sáng ngời, hệt như vô số lần cô đã nhìn anh từ nhiều năm về trước.

Trong lòng Trình Tĩnh Sâm khẽ rung lên, phảng phất như thể không sao nhịn được nữa, cúi đầu nâng cằm cô lên, rồi lại hôn xuống.

Ngặt nỗi ngay lúc này, tiếng chuông cửa không thức thời vang lên.

Hai người khựng lại, bầu không khí lắng đọng trong ngắn ngủi.

Lâm Vị Quang khẽ nhấp môi, định bụng xoay người đi ra phòng khách xem là ai, lại bị Trình Tĩnh Sâm giữ chặt hai vai, không cho phân bua mà kéo người lại.

"Kệ nó."

Anh khẽ nói, muốn làm xong cái chuyện vừa bị cắt ngang ban nãy.

"Dừng." Lâm Vị Quang ngăn anh lại, vừa kêu ngừng vừa nói, "Trước khi hôn tôi, chú hãy nghĩ xem là có lời nào muốn nói cho rõ ràng hay không."

Nghe vậy, ánh mắt của Trình Tĩnh Sâm nặng đi, cứ như là thấy cô gây sự vô cớ, cô lại không hề lùi lại nửa bước, bình tĩnh giằng co cùng anh.

Nhưng dù có chờ đến bao lâu, cuối cùng Trình Tĩnh Sâm vẫn không lên tiếng.

Ánh sáng trong đôi mắt Lâm Vị Quang dần lụi tắt.

Mặt cô vô cảm đẩy anh ra, sửa lại quần áo của mình, cũng không nhìn anh lấy một cái, không thèm quay đầu lại mà đi về phía cửa chính.

"Hay lắm." Cô vừa đi vừa nói, "Cùng lắm thì chơi bời một đêm ấy mà, tôi rất thỏa mãn."

Trình Tĩnh Sâm nhìn bóng dáng cô, nhíu mày đè lại hai bên thái dương.

Trong lồng ngực tràn đầy cảm xúc rối bời, phức tạp chưa từng có, dường như anh đang dần trở nên kỳ quái thấy lạ, từ tối hôm qua sau khi nhìn thấy Lâm Vị Quang, tất cả mọi chuyện mà anh đang làm đều đang phát triển theo một hướng đi mà anh không thể biết.

Anh cầm không được, nhìn không rõ, lại không biết nên làm sao bây giờ.

Cô bé trong ký ức của anh đã sớm đi theo quỹ đạo mà cô vốn nên đi, và dường như chỉ mỗi anh là đang dậm chân tại chỗ, không rõ bản thân đang chờ đợi cái gì.

Lâm Vị Quang sẽ không quay đầu lại, anh biết rõ điều này hơn bất cứ kẻ nào.

Nhưng anh lại không muốn thả cho cô đi, chỉ anh mới biết được cái sự cố chấp ấy.

Mà Lâm Vị Quang lại không hề hay biết những nhớ nhung suy nghĩ của Trình Tĩnh Sâm, cô chỉ thất uất ức.

Lão già này đối xử đặc biệt với cô thế nào không phải là cô không biết gì, nhưng dùng tám gậy tre đánh người anh cũng không hé răng lấy một câu, luôn là cô theo đuổi, là ai thì sớm hay muộn cũng sẽ biết mệt.

Những tưởng mấy năm trôi qua, hai người hoặc dễ đến dễ đi, hoặc bắt đầu lại từ đầu, cuối cùng thì nhìn xem, chỉ có dây dưa mập mờ.

Lâm Vị Quang tính tình thẳng thắn, trên chuyện tình cảm càng không thích che giấu, nếu thật sự trước sau không lấy được hồi đáp, cô cũng sẽ mệt.

Cô suy nghĩ miên man, hốc mắt lại có chút nóng lên, thầm mắng bản thân vô dụng, cố gắng dằn lại những chua xót xuống bụng, đi đến huyền quan.

Tâm tình cô không tốt, giọng điệu đương nhiên không mấy khách sáo: "Ai đó?"

Vừa dứt lời, cửa cũng mở ra, người đến và cô bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều sửng sốt.

Lâm Vị Quang nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, không chờ nghĩ kỹ đến lập trường của hai bên, đã mở miệng theo bản năng vốn có: "Chú Hà ạ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Vị Quang: Dạy Trình Tĩnh Sâm nói tiếng người khó quá đi

Min: Dạy Trình Tĩnh Sâm nói tiếng người khó vãi lều


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui