Vượt Rào

Họ mua một kiểu nhẫn không phô trương, nhìn đơn giản, nhưng nếu tỉ mỉ bới lông tìm vết, giá cả lại cao đến kinh người.

Lâm Vị Quang cũng không có yêu cầu gì với những thứ không thực tế, đeo lên cũng chỉ là có sự an tâm vui vẻ, Trình Tĩnh Sâm lại không cảm thấy vậy, cho người liên lạc với vài nhà thiết kế trang sức, để cô lựa chọn.

Lâm Vị Quang mắc chứng khó chọn lựa, khó khăn nhìn những hình vẽ mẫu này, muốn trực tiếp đẩy cho Trình Tĩnh Sâm, lại bị cái nhìn chằm chặp của anh làm kinh sợ trở về, gian nan chọn ra một kiểu.

Cô chỉ chịu trách nhiệm lựa, còn những chuyện còn lại, chỉ cần giao cho Trình Tĩnh Sâm xử lý là được.

Sau khi để lộ quan hệ trong phạm vi nhỏ, quả nhiên, Lâm Vị Quang nhận được sự oanh tạc từ Hà Du Huyên ——

“Có còn là chị em hay không?! Hai người các cậu rốt cuộc là tình hình thế nào?!”

Lâm Vị Quang tự giác đuối lý, ngoan ngoãn khai thật, tự thuật ngắn gọn từ đầu tới đuôi chuyện cảu mình và Trình Tĩnh Sâm cho cô nàng, nghe được Hà Du Huyên hơn nửa ngày còn chưa tỉnh lại.

“Cho nên nói… khi đó cậu bỏ thuốc Trình Tĩnh Sâm, ngủ xong chuồn luôn?” Hà Du Huyên hít ngược một hơi khí lạnh: “Đậu má, vậy lúc trước hai người gặp nhau còn giả vờ không quen!”

Lâm Vị Quang thở dài, như khoe ra cũng như cảm khái: “Không có cách nào, tình thú mà.”

Hà Du Huyên không còn lời nào để nói, chỉ để cô mang theo lời chúc phúc của mình, nhân lúc còn sớm cút đi.

Còn Chử Văn lại khác, bất luận trong lòng anh ta có nhiều tò mò hay muốn hỏi nhiều, khi nhìn thấy nhẫn trên tay Lâm Vị Quang, những lời đó đều bị tiêu hóa hết.

Cuối cùng hóa thành một câu ——

“Lâm Vị Quang, không hổ là cô.”

Lâm Vị Quang sờ nhẫn, cũng cảm thấy như vậy.

Không hổ là cô.

Chẳng qua cuộc sống cá nhân xuất hiện chút gợn sóng nhỏ này, công việc vẫn tiếp tục như bình thường.

Công ty đang trong kỳ phát triển, trên đầu Lâm Vị Quang lại đón một việc mới, bàn chuyện hợp tác hợp lại không dễ dàng, với cô mà nói càng là thử thách mới.

Bởi vậy, mấy ngày gần đây khi cô ở trong nhà, cơ bản đều làm tổ trong phòng sách.

Trong lúc đó, nếu Trình Tĩnh Sâm muốn đi vào, còn sẽ bị cô lấy tội danh “quấy nhiễu công việc” đẩy ra, khi trách tội anh còn chính nghĩa nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng.


Cách nói này với Trình Tĩnh Sâm mà nói, thật ra vô cùng mới mẻ.

Trình Tĩnh Sâm trở về từ công ty không lâu, trong tay có mấy phần báo cáo chờ anh đích thân xem qua, đứng trước bàn làm việc, anh cụp mắt quan sát bạn nhỏ đang bận rộn nhà mình, không ngờ một ngày nào đó mình sẽ bị nhốt ngoài cửa bởi lí do như “quấy nhiễu công việc” này.

Anh hơi buồn cười, lấy tài liệu vỗ nhẹ vào mặt bàn, hỏi cô: “Anh cũng có việc cần xử lý, sao lại quấy nhiễu em?”

Lâm Vị Quang nhấc mi mắt, nhìn về phía anh, nghiêm túc hỏi lại: “Anh ở đây, sao em tập trung tinh thần vào công việc cho tốt được?’

Trình Tĩnh Sâm nghe vậy, không khỏi cười khẽ, tinh quái nhìn cô, dùng nguyên lời cô từng nói để đáp trả: “Bạn nhỏ, định lực của em không được rồi.”

Lâm Vị Quang: “…”

Chậc, đàn ông già có thù tất báo, lại thù dai như vậy.

Nhưng lúc này cô có lý hơn, lập tức đúng lý hợp tình đáp lời: “Không phải do em phải tự kiếm tiền cho anh sao, thấy em còn nhỏ tuổi đã bắt đầu nuôi gia đình, anh cũng không hiểu việc phải thông cảm cho em một chút.”

Trình Tĩnh Sâm như suy tư gì đó mà gật đầu, dường như đang khẳng định cách nói này của cô, nhưng đáy mắt lại tản ra chút ý cười: “Thì ra là như vậy, vất vả.”

“Còn không phải sao.” Lâm Vị Quang suy nghĩ sâu sắc, giơ tay vẫy: “Hơn nữa anh để một phòng sách lớn lại không dùng, chạy tới chen chúc với em cái gì, mau đi mau đi, đừng làm chậm trễ em kiếm tiền nuôi anh.”

Căn chung cư đứng tên Trình Tĩnh Sâm này, cả nhà có hai phòng sách, một phòng cất nhiều sách hơn, dùng để giết thời gian lúc bình thường, một phòng khác chủ yếu dùng để xử lý công việc, có thể nói là một văn phòng bản gia đình, rất rộng mở, tài liệu và các loại tư liệu cũng chứa không ít.

Chỗ Lâm Vị Quang chính là căn phòng nhỏ kia, cô ngại phòng kia là nơi Trình Tĩnh Sâm xử lý công việc đứng đắn quá máy móc, làm cô luôn có cảm giác sợ hãi khi còn ở công ty, cho nên trước giờ không chịu đi qua.

Trình Tĩnh Sâm nghe cô nói vậy, cũng không quấy rầy tiếp, mình cũng có công việc trong người, vì thế cầm tài liệu đến chỗ cũ.

Đầu tiên, Trình Tĩnh Sâm mơ hồ cảm thấy mình đại để đã hiểu ra, cảm nhận bị từ chối vì anh có công việc của Lâm Vị Quang.

Lâm Vị Quang bận rộn đến chín giờ mới rời thư phòng, tắm rửa xong trở về phòng ngủ, liền thấy Trình Tĩnh Sâm đã dựa vào sô pha lười biếng, rảnh tới không có việc gì làm lật xem một quyển sách nào đó.

Lúc này cô mới nhớ tới chuyện người nào đó bị mình đuổi đi, thích thú đi đến bên anh rồi ngồi xuống, vô tội chớp chớp mắt, dò hỏi: “Không giận chứ?”

Trình Tĩnh Sâm không nhìn cô, trên mặt không hiện cảm xúc gì, chỉ bình thản hỏi lại: “Em thấy sao?”

Lâm Vị Quang không đoán được anh, tạm thời coi như người này đang muốn mình dỗ, bèn duỗi tay đè quyển sách xuống, dí người đến gần anh, nhão nhoẹt nói: “Tự biết đủ sẽ vui, đốt đèn lồng cũng không tìm được em tốt như thế, khó chịu cái gì.”


Đứa bé này đúng là dỗ dành người khác cũng không quen khoe khoang, Trình Tĩnh Sâm nghe mà có chút buồn cười, không giả vờ nữa, hơi ngửa đầu né khỏi cô, bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cô.

“Chọc em thôi.” Anh thản nhiên nói: “Tin thật sao.”

Người này lại trêu ghẹo mình, Lâm Vị Quang nhận ra điểm này, tức giận trợn mắt lườm anh một cái, vô cùng không phục.

Ngay sau đó một suy nghĩ sáng suốt lóe qua, cô nghĩ cũng không nghĩ, lập tức bắt lấy cái tay chưa thu lại của anh, như để hả giận mà cúi đầu cắn.

Cô cắn trên đầu ngón tay anh, mặt thì làm như dữ dằn, thật ra căn bản tiếc dùng sức, răng nanh chỉ như có như không mà v.uốt ve lòng bàn tay hơi thô ráp của người nọ, không đau không ngứa.

Cô nâng mắt, lại đúng lúc rơi vào trong ánh mắt như cười như không đang quan sát cô, trong đó cũng không có dị nghị gì với hành vi lần này của cô, ngược lại dịu dàng đến lạ.

“Đừng làm loạn.” Anh hơi trầm giọng xuống, như dạy dỗ, ngữ điệu lại không thấy được ý cảnh cáo.

Lâm Vị Quang cũng hoàn toàn không để trong lòng, nghe vậy chỉ chậm rãi tăng thêm sức, để lại cho anh một dấu răng không nông không sâu, ngay sau đó mới hài lòng buông anh ra.

“Sao em lại làm loạn?” Cô tỏ vẻ kháng nghị, rất có ý diễu võ dương oai, “Ai bảo anh chọc em, đây là phạt anh.”

Nghe vậy, đuôi lông mày Trình Tĩnh Sâm khẽ nâng, không thu tay, ngược lại chuyển đến cằm cô, hơi dùng lực, nâng lên một chút.

Cùng lúc đó, anh cúi người tới gần, khoảng cách giữa hai người ngắn lại, cho đến khi hơi thở hai người quấn quýt bên nhau, mới khó khăn dừng lại.

Anh nhìn cô, giọng điệu lười biếng: “Nhưng anh không biết sai.”

Nói xong, anh buông tay đang khống chế cô, chạm nhẹ vào môi mình: “Lại phạt một lần nữa, đổi chỗ khác.”

Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp, đặt bên tai cô như mê hoặc, Lâm Vị Quang giật mình, mặt hơi nóng lên, lẩm bẩm nói: “Anh quyến rũ em.”

Nhưng mà nói lại, cô cũng cam tâm tình nguyện mắc mưu, giơ tay quắp lấy cổ anh, hôn lên.

Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, ôm lấy eo cô, bế cô lên, thừa nhận đến thản nhiên: “Ừ, là đang quyến rũ em.”

-

Lâm Vị Quang bận mấy ngày, theo giai đoạn mọi chuyện kết thúc, Tạ Đinh cũng đã trở lại.


Lâm Vị Quang cố ý mời Trình Tĩnh Sâm nghỉ một ngày, nói muốn gặp bạn bè cũ, lại không dám nói với anh là muốn đi chơi đua xe.

Nhưng quả nhiên không ngoài dự liệu, Trình Tĩnh Sâm nghe tin này, quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Đêm mới về?”

Cô gật đầu, khẳng định: “Cơm nước xong sẽ về.”

Trình Tĩnh Sâm gật đầu: “Đi làm gì?”

“…” Lâm Vị Quang cố nén chột dạ, mặt không đổi sắc nói dối: “Chỉ ăn cơm nói chuyện phiếm chứ không làm gì khác.”

Hình như Trình Tĩnh Sâm cũng chỉ thuận miệng hỏi, không tỏ ý kiến, bảo cô chú ý an toàn, sớm trở về một chút.

Lúc này Lâm Vị Quang mới như trút được gánh nặng, vui mừng thay quần áo trang điểm xong, xách chìa khóa xe ra ngoài.

Xe ở thành phố A của cô không chỉ có một chiếc, từ chung cư cũ còn giấu một chiếc Porsche 918, lái xe thẳng đến đó đổi, sau đó chạy đến địa điểm đã hẹn.

Vùng ngoại thành của thành phố A có lập một đường đua tư nhân, là nơi tốt để các loại con nhà giàu tiêu khiển, tuy Mạn Thành cũng có, nhưng quy cách chung quy không sánh được với chỗ này, Lâm Vị Quang sớm nhìn mà thèm từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội đi một chuyến.

Lúc cô đến điểm bắt đầu của đường đua, chỗ đó đã sớm đầy người tụ tập, phóng mắt nhìn lại toàn siêu xe các loại, đủ sánh ngang với triển lãm xe thể thao nước ngoài, ở đây đều là tiểu thư công tử nhà giày, mập ốm cao thấp cái gì cần cũng có, rất náo nhiệt.

Đi vào điểm tụ tập đã hẹn trước với bạn, ước chừng có năm sáu người, trừ Hà Du Huyên và Tạ Đinh là người quen cũ, những người khác Lâm Vị Quang hoặc nhiều hoặc ít cũng quen mắt, đều trong vòng tròn xã giao.

Tạ Đinh không thay đổi nhiều, vẫn là khuôn mặt kiêu ngạo xinh đẹp khi xưa, mặc bộ quần áo công sở đen trắng, tóc dài cột cao, đi đôi bốt Martin đứng im lặng một lúc lâu, biểu cảm như vô ý, đang cùng người khác nói chuyện phiếm.

Lâm Vị Quang trêu ghẹo mà huýt sáo một cái, mở cửa xuống xe, đi về phía họ: “Tới rồi.”

Tạ Đinh nhìn thoáng qua cô, hơi nhướng mày, đến khi tới gần, hai người ăn ý vỗ tay, coi như chào hỏi vì đã lâu không gặp.

Người đã tới hết, bởi vì sớm hẹn với Hà Du Huyên, cho nên Lâm Vị Quang nói thẳng bao hết khách, lời nói không nhiều, sảng khoái đi lên đường đua.

Quả thật, nói về đua xe, không ai tự do bằng Tạ Đinh, tốc độ di chuyển cực kỳ to gan, tinh thần mạnh tay cũng không ai sánh được, mấy người bị ép tới kêu trời khóc đất, lên án mạnh mẽ việc trải nghiệm đua xe cực tệ.

Lâm Vị Quang cũng nhịn không được ghen tị, chẳng qua ghen tị không ở chỗ kĩ thuật lái xe, mà là chiếc Tạ Đinh dùng là chiếc LaFerrari, là chiếc xe thể thao trong mơ của nhiều người thích đua xe, vẻ ngoài hiệu suất đều tốt.

Bạn đồng hành cũng có hỏi, Tạ Đinh thản nhiên trả lời: “Người khác tặng.”

Qùa của người nào lại quý như vậy, không cần phải nói, cũng đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Đoàn người chơi sảng khoái, lại chuyển chỗ mấy lần, cuối cùng bóng đêm buông xuống, cuộc hành trình bắt đầu kết thúc, bèn đi uống rượu ăn cơm.

Chung quanh đều là tiếng người nói to làm ôn ào, bóng sáng lờ mờ, náo nhiệt vô cùng, Lâm Vị Quang lười đến sân nhà này, để họ cứ chơi hết mình, cuối cùng cô sẽ thanh toán.


Mọi người hô to đã, cô giả vờ khiêm tốn xua tay, nghiêng người dựa trên ghế dài, chỉ tự rót rượu cho mình.

Tạ Đinh ngồi một bên, giơ tay chạm ly với cô, bạn cũ gặp lại, hàn huyên là dư thừa, Lâm Vị Quang như suy tư gì đó mà quan sát cô ấy một chút, hỏi một cách chắc chắn: “Cậu yêu đương?”

Tạ Đinh một hơi uống cạn sạch rượu trong ly, nghe vậy chậc một tiếng, hỏi lại: “Cậu học bói toán à?”

Lâm Vị Quang giả vờ kín đáo: “Tớ còn bói chuẩn người đàn ông của cậu chính là người trong điện thoại hai năm trước.”

Tạ Đinh giả vờ bội phục, phối hợp với diễn xuất của cô: “Lợi hại, đạo hạnh của cậu rất sâu.”

Vừa dứt lớt, cả hai đều bật cười.

Lâm Vị Quang lắc đầu, không hỏi nhiều, chỉ cong môi cảm khái: “Tạ Đinh, cậu đã thay đổi nhiều so với trước kia.”

Thiếu nữ đã từng sắc bén âm u, ngoan cố mà vỡ vụn, hiện giờ cô ấy cười to, mặt mày tràn ngập ngạo khí khó thuần phục, không còn nhìn thấy chút tử khí nào, giống như thế giới rộng lớn, cây cỏ dại kia cuối cùng cũng sinh trưởng mạnh mẽ, cứng cỏi vươn thẳng lên trên.

Chậm rãi thu hồi suy nghĩ, cô ngầm nghiêm túc, nghiêng đầu nói: “Cậu thật sự tốt lên rất nhanh.”

Tạ Đinh ngẩn người, ý cười rơi vào đáy mắt, càng thêm ngời sáng.

“Đúng vậy.” Cô ấy nhướng mày, tựa như cũng nghĩ đến gì đó, khẽ cười một tiếng: “Trước kia tớ cứ chấp nhất với những chuyện không thể hiểu được kia, bây giờ đã từ từ buông bỏ, một lần nữa nhận thức lại thế giới này, mới phát hiện thật ra cũng không tệ.”

Vận mệnh cuối cùng vẫn thiện lương, để bọn cô có quá khứ chua xót trắc trở đều trở thành người tốt hơn.

Lòng Lâm Vị Quang xúc động, hai người từng người rót rượu. cô nhớ lại chuyện ở đường đua trước đó, không khỏi hỏi: “Chiếc LaFerrari kia là người kia đưa cho cậu?”

Tạ Đinh gật đầu: “Quà sinh nhật, lúc nhận tớ cũng rất ngơ ngẩn.”

LaFerrari là phiên bản giới hạn, trừ phi đủ quyền thế, nếu không không lấy được, tầng chóp của xã hội thượng lưu đơn giản chỉ có mấy người đó, Lâm Vị Quang không khỏi tò mò thân phận của đối phương: “Ai vậy?”

“Ôn Hành Dục.” Tạ Đinh nói, khẽ hất hàm dưới, ý bảo chiếc nhẫn trên tay Lâm Vị Quang: “Là người quen của vị nhà cậu.”

Lâm Vị Quang nghe vậy sửng sốt, trong đầu thoáng chốc tràn ngập một đống câu hỏi, không biết nên hỏi cái nào, dẫn tới nói ra miệng cũng không tỉ mỉ: “Sao cậu biết được?”

Tạ Đinh buồn cười liếc cô một cái: “Lúc trước cậu nói chuyện với người khác chưa từng tránh tớ, sau khi về nước tùy tiện lật tin kinh tế tài chính, không phải là có thể phân tích rõ ràng sao?”

Cũng đúng. Lâm Vị Quang ho nhẹ hai tiếng, nhưng tên Ôn Dục Hành này cũng rất quen thuộc, doanh nhân nhà từ thiện số một trong nước, các bên truyền thông đánh giá rất cao việc này, tuy cô cùng nhánh nhưng không có gì qua lại, chỉ ít nhiều có hiểu biết.

Nhưng đề cập đến người này, Tạ Đinh lại xua tay, quẳng ra năm chữ: “Một thứ chẳng ra gì.”

Lâm Vị Quang: “?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui