|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Mọi người trơ mắt nhìn Lâm Vị Quang mượn rượu phá phách, có ông trời cũng không dám hé mồm, hát càng không dám, mấy chai rượu trên bàn chỉ hận không thể nhét cả thảy vào chân ghế sô pha.
Trình Tĩnh Sâm vừa mới xuất hiện, chỉ riêng việc anh mới đứng ở cửa thôi đã mang tính xâm lược rất lớn, ban đầu bọn họ còn cho rằng vị này đi nhầm phòng, cho đến khi Trình Minh Dật gọi một tiếng "Chú Hai", họ mới biết thân phận của đối phương.
Song lại không hề nghĩ đến, mục tiêu của vị này lại chính là Lâm Vị Quang-có quăng tám cây sào cũng chả thấy một mống liên quan.
Càng không ngờ, Lâm Vị Quang uống say rồi sẽ trêu đùa trưởng bối như thế.
Nhưng chuyện không thể tưởng tượng được lại còn ở đằng sau.
Chỉ thấy người đàn ông nọ không giận mà còn cười, rất ôn hòa nắm lấy ngón tay đang làm xằng bậy của Lâm Vị Quang, nói rằng: "Không cần tiền."
1
Vừa dứt lời, cả Lâm Vị Quang và những người có mặt tại đấy đều sửng sốt.
Đoạn, cô liền bị người đàn ông ấy vớt khỏi sô pha, tùy ý đặt lên đầu vai.
Mọi người: "...."
Lâm Vị Quang bất ngờ, mất nửa giây mới phục hồi tinh thần, bắt đầu giãy dụa: "Trình Tĩnh Sâm chú thả tôi xuống! Tôi tự biết đi!"
"Tôi còn tưởng đầu óc cháu không tỉnh táo." Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, không hề dao động mà nhấn giữ hai chân cô, "Hóa ra còn biết tôi là ai."
Lâm Vị Quang vốn là muốn cố tình giờ trò, nào ngờ đối phương lại lật mặt, xấu hổ hết sức, tức giận đến độ muốn cắn luôn anh: "Đến cái tuổi này rồi mà chú còn không biết xấu hổ sao!"
Trình Tĩnh Sâm không chấp, "Không phải muốn bao tôi?"
Lâm Vị Quang ăn đắng, nhất thời không nghĩ ra nên đối đáp như thế nào.
Mà ngay lúc cô trầm mặc không nói, Trình Tĩnh Sâm đã đi ra đến ngoài cửa.
Anh nghiêng đầu ý bảo một đám trẻ con không cần phải xen vào, cứ tiếp tục vui chơi, rồi sau đấy đẩy cửa rời đi.
Để làm đám người hai mắt nhìn nhau, chấn động.
-
Khi bị nhét vào ghế phụ, cả người Lâm Vị Quang đều mơ màng.
Vốn cũng không có chuyện gì to tát, nhưng Trình Tĩnh Sâm lại đưa cô về chỗ này bằng cái cách không phải của con người kia, cô mới cảm giác cả người mê mang, cồn cứ như đang gây sự trong não.
Trình Tĩnh Sâm ném cô vào bên cạnh song không có ý định để ý đến cô, hãy còn ngồi bên ghế lái, khóa cửa xe lại.
Không khởi động xe.
Tâm trạng anh không thể xem là tốt, nhóc con đã nói thi xong rồi sẽ về nhà, ấy thế mà bồ câu anh thì thôi đi, còn đi uống rượu đi KTV với bạn bè, say đến cái độ này.
Một chút ý thức an toàn cũng không có, không biết bản thân cuối cùng có được bao nhiêu sức nặng.
Bấy giờ lại còn nghe cô thầm thà thầm thì, chân mày giữa đôi mắt đang nhắm chau nhẹ, trông bộ vô cùng khó chịu, giọng điệu của Trình Tĩnh Sâm không khỏi bớt lạnh đi đôi phần: "Buông thả cũng không đến nỗi hành hạ bản thân như thế này, uống thành cái bộ dạng như kia, cháu chưa từng thấy rượu à?"
Nghe được giọng nói của anh, Lâm Vị Quang rất bất mãn đáp lời: "Sớm hay muộn rồi tôi cũng bị chú bức tức chết...."
Trình Tĩnh Sâm nghe vậy, cảm giác buồn cười dâng lên, chả hiểu sao lời thoại vốn là của bản thân mà từ bao giờ đã nhảy tọt vào trong miệng cô nữa.
"Rốt cuộc cháu đã uống nhiều ít?" Anh chân thành đặt câu hỏi.
"Không nhiều lắm." Cô lắc đầu, nghiêm túc trả lời, "Đủ để thấy được hai chú."
Trình Tĩnh Sâm: "...."
Vậy thì say lắm rồi.
Bỗng, sắc mặt Lâm Vị Quang nặng nề đi.
"Đều tại chú!" Cô uất ức tức giận đẩy anh, tiếc thay vì men say mà chẳng chút hiệu quả, "Tâm trạng tôi rõ ràng đang tốt, mắc cái gì chú lén lút tôi gặp người phụ nữ khác!"
Bị chụp cho cái tội danh, Trình Tĩnh Sâm hơi chau mày lại, sự kiên nhẫn vốn sắp sửa cạn kiệt lại càng tràn ngập nguy hiểm: "Cháu say rồi nên có vẻ không biết bản thân đang nói gì nhỉ?"
Lâm Vị Quang thấy anh còn giảo biện, nhất thời trố mắt trừng anh: "Tận mắt tôi nhìn thấy!"
Lần chất vấn vô lý này, Trình Tĩnh Sâm còn tưởng cô uống nhiều nói loạn, nhưng sau khi suy tư một chập, mới nhớ đến câu chuyện ban ngày.
Anh hỏi: "Cháu thi xong về nhà?"
"Không thì sao?" Cô hùng hổ đáp lại.
Trình Tĩnh Sâm hiểu ra, lại càng thêm buồn cười: "Cháu không cẩn thận nhìn kỹ lại xem, sẽ phát hiện ra người phụ nữ kia đích xác là giáo viên của cháu đấy?"
2
"Giáo án của cô ta còn trong tay cháu, cháu lại quên, cô ta phải tự mình đến lấy."
Lâm Vị Quang câm như hến, trông bộ đang ngây người.
Cô hồi tưởng lại, nhận ra đúng là có chuyện như thế thật, lúc đó cô chỉ mới nhìn thấy cái ót của đối phương, căn bản còn chưa nhìn rõ diện mạo, tất cả sự chú ý của cô đều đặt lên nụ cười lơ đãng của Trình Tĩnh Sâm.
"Chú cười với cô ấy." Cô rầm rì, "Chú chưa từng cười với người khác như thế bao giờ."
Nghe đến đây, Trình Tĩnh Sâm trầm lặng, vốn chỉ muốn bâng quơ nhẹ nhàng cho qua đề tài này, nhưng bắt gặp ánh mắt yếu ớt của cô bé, lời đến bên môi lại thu hồi.
Đúng thế, lừa một con ma men cũng không có gì thú vị.
Cuối cùng, anh vẫn đưa ra một lời giải thích: "Vì cô ta nhắc đến cháu."
3
Lâm Vị Quang ngàn nghĩ vạn suy cũng không thể ngờ được sự thật lại là như thế.
Cô ngây ngốc vài giây, mới hậu tri hậu giác 'a' một tiếng, khí thế kiêu ngạo ban đầu tắt ngay lập tức.
Rồi lại nhớ đến cơn giận ngay lúc đó, đúng là không sao hiểu được, phàm là những chuyện có liên quan đến người này, lý trí của cô dường như offline.
Trình Tĩnh Sâm thấy cô cuối cùng cũng đã an phận, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đang định khởi động xe, bàn tay phải đột nhiên ấm áp và mềm mại hẳn lên.
Anh khẽ chững lại, dán mắt nhìn người bên cạnh.
Lâm Vị Quang nhìn anh không chớp mắt, đáy mắt sáng rực rỡ, chứa đựng đong đầy tình cảm thuần túy và sạch sẽ, nỗi lòng ngây ngô không thèm che giấu.
Trình Tĩnh Sâm bỗng có dự cảm chẳng lành.
Ánh mắt anh nặng đi, còn chưa kịp lên tiếng cắt ngang, Lâm Vị Quang đã tranh mở đầu: "Trình Tĩnh Sâm, tôi thích chú."
2
Như sợ anh nghe không rõ, cô còn cúi người về phía trước, nghiêm túc lặp lại: "Tôi thích chú."
Tầng giấy mỏng tang này, cuối cùng vẫn bị đâm thủng.
Đối mắt với cô gái nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, Trình Tĩnh Sâm lại á khẩu không sao trả lời được, lần đầu tiên nảy sinh ra ý định trốn tránh.
2
Ánh mắt của cô bé quá trong trẻo, cùng với phần tình cảm quá nhiệt liệt quá nóng kia, không chấp nhận cho người khác bỏ qua, gần như làm cháy cả lòng anh.
Đáng ra anh nên vặn mặt cô lại, không cần phân trần hôn cô, tự nói cho cô biết đáp án của bản thân là gì, song anh chỉ im miệng, không có lấy một câu đáp lại.
3
Bàn tay bị cô nắm chặt không động đậy, Trình Tĩnh Sâm biết cách xử lý tốt nhất bấy giờ là thản nhiên từ chối, nhưng anh không làm thế.
Đây cũng không phải là lần đầu anh đẩy cô ra.
Lý do rất đơn giản, anh tham luyến tia sáng này, cũng luyến tiếc buông tay.
Nhưng đáng tiếc thay.
Cô còn nhỏ, có thể tùy hứng làm bậy bất kể hậu quá, còn anh thì không thể, anh muốn bảo đảm rằng con đường mà cô đi phải được trải phẳng phiu, không được có bất cứ sai lầm gì.
Dù cho sai lầm kia có là anh đi chăng nữa.
Trong xe lặng yên thật lâu.
Ánh mắt Lâm Vị Quang vẫn sáng quắc như lần đầu, chờ anh cho mình một lời đáp lại.
Một lát sau, Trình Tĩnh Sâm cất lời, gọi tên cô: "Lâm Vị Quang."
Sắc mặt anh nhạt nhẽo, nhìn cô, nói ra từng câu từng chữ------
"Không được."
2
-
Trên đường về lại Royal Lake Residence, cả đoạn đường Lâm Vị Quang vẫn dùy trì sự an tĩnh.
Trình Tĩnh Sâm không biết lần tỏ tình vừa rồi kia của cô có bao nhiêu là xuất phát từ cồn quấy phá, nhưng việc đã đi đến nước này, cũng chỉ có thể hy vọng nhóc con tự ngẫm nghĩ kỹ.
Lâm Vị Quang quả thật uống không ít, tuy không đến mức đi đường không vững, song phản ứng lại chậm hơn nhiều so với bình thường, sau khi vào nhà, cô không nói gì liền chui vào trong phòng ngủ của mình.
Cũng không giống như tức giận cho lắm, mà chỉ đơn thuần là men say trào lên.
Trình Tĩnh Sâm thấy cô như vậy khó tránh khỏi có chút không yên lòng, nhưng dù sao cũng vừa mới xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự cũng không có lý do thích hợp để quan tâm, chỉ đành tạm buông lòng.
Dù sao cũng sống cùng dưới một mái nhà, cô cũng không thể xảy ra chuyện gì được.
Lúc hai người về đến nhà, sắc trời đã sầm tối, Trình Tĩnh Sâm vào phòng sách xử lý chút công việc, thấy cũng đã đến giờ liền đi xuống dưới lầu.
Phòng Lâm Vị Quang đã tắt, yên tĩnh đến lạ, dường như cô đang say giấc nồng.
Có vẻ chuyện vừa xảy ra trên xe ban nãy không có mấy ảnh hưởng đến cô.
Lấy cái tính nết kia của cô, cầm được thì cũng buông được, nghĩ đến cú ngã vấp ở chỗ anh chắc hẳn cũng sẽ nhanh chóng tự giác từ bỏ thôi.
Chuyện nếu đã phát triển đến mức này, vậy thì đương nhiên không thể tốt hơn được, Trình Tĩnh Sâm lại không biết làm sao, mà đáy lòng nảy sinh ra một chút phức tạp, không nói rõ.
Anh dời mắt đi, không nhìn lâu thêm nữa, vòng về đường cũ đi về lại căn phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.
Đêm nay thật an tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Tĩnh Sâm theo thường lệ xuống lầu pha cà phê, bất ngờ thấy Lâm Vị Quang đi ra khỏi phòng bếp, mặt đối mặt.
Trong tay Lâm Vị Quang cầm bình nước lạnh, lười biếng ngáp dài, nâng mí mắt lên trông thấy anh thì không khỏi ngây ngẩn người.
Trình Tĩnh Sâm còn chưa suy xét xem nên nói gì, đầu mày cô đã nhếch lên, cười mím chi nói: "Chào buổi sáng nhé, chú."
Lâm Vị Quang hẳn là đã hoàn toàn tỉnh rượu, lại được ngủ một giấc ngon, tinh thần cả người rất sảng khoái, khôi phục lại dáng vẻ xán lạn ngày thường.
Biểu hiện của cô quá đỗi tự nhiên, hoàn toàn không giống với dáng vẻ vừa bị từ chối vào tối hôm qua, Trình Tĩnh Sâm vốn đã chuẩn bị tinh thần giảng đạo lý với cô, lại không nghĩ rằng không cần thiết.
Anh đánh giá cô một hồi, đáy mắt là thứ cảm xúc khó phân biệt, chỉ hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Đúng vậy." Lâm Vị Quang đáp mà chẳng hề để ý, cắm ống hút vào trong đồ uống, "Có điều chú hỏi thế là có ý gì, chẳng nhẽ hôm qua tôi mượn rượu làm càn?"
Trước nay cô bé này rất thích diễn, Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, song lại chẳng thể phân biệt thật giả.
Lâm Vị Quang thấy vậy, nét mặt để lộ ra một chút xấu hổ: "Không thể nào, chẳng nhẽ là sự thật?"
Cô cúi đầu, cẩn thận hồi tưởng lại một chập, tựa như thật sự không biết mình đã làm gì, chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: "Nhưng mà tôi thật không nhớ rõ."
Thấy Trình Tĩnh Sâm vô cảm nhìn mình chăm chú, cô càng thêm chột dạ, truy hỏi: "Nết say rượu của tôi không tốt lắm, thất đức và mất trí nhớ là hai thứ chiếm lĩnh hết cả rồi, tôi sẽ không làm ra chuyện gì với chú đấy chứ?"
Ngữ điệu rất cẩn thận, thần thái và phản ứng đều gãi đúng chỗ ngứa, hoàn toàn là phản ứng của hành vi không nhớ rõ sau say rượu.
Tựa như cô thật sự không nhớ ra đêm qua đã nói những gì với anh.
Thật ra chuyện này rất tốt, anh không cần chủ động tránh né, càng không cần từ chối, chỉ cần làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trình Tĩnh Sâm lại cảm thấy có chút bực bội.
2
Cuối cùng, anh chỉ nói một câu không có gì: "Nết say của cháu không tệ."
Lâm Vị Quang nghe đến đây mới thả lỏng, "Nói sớm chút đi chứ, làm tôi sợ muốn nhảy dựng lên."
"Sau này mà uống rượu lại, nhớ tự ước lượng khả năng của mình."
"Biết rồi." Cô bất mãn lẩm bẩm, Không phải là tôi đã thi đại học xong rồi sao, chú đừng xem tôi như con nít nữa."
Trình Tĩnh Sâm lười tranh luận chuyện này cùng cô, lấy tuổi tác của cả hai, trong mắt anh cô mãi mãi là một đứa trẻ.
Dù cho đã tỏ tình rồi, nếu người trong cuộc đã quên thì anh cũng chẳng cần thiết phải nhớ rõ.
Cứ thế qua đi là tốt.
-
Tháng Sáu này, Lâm Vị Quang trải qua ba sự kiện trọng đại---
1. Thi đại học.
2. Nhận được giấy báo nhập học của The University of Edinburgh.
3. Sinh nhật tuổi mười chín.
Hai điều trước đều là chuyện đáng mừng, nhưng đến ngày sinh nhật của cô, lại không may mắn như thế.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Vị Quang vừa mở mắt ra đã thấy cả người khó chịu, mơ mơ màng màng, mí mắt cũng nặng trĩu, cô còn tưởng rằng bản thân chưa tỉnh ngủ.
Cô nói với Tạ Đinh, hôm nay tìm cô ấy đi chúc mừng sinh nhật, cũng không nghĩ nhiều đến sự kỳ lạ của cơ thể, bèn ngáp dài rời giường đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhưng đầu càng mơ màng hơn, cô rốt cuộc cũng phát hiện ra có điều không đúng, mới nhận ra hình như mình đã bị bệnh mất rồi.
Lâm Vị Quang không ngờ mình sẽ xui xẻo đến vậy, lắc đầu đầy bất đắc dĩ, đẩy cửa phòng ngủ ra đi về hướng phòng khách, cố gắng nhớ lại trong cả căn phòng này rốt cuộc là có mấy thứ như nhiệt kế hay thuốc trị cảm mạo hay không.
Thân thể cô trước nay vẫn luôn tốt, từ sau khi đến thành phố A cũng không có sinh bệnh gì, vậy nên cũng không biết Trình Tĩnh Sâm có chuẩn bị mấy món đồ cơ bản chữa bệnh không nữa.
Cô tìm quanh phòng khách một hồi, kéo toàn bộ ngăn kéo ra kiểm tra song vẫn không thể tìm ra được món đồ mà mình cần, sự khó chịu vì cơn sốt dần thấy rõ, cô không khỏi chau mày.
Trình Tĩnh Sâm ở công ty, căn nhà to đến thế lại chỉ có mỗi mình mình, Lâm Vị Quang ủ rũ cụp đuôi gửi tin nhắn đến cho Tạ Đinh, nói rõ tình trạng của bản thân, sau lại tính toán đi ra ngoài mua thuốc.
Nhưng cô đi chưa được vài bước đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thật sự rất sợ bản thân còn chưa ra khỏi chung cư đã ngất xỉu, chỉ đành từ bỏ thôi dựa dẫm vào bản thân, mà đi xin sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Tuy rằng Trình Tĩnh Sâm đang ở công ty nhưng lại nhận điện thoại rất nhanh, vốn dĩ Lâm Vị Quang đã chuẩn bị tâm lý rằng nếu không ai bắt máy thì sẽ đi tìm Hà Thứ rồi, lại không ngờ vừa mới đặt điện thoại bên tai thôi mà đã nhanh chóng truyền đến một giọng nam quen thuộc---
"Có chuyện gì?"
Nghe thấy âm thanh của anh, Lâm Vị Quang bỗng có chút tủi thân muốn rơi nước mắt, không biết có phải vì nóng đến độ đầu óc không minh mẫn hay chăng mà rất ư vô dụng.
Cô ủ rũ chọt điện thoại: "Có việc, lớn lắm, tôi khó chịu muốn chết."
Trình Tĩnh Sâm vừa mới ra khỏi phòng họp, cấp dưới còn đang đứng báo cáo công việc bên cạnh, bị anh ý bảo tạm thời im lặng.
Trình Tĩnh Sâm đương nhiên biết cô nói quá, nhưng vẫn nghe ra được sự khác lạ từ trong giọng nói của cô, nhíu mày hỏi: "Cháu đang ở đâu?"
"Ở nhà ạ." Lâm Vị Quang có sức vô lực trả lời anh, "Tôi thấy mình hình như sốt rồi, trong nhà có nhiệt kế và thuốc trị cảm gì không thế?"
"Có súng đo nhiệt độ." Trình Tĩnh Sâm nói rõ chỗ để cho cô, "Cháu đo xem hiện tại đang bao nhiêu độ rồi."
Lâm Vị Quang ồ một tiếng, sau đó liền đứng dậy hành động, bối cảnh ồn ào hơn so với vừa nãy một chút.
Không bao lâu sau, đã có câu trả lời: "38.4 độ."
Đối phương trầm mặc, tựa như không ngờ cô sẽ nóng đến như thế.
"Trong nhà không có thuốc dự phòng, cháu nghỉ ngơi trước đi đã." Anh nói, "Chờ tôi về, sẽ nhanh lắm."
Lâm Vị Quang chỉ hấp thu được từ ngữ mấu chốt 'thuốc', biết rõ thế nghĩa là bản thân sẽ không cần phải tự đi ra ngoài, liền mơ mơ màng màng ừ một tiếng.
Cô không còn sức lực mà nói chuyện, nếu đã giải quyết được chuyện thuốc rồi là tắt điện thoại, ngồi trên sô pha chờ.
Chờ chờ, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau, cô khó khăn đấu tranh một hồi sau, chung quy cũng không địch lại cơn buồn ngủ, nằm xuống.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cô bỗng thấy có một loại sức mạnh vô lực, không kìm được mà hốc mắt lên men, cũng không rõ ở đâu ra lại có nhiều khổ sở đến thế.
Cô thở dài, vùi mặt vào, mặc kệ bản thân, sa đà vào cơn buồn ngủ mãnh liệt.
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...