|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Thời gian trôi đi, hết trời rồi trăng luân phiên, cành cây từ xanh ươm đến khô hanh và rồi trắng bạch, hai vòng luân hồi.
Giữa tháng Một thành phố Mạn, tiết trời lúc ấm lúc lạnh, trên đường vẫn phồn hoa và náo nhiệt như xưa, người đi đường tới tới lui lui vội vã, ánh nắng vàng bị giẫm nát thành từng mảnh, tựa như cuốn phim điện ảnh quay chậm.
Thành phố Mạn là một trong những thành phố lớn nhất nước, và là thành phố thương mại chỉ đứng sau thành phố A, tòa nhà cao tầng san sát, đông đúc rộn ràng, chỉ vài năm ngắn ngủi mà vạn vật đổi mới.
Thương trường như chiến trường, chúng là nơi luôn diễn ra các trận chiến công khai và cả ngấm ngầm, cuộc chiến giữa các gia tộc giàu có luôn rất thú vị, thành phố Mạn có vài ba gia đình nền móng vững chắc, nhà họ Lâm là một trong số đó, gần hai năm liên tiếp gây ra động tĩnh, trở thành đề tài bàn tán sau mỗi bữa ăn của nhiều người.
Tuy rằng tin tức được nhà họ Lâm phong tỏa rất nghiêm, nhưng chút gió thổi cỏ vẫn lay, không ngăn được lời đồn, đặc biệt là việc lớn như thay đổi người cầm quyền thì càng không gạt được quần chúng. Trong mười năm đã có liên tiếp hai lần thay máu, không ai rõ tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lão cầm quyền bỗng rơi đài, thay thế bằng một người trẻ tuổi, lại còn là nữ.
Cùng lúc đó, Tập đoàn nhà họ Lâm thay tên đổi họ, thành một cái tên mới dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Mà cái tên được chú ý kia, bấy giờ đang mở một cuộc họp tổng bộ.
Các nhân viên cấp dưới đang tiến hành báo cáo tổng kết, đủ loại thuật ngữ ùn ùn không dứt, người phụ nữ ngồi ở ghế chính giữa vẫn luôn chú tâm vào chiếc máy tính trước mắt, hiển nhiên là đang quan tâm đến xu hướng hiệu suất và các số liệu hơn.
Đợi các bộ phận báo cáo xong tình hình, cô mới lên tiếng tổng kết lại, nên khen thì khen nên chê sẽ chê, không hề có lấy một câu vô nghĩa, ngắn gọn lại chuyên nghiệp, miệng độc đến nỗi có thể khiến người nghe trắng bệch cả mặt.
Một hồi sau cuộc họp cũng tan, có người vui có người sầu, đã là thái độ cơ bản bình thường.
Mắt thấy phòng họp dần rơi vào trạng thái thất bại, Chử Văn bấy giờ mới đi vào trong, gõ gõ cửa: "Cậu lại vừa đá đều Bộ phận Thu mua à?"
"Cấp dưới của anh ta gây ra chuyện, không đá đểu anh ta thì đá ai?" Lâm Vị Quang đóng máy tính lại, giễu cợt, "Muốn hốt tiền túi tôi ít nhất phải làm cho sạch sẽ chút, đừng để tôi phát hiện ra."
Chử Văn nhún vai, như là cũng thấy buồn cười: "Cậu không thấy nét mặt anh ta lúc đi ra ngoài đâu, mặt đen như cái giống gì vậy, đoán chừng trong lòng đang mắng cậu chết dẫm đấy."
"Kẻ lén mắng tôi nhiều lắm." Lâm Vị Quang lười để ý, không kiên nhẫn xoa bóp mi tâm, "Vậy nên tôi thấy mở họp là phiền nhất, quần nhau với mấy kẻ lỏi đời này thật là mệt, cậu thay tôi không phải là được rồi à?"
"Cậu không sợ bị bẫy nhưng tôi sợ." Chử Văn vội từ chối, thay cô sổ tay, mau chóng lảng sang chuyện khác, "Đêm nay 8 giờ lên máy bay, chúng ta phải đi thôi."
Chờ anh ta nhắc Lâm Vị Quang mới nhớ ra chuyện này, cầm áo khoác đặt trên lưng ghế lên, cùng Chử Văn đi đến thang máy.
Những nhân viên đi qua hành lang bắt gặp cô, sôi nổi chào hỏi, từng tiếng 'sếp Lâm' vang lên bên tai, ban đầu Lâm Vị Quang còn thấy ra vẻ, nhưng tập mãi đến nay cũng thành quen.
Dù sao trừ ở công ty hay trong tiệc rượu, thì sẽ không có ai trang trọng gọi cô như thế, ban đầu lúc cô đến, buổi công bố làm như chiếu lệ, hiện giờ công ty bị cô hành đến tàn ác, nhóm người này mới được xem như tâm phục khẩu phục.
Lâm Vị Quang được bầu vào hội đồng quản trị vào hai năm trước, dù lúc ấy nắm trong tay số cổ phần không nhỏ, nhưng đứng trước một đám lỏi đời trên thương trường nào có dễ dàng, nếu không phải nhờ Hướng Tuấn Nhạc trong tối ngoài sáng hỗ trợ, cô sẽ không có được chỗ đứng nhanh như vậy.
Về phần Chử Văn, là thư ký nửa đường cô có được, câu chuyện sau đó quanh co không rõ, người này tâm cơ cao mà năng lực cũng mạnh, đáng tiếc bị sếp bẫy, cô nhân cơ hội hái về tay. Gần hai năm đã giúp cô xử lý không ít phiền toái, quan hệ đôi bên để nói thì không phải cấp trên cấp dưới, mà giống bạn bè hơn.
Các thuộc tính của Lâm Vị Quang không tệ, nhưng chỉ duy ở phương diện dùng người phảng phất cứ như là trăm điểm trời cho, lúc trước khi cô xuất hiện cùng với sự thay máu nội bộ, không những không gây ra chút ảnh hưởng mặt trái nào, mà ngược lại còn khiến cho tập đoàn ngày một đi lên.
Đây cũng là nguyên nhân mà cô có thể nhanh chóng khiến mọi người khâm phục, dẫu gì một cô gái mới hai mươi mấy mà nắm chức vị cao nhất trong công ty, dù có là ai cũng không dễ dàng tán thành.
Cũng may Lâm Vị Quang đủ dũng cảm, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và thủ đoạn hung ác kia của cô, trong hai năm ngắn ngủi đã thành công khiến cho nhân viên phải ngậm miệng, ngoan ngoãn nghe lời.
Tài xế đã chờ ở cửa công ty từ lâu, thấy hai người đi đến liền kéo cửa xe ra, Lâm Vị Quang rất biết lắng nghe ngồi vào ghế sau, Chử Văn đi đến ghế phụ lái.
Bận rộn trên công ty nửa ngày, bấy giờ Lâm Vị Quang mới được tạm nghỉ, biếng nhác ngồi trên ghế, nhàm chán quan sát cảnh quan lướt qua ô cửa.
Thành phố Mạn về đêm quá đỗi đẹp đẽ, ngựa xe như nước, đám đông chen chúc trên đường, tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt, chỉ nhìn thôi đã có thể lây nhiễm được cảm xúc.
Đại não cô ngây ra trong giây lát, đến tận lúc đến sân bay mới nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi Chử Văn ngồi phía trước: "Đúng rồi, đêm mai là tiệc mừng thọ của cụ Hà à?"
"Chiều mai là bắt đầu vào bàn." Chử Văn đã quen với việc cô hay quên, nói, "Quà tặng tôi đã cho người chuẩn bị xong rồi, là thứ ông lão yêu thích, yên tâm đi."
Lâm Vị Quang đương nhiên biết hiệu suất làm việc của Chử Văn, lần trước nhận được thư mời xong cô liền quẳng nó luôn cho anh ta, còn chẳng biết thời gian địa điểm cụ thể.
Cô gật đầu ừm, thuận miệng hỏi: "Ở đâu?"
Bấy giờ Chử Văn mới liếc cô mới cái qua chiếc kính chiếu hậu, không tin tưởng nổi: "Không phải là cậu còn chưa xem cả thư mời đấy chứ?"
Lâm Vị Quang: "...." Thật ra thì đúng là thế.
"Dù xem hay không thì cũng phải đến tham gia." Cô giả vờ như không có chuyện gì, "Cũng không khác nhau mấy mà."
Chử Văn đỡ trán, lặng lẽ thở dài, mới trả lời vấn đề vừa rồi của cô: "Thành phố A."
Lâm Vị Quang đột nhiên chững lại.
Đã mấy năm rồi cô không nghe nhắc đến cái nơi mang tên thành phố A kia nữa, lại vô tình hay chăng cố ý lảng tránh những tin tức bên kia, nói gì thì thành phố A cũng là địa bàn của người ấy, dù cô chỉ ở đó có hơn một năm, nhưng toàn bộ những ký ức về năm 18 ấy đều khóa lại nơi trời đất phương ấy.
Bấy giờ cô mới chợt nhận ra, đã nhiều năm rồi mình chưa có về lại lấy một lần.
Nhà họ Hà và họ Lâm hợp tác lui tới, đặc biệt là khi cô vừa mới đặt chân vào chốn thương trường, nhà họ Hà càng rất ít khi làm khó làm dễ trên phương diện hợp tác, vậy nên cô có thể đẩy lùi bất cứ lời mời nào, chỉ duy cụ Hà là không thể không nể mặt.
Đương nhiên, đây là phần công. Nếu vì tư, thì trong đám bạn giàu hai đời của cô có cô cháu gái của cụ Hà, Hà Du Duyên, quan hệ giữa hai người không tệ, thường xuyên đua xe đón gió, vậy nên về tình về lý thì lần này không thể không đi.
"...." Lâm Vị Quang đau đầu xoa bóp mi tâm, lẩm bẩm, "Thôi rồi."
Chử Văn thấy biểu cảm kỳ diệu này của cô, như là khiếp sợ lại như là do dự, đó nay anh ta chưa từng nhìn thấy thần sắc này trên gương mặt cô bao giờ, không khỏi cảm thấy có phần mới lạ.
"Sao thế, trong nhóm khách mời có kẻ thù của cậu à?" Anh ta hỏi, "Không đúng mà, rõ ràng là tiệc thôi, cũng có phải bảo cậu đi làm ăn đâu."
Dăm ba câu cũng không thể khái quát được ý nghĩ của mình lúc này, Lâm Vị Quang chỉ đành xua tay, nói: "Thôi, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi."
Tuy rằng Tập đoàn họ Hà không tồi, nhưng so với mặt bằng chung thì không được xem là xuất chúng, người nọ lại định cư ở nước ngoài từ lâu, có chịu nể mặt đến hay không cũng không chắc chắn, cô hà tất phải nhọc lòng.
Chử Văn nghe cô nói thế cũng không hỏi nhiều, vừa lúc đến sân bay, cả hai đi xuống xe đến trước cổng chờ.
Từ thành phố Mạn bay thẳng đến thành phố A chừng hơn hai giờ, Lâm Vị Quang xử lý chút việc, nhoáng cái máy bay đã đáp đất.
Khách sạn đã được đặt xong, Chử Văn ra khỏi sân bay liền dẫn cô đến điểm đến trước, còn không quên nhắc cô một vài công việc, để cô suy xét xem có nên phát triển ở bên này không, rồi lại phân tích đến xu thế, Lâm Vị Quang nghe mà muốn to đầu.
"Ngậm mồm lại." Mắt thấy sắp đi nhận phòng đến nơi mà Chử Văn hãy còn lải nhải, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà ngăn lại, "Cậu ngừng một lát đi, tôi nói đến đây chơi, nói những chuyện đó làm gì?"
Chử Văn buồn bực: "Trước kia nói những chuyện này cũng có thấy cậu than phiền đâu, tại sao cứ mỗi lần nhắc đến thành phố A là cậu lại cứ thế?"
Lâm Vị Quang bất thình lình bị đâm trúng chỗ đau: "...."
"Cậu vẫn không nên mở mồm thì hơn." Cô bắt đầu trở nên đau đầu, "Việc này nói sau đi, đừng làm ồn đến tôi."
Chử Văn vô cùng tiếc nuối, thở dài, nhưng rồi cũng không nhắc lại nữa.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, sau khi hai người xác nhận hẹn nhau thì đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Ban ngày Lâm Vị Quang không được nghỉ ngơi, buổi chiều lại còn tổ chức họp, rồi lại chân không ngừng vó bay thẳng đến thành phố A, đã mơ màng có chút buồn ngủ, sau khi tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ.
Vốn nghĩ rằng vừa dính vào gối là sẽ ngủ ngay, song không nghĩ rằng sau khi nằm xuống thì tinh thần lại rất tỉnh táo, có lẽ là vì dưới chân là mảnh đất từ lâu không ghé này, đáy lòng cô lại nảy sinh một vài cảm xúc không tên.
Nhưng cô đã không còn là nhóc con năm xưa, không dễ bị những luồng cảm xúc ngổn ngang kia ảnh hưởng.
Lâm Vị Quang bức ép bản thân phải cất đi dòng suy nghĩ đương phát tán, bực bội mà thở dài, nhắm mắt lại bắt đầu đếm số.
Cũng không biết là đếm đến một ngàn mấy trăm đấy, cô mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...