|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Hôm sau, trời vừa hửng nắng, Lâm Vị Quang tự nhiên tỉnh giấc.
Hai năm gần đây giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cô ổn định, ban đầu là sự vụ của công ty bức ép, bây giờ đã đi vào ổn định song cô cũng không có cách nào để có được một giấc ngủ ngon.
Qua giờ cơm trưa, Chử Văn cùng cô đến cửa hàng cao cấp chọn váy, đúng tiết trời xuân hạ se lạnh, Lâm Vị Quang ngại mặc váy đầm vào trời lạnh quá mệt, thế là dứt khoát lựa chọn Âu phục.
Chử Văn chưa từng thấy trường hợp quá trời quá đất nào như vậy, nhưng cũng kệ cô.
1
Lâm Vị Quang trời sinh là cái mắc áo, dù vớ đại một bộ đồ thôi, chuyên viên trang điểm sẽ dựa theo phong cách thời trang của cô mà định hình, hiệu quả cuối cùng thế là vô cùng kinh diễm.
Bận rộn xong những chuyện này, cũng gần đến giờ vào bàn tiệc, vì thế cả hai liền đi đến địa điểm tổ chức tiệc trước.
Ngoại trừ nhân vật chính của bữa tiệc và địa điểm tổ chức ra thì Lâm Vị Quang chẳng biết gì sất, vậy nên khi trông thấy kiến trúc tráng lệ trước mắt này, không khỏi để lộ sự ngạc nhiên.
---- Nhưng cũng không phải vì điều gì khác, mà là vì nhà hàng xa hoa này, đúng là nhà hàng mà cô đã từng đi vài năm về trước.
Những chuyện không thể kiểm soát ngày ấy tràn vào trong óc, tâm tình Lâm Vị Quang vi diệu, Chử Văn đưa thư mời ra, phục vụ cung kính dẫn họ vào bàn.
Càng vào bàn sớm càng biểu lộ ra vẻ làm bộ làm tịch, Lâm Vị Quang liền để nhân viên đưa mình đi, cũng không sốt ruột ngồi vào chỗ.
Chử Văn làm việc cùng cô hai năm, đương nhiên sẽ hiểu tâm tư cô, cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo cho xong chuyện.
Diện tích của nhà hàng rất lớn, có sân bàn cho khách khứa nghỉ tạm, Lâm Vị Quang tùy ý đi dạo, cảnh sắc không có gì thú vị, nhưng lại nghe ra được vài câu chuyện lý thú.
Đó là hai gã đàn ông, trông chừng ba bốn mươi tuổi, đang hút thuốc tán gẫu.
Một trong số đó hỏi: "Không phải cậu có cuộc họp đang chờ à, sao lại bỏ qua mà đến tham gia bữa tiệc này thế?"
"Đúng rồi, rạng sáng nay mới lên máy bay, ngày mai phải về công ty." Người kia đáp, "Còn không phải là vì nghe đồn sếp lớn của nhà họ Lâm cũng sẽ đến sao, mấy năm này nghe tin đồn nhiều lắm, nhưng đâu đã gặp qua người thật."
"Cậu nói Lâm Vị Quang?"
"Trừ cô ta ra còn có ai nữa, cô nhóc này cũng giỏi thật đấy, lúc xưa nghèo túng là thế, vậy mà quay về đá đổ Lâm Thành Bân. Mấy lão cáo già đó ai nấy đều muốn mạng của cô ta, là tôi tôi còn nuốt không tiêu nữa, một đứa nhóc con như cô ta lại có thể dễ dàng trị được cả đám đó, không phục không được à."
Nhắc đến chuyện này, người đàn ông đặt câu hỏi cũng bộc lộ vẻ cảm khái: "Dù sao thì Lâm Thành Bân bị cô ta hại không nhẹ, phán mười mấy năm ấy nhỉ, nếu là tôi thì thà là chung thân, chứ ra ngoài lại cũng bị hành nát."
Bọn họ lại không hay biết, đương sự trong câu chuyện, lúc này đang đứng ngay ngã rẽ, quang minh chính đại nghe lén.
Chử Văn cũng bị bắt ngồi góc tường nghe trộm, suýt chút nữa đã bật cười, bị Lâm Vị Quang liếc mắt cảnh báo mới chịu khống chế lại biểu cảm.
Đi được một khoảng rồi, anh ta mới không nhịn được nói: "Cậu cứ như sống cùng lời đồn vậy, ngầu thật đó."
Lâm Vị Quang căn bản cũng chẳng khiêm tốn, rất sảng khoái đón nhận cách nói này, "Danh xứng với thực ấy mà."
Sau khi cô nắm quyền to, mới cố ý tìm kiếm lại chân tướng ngoài ý muốn về chuyện của ba mình năm xưa, vận dụng các mối quan hệ và tiêu phí không ít công sức, mới tìm ra được người phụ trách của hạng mục năm ấy. Nghĩ đến những lợi ích mà Lâm Thành Bân cho gã ta, Lâm Vị Quang vừa đánh vừa xoa thế nào cũng không đạt được hiệu quả, cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng đến một số thủ đoạn cực đoan mới ép được gã phun ra sự thật, và giao nộp tiền bạc cũng như bằng chứng lại cho cô.
Lâm Thành Bân dù có là một con cáo già, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện Lâm Vị Quang cũng có tâm tư kín đáo và không từ thủ đoạn như vậy, cuối cùng thì lão ta cũng hụt chân và rơi vào tay đứa cháu gái mà trước nay lão chưa từng để trong mắt.
Khi làm ra những chuyện này, Lâm Vị Quang còn cố ý phong tỏa tin tức, nhưng vẫn chỉ là làm dáng thôi, dù sao động thái cũng lớn, muốn không truyền đi cũng khó, đành để cho mọi người đoán già đoán non vậy.
Chỉ mỗi cô mới biết, mấy năm này cô không khác nào đang đi nơi đầu lưỡi dao, đến tột cùng là có bao nhiêu gian khổ, đều bị cô ngậm xuống nuốt tan trong im lặng.
Đang phân thần trong hồi ức xưa, Chử Văn bên cạnh đột nhiên gọi cô, ngữ điệu đứng đắn: "Đúng rồi, có chuyện này."
Lâm Vị Quang ngay lập tức cất dòng suy nghĩ, nhìn về phía anh ta, "Sao thế?"
"Cậu có nhớ một khoảng thời gian trước, vùng đất Đông Hải ở thành phố A bị tranh đoạt không?"
Đương nhiên Lâm Vị Quang nhớ, cô cũng có theo dõi tin tức về bất động sản, miếng đất ở vùng Đông Hải đợt ấy bị tranh đoạt, cô không muốn nhúng tay vào vì quá nguy hiểm.
"Sau này tôi có biết thêm một ít, miếng đất đó vừa hay đang dừng lại trong tay cụ Hà, nhưng lực cạnh tranh quá lớn, trước mắt còn có đấu thầu, không chắc là có thể nắm chặt." Chử Văn nói, "Nếu cậu có ý, có thể thăm dò phong thanh tin tức ở cụ, nói không chừng có thể ôm được đó."
Lâm Vị Quang còn không ngờ sẽ có chuyện này, suy nghĩ một chập, ừ một tiếng, "Được, chờ một lát tôi hỏi thăm xem, miếng đất kia mà khai thác, chắc sẽ hời nhiều đấy."
Chử Văn vốn đã chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ để giới thiệu sơ lược một lần, thấy cô sảng khoái đồng ý, gật đầu chấp thuận như vậy.
Thấy cũng sắp sửa đến giờ, khách khứa đã theo thứ tự vào bàn, bấy giờ Lâm Vị Quang mới thong thả đi vào.
Trong phòng tụ tập đã không ít người, hôm nay cụ già bao hết cả nhà hàng, tiệc mừng thọ làm rất long trọng, người được mời đến có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đúng là nơi quá tốt để kéo quan hệ, tiếng hàn huyên nói chuyện không dứt bên tai.
Lâm Vị Quang cũng không tính là đến muộn, nhưng vẫn thành công thu hút đa số ánh mắt nơi này.
Một là vì cách ăn mặc, một nữa là có người nhận ra cô.
Khác với những người phụ nữ trong đây, Lâm Vị Quang cả thân vận âu phục, khoác hờ chiếc áo khoác trên vai, ngũ quan của cô khéo léo hoàn mỹ, mắt sáng như sao, xinh đẹp theo kiểu sắc bén, làm ai cũng không thể dời mắt nổi.
Ai đó mỉm cười ra hiệu với cô, cất tiếng gọi 'Sếp Tiểu Lâm', lúc này mới khiến cho vài người xa lạ biết được thân phận của cô.
Nhận ra những tầm mắt dừng trên người mình không ít thì nhiều đã có ý tứ thay đổi, Lâm Vị Quang làm như không nhận ra, mặt không đổi sắc tiến lên phía trước hàn huyên với người vừa bắt chuyện mình, thong dong bình tĩnh như cũ.
Dù sao vai chính của bữa tiệc mừng thọ này vẫn là cụ Hà, Lâm Vị Quang không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, lặng lẽ kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán, lập tức đi vào đám người đông đúc nhất kia.
Cụ Hà năm nay đã ngoài 70, tóc râm râu bạc, nhưng thần thái vẫn xán láng như xưa, mơ hồ còn có thể nhìn ra một chút khí phách của thời trai trẻ, và đến độ tuổi này, trông cụ lại càng thêm phong trần.
Đợi khi Lâm Vị Quang đến gần, cụ mới dời mắt nhìn sang, cười nói: "Sếp Tiểu Lâm đến rồi à? Ông còn sợ cháu có quá nhiều việc nên không thể phân thân cơ đấy."
Lâm Vị Quang vẫn đối xử rất tốt với vị trưởng bối này, cô mỉm cười nói câu chúc mừng, lại thêm: "Sao mà không thể phân thân được chứ, đã lâu rồi không gặp, vừa nghe cụ tổ chức đại thọ, dù cháu có bận cũng phải bỏ qua hết."
Cụ Hà than thở miệng cô ngọt xớt, thuận tiện giới thiệu với người bạn tốt bên cạnh: "Đây là cô bé lần trước tôi có nhắc với ông này, quả nhiên là thiếu niên tạo anh hùng, người trẻ bây giờ ấy hả, lớp này còn giỏi hơn lớp trước."
Người nọ cũng là bậc chú bác, nghĩ đến thân phận không tầm thường của cô, lặng thầm quan sát Lâm Vị Quang một lượt, nói theo: "Tôi đã nghe qua về sếp Tiểu Lâm đây, đến hôm nay mới được gặp tận mặt."
Lâm Vị Quang biết cụ cố ý làm chuyện này, thế là cũng thuận theo, khách khí đáp: "Ông là trưởng bối, những lời thế này sao cháu chịu nổi, nói trắng ra là vận may của cháu tốt, còn luận về sỏi đời, cháu còn khiếm khuyết lắm ạ."
Bên này vừa nói xong, bên dưới bỗng dưng ồn ào hẳn lên, tựa như đang bàn tán gì đấy, quá mức rõ ràng, làm cho người khác không chú ý được cũng khó.
Lâm Vị Quang làm như vô ý nghiêng đầu, xuyên qua ánh đèn sáng lóa bên trong, lướt qua đám đông chen chúc, nhìn nhóm người đang đi vào từ sảnh chính.
Người đàn ông dẫn đầu có thân hình cao gầy rắn rỏi, vận tây trang được may riêng khéo léo, nét mặt rất nhạt, trên gương mặt không có chút ý cười, song đôi mắt đào hoa lại làm như rất có tình, thậm chí nét lạnh lùng cũng có thể lay động lòng người.
Ánh đèn mông lung mạ lên gương mặt lạnh lùng tinh xảo của anh, sạch sẽ như thể không nhiễm bụi trần.
Người đàn ông ấy vừa xuất hiện, dù chưa hề lên tiếng lấy một câu, nhưng vẫn thu hút vô số tầm mắt trước sau tranh nhau chiếu tới, trở thành tiêu điểm, dù có ở đâu cũng như một vầng trăng được đám sao tôn lên.
Gần như không một ai dám quang minh chính đại nhìn vào anh, chỉ duy mỗi Lâm Vị Quang, sau cái nhìn vô tình thoáng qua kia, lại không thể nào dời mắt đi được nữa.
Hỗn loạn chung quanh nhanh chóng cách cô càng xa, giữa cơn hoảng hốt, trong tầm nhìn phảng phất như chỉ bao quanh mỗi mình thân ảnh người nọ, xa xôi song lại như gần trong gang tấc, là một ảo cảm kỳ diệu hư ảo.
Lâm Vị Quang khẽ giật mình.
----Chia cách hai năm, cuối cùng họ vẫn gặp lại nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...