|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Biết được chuyện không thấy bóng dáng Lâm Vị Quang đâu, là nhờ vào việc một hồi lâu sau không thấy tên bảo vệ về.
Người của Lâm Thành Bân sắp sửa đến tiếp ứng họ, Lý Hồi gọi người đưa Lâm Vị Quang về, nào biết vài phút sau mới hay tin, trên thuyền căn bản đã không còn thân ảnh Lâm Vị Quang.
Lý Hồi nhất thời thay đổi sắc mặt, Trình Trọng Minh cũng không ngờ ngay thời điểm quan trọng lại xảy ra chuyện thế này, vẻ mặt lạnh lên thấy rõ, vội sai người đi tìm.
Kết quả tìm không ra đã đành, còn lòi ra một tên bị cái thùng đậy kín từ đâu đó trong góc, đúng là tên đã trông chừng Lâm Vị Quang.
Hẳn là bị đánh từ phía sau, khó khăn lắm mới tỉnh dậy từ cơn mê mang đã bị mang đi gặp cấp trên của mình, đối diện với gương mặt âm trầm ấy, mới phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế nào.
Hai đùi anh ta run rẩy, sợ đến mức suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống: "Lão, lão Trọng, cô Lâm đi đến boong tàu lầu một ngắm cảnh, tôi liền đi theo, nào ngờ bị cô ta mai phục đánh úp... nhưng chắc chắn cô ta không chạy xa đâu, chỉ trốn đi thôi!"
Cấp dưới bên cạnh cũng sôi nổi phụ họa, bọn họ vẫn rất chắc chắn Lâm Vị Quang hãy còn trên thuyền này, dù có trốn kín đến đâu, nơi lớn thế này vẫn sẽ bị kéo ra được.
Sắc mặt Lý Hồi hơi cứng lên, tựa như vẫn còn hỏi tại sao lại thành ra thế này, Trình Trọng Minh đứng bên cạnh bỗng hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: "Nó ở bên ngoài đã làm những gì?"
Tên trông chừng suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận trả lời: "Cô Lâm chỉ đứng ngắm cảnh thôi ạ, dù có hỏi thì cũng chỉ là hỏi vị trí của con thuyền này đang ở...."
Nói đến đây, anh ta bỗng im bặt.
Một ý nghĩ chấn động hiện lên trong lòng, nhất thời túa mồ hôi lạnh đầy người, không sao tin được nhìn về phía Lý Hồi và Trình Trọng Minh: "Hiện tại chúng ta đang ở trên biển đó! Chẳng lẽ cô ta.... Chẳng lẽ...."
Còn chưa dứt lời, thân thuyền hơi đong đưa, không biết là bị sóng đánh hay chăng.
Gió biển thét gào, làm lòng ai cũng đều hoảng sợ.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa khoang thuyền bỗng truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, một tên cấp dưới vội vã xông vào, "Lão Trọng, không ổn rồi, có kẻ bức ép lên thuyền."
Trình Trọng Minh suýt chút nữa đã ngất đi, chuyện trước mắt còn chuyện chưa giải quyết xong, giờ lại đào ra thêm chuyện mới, lão đứng phắt dậy lạnh tanh quát: "Bình tĩnh chút, gấp gáp không ra thể thống gì!"
Nhưng ngay sau đó, một giọng nam khác không nhanh không chậm truyền vào trong tai, mang theo chút nhu hòa, như thể là một lời hỏi thăm cực kỳ lễ phép: "Chú Trọng."
Gần như cùng với tiếng nói, đương sự cũng đi vào trong, trên mặt rất nhạt nhẽo, tầm mắt đảo qua từng vị đang đứng đằng trước.
Lý Hồi nhìn mà lạnh lòng.
Ông ta đã từng thấy người này, dù là bất cứ lúc nào đối phương cũng mang vẻ mặt mỉm cười, nỗi lòng giấu đến là sâu, tựa như không một ai có thể khiến anh dao động. Bấy giờ, Lý Hồi cuối cùng đã có thể nhìn thấy một mặt khác của anh, đôi mắt cười trời sinh kia đã lạnh như lưỡi dao bén, toát ra sự lạnh tanh và sắc nhọn.
Lý Hồi cho rằng Trình Tĩnh Sâm cùng lắm chỉ phái người đến, nào có nghĩ đến đích thân anh sẽ tự thân vận động, đáy lòng vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, không khỏi nhíu mày.
--- Là vì đống cổ phần, hay là vì người kia?
Không chờ ông ta nghĩ xong, Trình Tĩnh Sâm đã nhìn về phía ông ta, không tỏ vẻ, chỉ khẽ nhếch hàm dưới, đoạn, có người nhanh chóng tiến lên chế ngự Lý Hồi đến cạnh một cái ghế dài bên cạnh.
Lý Hồi hoảng loạn, theo bản năng giãy dụa, song đôi tay áp lên vai mình không hề sứt mẻ, ông ta không thể trốn tránh.
Trình Trọng Minh bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên sô pha, thấy bọn họ bị hành hạ như thế, cũng chỉ nhẹ nhàng lắc nhẹ đầu không tán đồng nói: "Lão già chú chỉ đến đây câu cá, cháu không ở Luân Đôn làm việc của cháu mà đang làm gì thế?"
Lão vẫn chưa hoảng hốt, tuy thấy Trình Tĩnh Sâm đã dẫn người đến đây, nhưng chung quy lại thì đây vẫn là thuyền của lão, Trình Tĩnh Sâm muốn ra tay cũng phải ước lượng xem có thích hợp hay không.
Khóe môi Trình Tĩnh Sâm khẽ cong lên, là một ý cười cực nhạt và cực nông, nhưng nó lại chẳng khiển cho thần sắc của anh ôn hòa lại, mà càng thêm phần sắc bén.
Nửa lời khách sáo anh cũng lười nói, nhìn Trình Trọng Minh: "Nếu ông trực tiếp giao Lâm Vị Quang ra đây, tôi vẫn có thể cho ông sống lâu thêm vài năm."
Vừa dứt lời, ai nấy đều thay đổi sắc mặt, các lính lái của Trình Trọng Minh căng thẳng trong nháy mắt, căm hận nhìn Trình Tĩnh Sâm.
Trình Trọng Minh nghe vậy, lại không xem ra gì mà cười cười, vô tội nói: "Không phải nhóc con luôn ở nước Anh với cháu sao? Giờ đến đây tìm chú, xem xem sao lại thế này."
Trình Tĩnh Sâm nhìn thẳng vào lão, hai mắt chạm vào nhau, không một ai định lui bước, ánh mắt Trình Tĩnh Sâm lạnh như băng, chợt cười khẽ một tiếng.
"Lên." Anh ra lệnh.
Đội vệ sĩ hai bên thoáng chốc có hành động, mấy năm này Trình Trọng Minh sống quá là thảnh thơi nên kẻ bên người đương nhiên không thể so bì với bên Trình Tĩnh Sâm, chỉ không bao lâu, tình cảnh đã nghiêng về một phía.
Từ đầu đến cuối Trình Tĩnh Sâm đều lạnh nhạt, không nhúng tay cũng không lên tiếng, có kẻ thấy anh như thế liền sinh ra ý định đánh lén, duỗi tay đánh úp về phía anh.
Trình Tĩnh Sâm không dao động, một tay chế ngự lấy hắn, có hơi chút không kiên nhẫn cau mày lại, đồng thời đá vào đầu gối hắn, khiến cho đối phương phải quỳ rạp xuống.
Tên nọ hoảng sợ, đang muốn bò dậy liền bị dẫm mạnh xuống đất thêm một lần nữa.
Trình Tĩnh Sâm thậm chí còn không buồn liếc mắt, cọ cọ giày da lên quần áo tên kia, người của Trình Trọng Minh đã thành công bị áp chế, mạnh mẽ bị ấn xuống.
Giãy dụa không có kết quả, Trình Trọng Minh bấy giờ mới thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát lớn: "Trình Tĩnh Sâm! Tao là trưởng bối của mày!"
Trình Tĩnh Sâm đi đến trước mặt lão, gập đầu gối ngồi xổm xuống, ngữ điệu khiêm tốn: "Tôi hỏi lại một lần cuối, Lâm Vị Quang đang ở đâu?"
Trình Trọng Minh cũng không cảm giác anh sẽ thật sự làm ra chuyện gì, lập tức xùy một tiếng, trả lời: "Trước đó không thấy mày để bụng nhóc con kia đến vậy, bây giờ không tìm ra người đã bắt đầu nóng nảy?"
Trình Tĩnh Sâm vô cảm nhìn lão hồi lâu, khóe môi nâng lên một ý cười thật nhạt, "Xem ra ông không muốn nói chuyện đàng hoàng."
Đoạn, anh tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy vỏ dao, lưỡi dao sắc bén hiện ra, làm người chói mắt.
Trình Trọng Minh ngay lập tức cứng đờ, khó tin mà gọi: "Trình Tĩnh Sâm....."
Còn chưa dứt lời, ngay giây sau là tiếng kêu đau cũng bị che lấp.
Cây dao kia đâm xuyên qua lòng bàn tay lão, ghim chặt xuống mặt đất, máu tươi nhuốm đầy chiếc thảm, đặc biệt khiến cho người xem phải sợ hãi.
Trình Trọng Minh đau đến nỗi trước mắt gần như biến thành màu đen, yết hầu nghẹn lại, vạt áo sau lưng trong giây lát bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, gần như lão chẳng thể thốt nên lời.
Mà Trình Tĩnh Sâm lại không đổi sắc mặt rút dao ra, lấy thành dao vỗ nhẹ lên bàn tay không bị thương của lão, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
"Bây giờ thì sao." Trình Tĩnh Sâm ôn hòa, "Không cần để tôi dạy ông cách nói chuyện như thế nào nữa nhỉ?"
Khóe mắt Trình Trọng Minh như muốn nứt toạt ra căm tức nhìn anh, một hồi sau lão bỗng cười rộ lên, tựa như vô cùng vui sướng, tựa như hoàn toàn không hề để bụng đến bàn tay đầm đìa máu tươi kia của mình.
Lão cảm khái: "Trình Tĩnh Sâm, mày cũng có ngày hôm nay."
Đoạn, lão hạ giọng, không khắc chế được nụ cười: "Nhưng tiếc thay, người trong lòng của mày, con oắt kia đã chết rồi."
Hai chữ cuối cùng vừa dứt, Trình Tĩnh Sâm rõ ràng được bản thân ngây đi mấy giây.
Hiếm khi anh lại bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến thế ra ngoài, thậm chí sắc mặt còn đơ ra chỉ trong chớp mắt, Trình Trọng Minh thấy vậy càng muốn cười, đau đớn chuyển thành ngôn từ sắc bén, lại kích thích anh: "Con nhóc kia đang ở dưới biển đấy, mày mà đến sớm hơn nửa giờ, nói không chừng còn tìm toàn thây nó..."
Còn chưa dứt lời, Trình Tĩnh Sâm đã đưa lưỡi dao đến dưới cổ lão, ngữ điệu đã hoàn toàn không còn được bình tĩnh như vừa nãy, mà thêm vài phần tàn nhẫn: "Trình Trọng Minh, rốt cuộc cô ấy ở đâu."
Người mà từ trước đến nay luôn thong dong đã bị kích thích đến mất sạch lý trí, Trình Trọng Minh cười rất khẽ, nhạo báng: "Tao không nói dối, là mày đang tự lừa mình dối người."
"Trình Tĩnh Sâm." Lão cười vặn vẹo, "Mày sẽ không còn được nhìn thấy nó nữa."
Hô hấp của Trình Tĩnh Sâm cứng lại, ánh mắt nhìn Trình Trọng Minh đột nhiên âm trầm.
Nhưng vào đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, giây sau là giọng nam chất phác, kèm theo vài phần tức giận: "Dừng tay!"
Người đến là một đàn ông trung niên, tây trang giày da, tuy rằng phong trần mệt mỏi nhưng nét mặt vẫn uy nghiêm không giảm, đúng là Lâm Thành Bân đứng sau bức màn đây mà.
Đây là đông đủ đều đến, chỉ thiếu duy nhất người mấu chốt nọ.
Trình Tĩnh Sâm còn chẳng thèm động, lười quay đầu đánh giá người đến, chỉ là xoay chuyển lưỡi dao sắc bén trong tay lại, chui dao vỗ nhẹ lên gương mặt Trình Trọng Minh.
Nét mặt anh hòa hoãn, thong dong nói: "Ông già rồi còn phạm phải lỗi ngu, viện binh cũng không tìm được loại dạng người."
Nói xong, không thèm để ý đến ánh nhìn tức giận của Trình Trọng Minh, thong thả ung dung đứng dậy rút một tờ khăn giấy ra lau đầu ngón tay, như thể vừa chạm qua thứ đồ dơ bẩn nào đó.
"Trình Tĩnh Sâm." Lâm Thành Bân nhìn Trình Trọng Minh, thật sự là ngờ anh sẽ làm thế với bậc cha chú, không khỏi nhíu mày: "Ông ấy là chú ruột cậu, cậu thế này thì ra gì hả?"
Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, nhàn nhạt nói: "Tôi không tìm ông tính sổ, ông đã vội vã đến đây rồi à."
"Mồm Trình Trọng Minh không nhả được một câu nói thật, tôi đành áp dụng thủ đoạn khác." Anh nhìn Lâm Thành Bân, ý cười không đạt đến ánh mắt, "Ông nghĩ cho kỹ rồi hãy mở mồm, hiện tại tâm trạng tôi đang không được tốt, không chuyện gì là không làm được."
Bị một đứa con cháu uy hiếp trước mặt mọi người, sắc mặt Lâm Thành Bân cũng khó coi, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, giải thích: "Quả thật Lâm Vị Quang không có ở đây, chuyện này không gạt cậu."
Trình Tĩnh Sâm bình tĩnh giằng co cũng lão ta, chỉ nói: "Vậy sao, vậy thì hôm nay đừng hòng một ai rời đi."
Ngay vào lúc bầu không khí căng như dây đàn, bên ngoài khoang thuyền có người đi đến, là Hà Thứ.
Hà Thứ vội vã liếc nhìn hiện trường hỗn loạn, bất chấp nghĩ thêm gì khác, sải bước đi đến bên cạnh Trình Tĩnh Sâm, nói vài câu vào tai anh.
Trình Tĩnh Sâm nghe xong thì khẽ híp mắt, giấu đi cảm xúc rung động lướt qua trong giây lát. Anh không lên tiếng, khí thế bức người thu lại đôi chút.
Lâm Thành Bân không biết thế này là nên thả lỏng hay căng thẳng, cẩn thận nhìn anh chòng chọc.
Trình Tĩnh Sâm xoa xoa cổ tay, vẻ mặt không có chút biến hóa nào, không hề để mắt đến Trình Trọng Minh và Lâm Thành Bân, chỉ hạ tay xuống, cấp dưới liền hiểu ý theo anh đi ra ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Lâm Thành Bân, bước chân của Trình Tĩnh Sâm hơi dừng lại, tựa như suy tư gì đấy mà liếc mắt nhìn thoáng qua, giây sau không quay đầu liền rời đi.
Trận chiến đầy mùi thuốc súng này cứ thế hạ màn.
Trên đường về, Hà Thứ tiếp tục giải thích với Trình Tĩnh Sâm về chuyện xảy ra cách đây ít lâu: "Cô Lâm có một người bạn học có quan hệ không tệ, họ Hướng, báo với tôi là cô Lâm không có chuyện gì."
Trình Tĩnh Sâm có chút mệt mỏi nhéo mày, dường như không yên tâm: "Sao tên đấy biết được?"
"Cậu ta gọi điện thoại qua cho tôi, hơn nữa có tin nhắn cô Lâm gửi đến cho cậu ta làm chứng, tôi còn muốn truy hỏi thêm nhưng hình như cậu ta cũng không biết được nhiều nội tình lắm."
Trình Tĩnh Sâm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Anh nói, thằng nhóc đó họ Hướng?"
"Đúng vậy." Hà Thứ đưa ra câu khẳng định.
Nhưng trả lời xong, anh ta bỗng sửng sốt, chợt hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện, "Chẳng lẽ...."
"Sớm đã ủ mưu." Trình Tĩnh Sâm nói.
Bốn chữ này là anh vừa cười vừa nói, lại có chút vẻ nghiến răng nghiến lợi mà thành, lại hệt như hận.
1
Hà Thứ chưa từng thấy Trình Tĩnh Sâm thất thố đến thế, mơ hồ hiểu ra nguyên do sâu xa, chỉ là thổn thức không thôi.
Quá nhiều chuyện khó mà đoán trước.
Hà Thứ thanh thanh cuống họng, chuyện cần báo vẫn phải tiếp tục: "Tôi đã cho người đi tìm, tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần trong phòng sách quả thật đã bị lấy đi."
"Mặt khác, còn có một việc, tôi cũng chỉ vừa mới biết được." Hà Thứ tạm dừng nửa giây, nói, "Từ mấy tháng trước, cô Lâm đã học xong hết tất cả tín chỉ, thuận lợi tốt nghiệp."
Trình Tĩnh Sâm biết bản thân bị tính kế, có nói thêm vài chuyện nữa cũng chẳng là gì với anh.
Anh khẽ khép mi mắt lại, rồi bật cười một tiếng thật khẽ, giữa gương mặt tràn đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ.
"Đứa nhỏ không tim không phổi."
-
Cùng lúc đó.
Lâm Vị Quang bọc lớp áo lông vũ Tạ Đinh ném cho, cả người ướt dầm ướt dề, hắt xì hơi ba tiếng liên tiếp.
"Mẹ nó cậu đúng điên mà." Tạ Đinh dừng thuyền thật nhanh, kéo cô lên bờ, mắng, "Cái thời tiết này mà cậu lại nhảy xuống biển, muốn chết sao?"
"Không phải vì tớ sợ bị phát hiện à." Lâm Vị Quang bĩu môi, vẫn chưa cách nào bình tĩnh lại, "Tiếng động của ca nô quá lớn, tớ không thể để cho bọn chúng biết có người đến đón tớ, nếu không hai ta có thể sẽ bị bắt ngược về lại."
Tạ Đinh cạn lời nhìn cô, tựa như muốn phản bác song lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nhíu mày chậc một tiếng.
"Tớ cũng có hỏi nhiều thế đâu." Tạ Đinh nói, "Xem ra cậu cũng không có quá nhiều thời gian để giải thích, đưa cậu đến đâu đây?"
Lâm Vị Quang mở miệng, định bụng trả lời, lại chớp mắt trông thấy cách đó không xa có một chiếc xe chạy đến, là chiếc Bentley màu đen, bảng số xe quen thuộc đang chạy về hướng này.
Cô cười giảo hoạt, ý bảo Tạ Đinh quay đầu lại: "Ồ, tới rồi."
Chiếc Bentley ngừng trước mặt hai cô, một người đàn ông trung niên bước xuống từ ghế điều khiển, quần áo đoan trang nghiêm túc, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Vị Quang rồi, ánh mắt ông mềm đi.
"Chú Hướng." Lâm Vị Quang nhìn ông rồi chào, "Đã lâu không gặp ạ."
Hướng Tuấn Nhạc vừa định nói gì đấy, mới nhận ra có nước chảy ra từ người cô, nhất thời kinh hãi: "Sao lại biến bản thân thành ra thế này? Trong xe có điều hòa, mau vào đi nào!"
Lâm Vị Quang gật đầu, giải thích dăm ba câu với ông về thân phận của Tạ Đinh, Hướng Tuấn Nhạc gật đầu bảo các cô lên xe rồi nói.
Chui vào bên trong, nháy mắt được ngăn cách với không khí lạnh băng bên ngoài, lạnh nóng luân phiên, Lâm Vị Quang có hơi không thoải mái, nhưng cô vẫn ép xuống, không biểu hiện ra.
"Chú Hướng, phiền chú rồi." Cô lên tiếng trước, "Cháu mới nhảy xuống từ thuyền Trình Trọng Minh, có thể bọn họ sẽ mau chóng điều tra đến đây, chúng ta vừa đi vừa nói."
Hướng Tuấn Nhạc không nói hai lời, lập tức khởi động xe chạy vào con đường lớn, đi thẳng đến sân bay.
"Cháu cũng chỉ vừa biết chuyện sau khi lên thuyền,Trình Trọng Minh và Lâm Thành Bân cấu kết, cháu bị Lý Hồi đón đi, bây giờ Lâm Thành Bân đoán chừng đã đến và phát hiện không thấy cháu rồi."
Lâm Vị Quang lời ít ý nhiều khái quát tình hình phát sinh tính đến thời điểm trước mắt, hoàn toàn không né Tạ Đinh bên cạnh, thản niên nói: "Trong tay cháu có 20% cổ phần, Trình Trọng Minh và Lâm Thành Bân đều bị cháu lừa, muốn bật ngược lại thì phải cần có thời gian."
Đoạn, cô biếng ngác ngả vào bả vai Tạ Đinh, Tạ Đinh quét mắt nhìn thoáng qua cô, không động đậy, nghe đến đây cũng không để lộ một chút kinh ngạc nào.
Kế hoạch của Lâm Vị Quang Hướng Tuấn Nhạc đều biết cả, nhưng những chuyện nguy hiểm của ngày hôm nay lại được cô gái nhỏ trạc tuổi con ông thuật lại quá nhẹ nhàng, ông không khỏi nhíu mày, "Đứa nhỏ này.... Quá mạo hiểm."
Lâm Vị Quang không tỏ ý mà cười cười, nhấc mi mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố bên ngoài cánh cửa mau chóng bị bỏ lại phía sau, cô lại chân không ngừng vó đuổi lên trước.
Thẳng tiến không lùi.
Cô nói từng câu, từng chữ: "Lâm Thành Bân nợ cháu, đến lúc phải trả."
Tác giả có lời muốn nói: Lần sau gặp lại không còn là bạn nhỏ nữa, là sếp Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...