Vượt Rào

Trình Tĩnh Sâm trả lời rất ngắn gọn, chỉ có ba chữ và một dấu chấm câu.

—— [Nhàm chán à?]

Lâm Vị Quang cảm thấy mình nhàm chán hơn bất kỳ ai khác, hai người họ ngang nhau.

Nhưng hiếm khi anh trả lời nhanh như vậy, theo múi giờ chênh lệch giữa hai nơi thì ở Luân Đôn vẫn đang là buổi sáng, có lẽ anh đã hoàn thành công việc, đang không có việc gì để làm.

Lúc này hơi tắc đường, Lâm Vị Quang nhìn về phía trước, Chử Văn vẫn đang tập trung chờ đợi dòng xe cộ tiến lên, cô thu hồi tầm mắt, đang định gõ chữ gửi tin nhắn thì màn hình bất ngờ chuyển sang đến giao diện cuộc gọi đến.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, mấy chữ "anh già" trong phần ghi chú bỗng xông vào tầm mắt, cô giật mình, theo phản xạ nhấn nút trả lời.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, gần như không có thời gian suy nghĩ nên bắt đầu như thế nào, Lâm Vị Quang giả vờ hắng giọng, giọng điệu bình tĩnh "Alo".

Trình Tĩnh Sâm như đang cười, âm thanh rất trầm, gần như không thể nghe thấy, nhưng chẳng hiểu sao lại làm lỗ tai cô nóng lên.

“Bây giờ em đang ở đâu?” Anh hỏi, giọng điệu lười nhác.

Lâm Vị Quang nghe vậy thì nhìn ra ngoài cửa sổ, đang định báo tên địa điểm, lại nhớ tới mình có nói thì anh cũng không biết, bèn đáp: “Trên đường về nhà, hôm nay họp xong sớm nên không phải ở công ty nữa."

Cô cứ như đang báo cáo, Chử Văn không khỏi nghi ngờ liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, giống như đang đoán xem cô đang nói chuyện với ai.

Lúc này Lâm Vị Quang không có thời gian để phân tâm, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào người bên kia điện thoại, cô giả vờ như không có gì hỏi: “Anh trả lời tin nhắn của em nhanh như vậy chẳng phải cũng là nhàm chán sao? "

"Cũng bình thường, đang xem tài liệu thì thấy tin nhắn em gửi nên tiện thể trả lời ngay."

“À, tiện thể.” Cô kéo âm điệu, tấm tắc mấy tiếng: “Vậy cuộc gọi này cũng là tiện thể à?”

Trình Tĩnh Sâm phớt lờ giọng điệu không được tự nhiên của cô, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Sao anh lại gọi cho em lẽ nào em không biết?”

“Em không biết mà.” Lâm Vị Quang giả ngốc, hạ quyết tâm nhất định phải nghe chính miệng anh nói: “Anh không lo làm việc của anh đi, tới đây tán gẫu với em làm gì?”


—— Đối mặt với một người thẳng thắn trong tình yêu, chỉ cần thẳng thắn hơn đối phương thì người dưới cơ sẽ không phải mình.

Trong quá trình cùng hòa hợp hạnh phúc với Lâm Vị Quang, Trình Tĩnh Sâm đã nhận thức rõ đạo lý này, vì vậy anh cân nhắc một lúc rồi thản nhiên đáp: "Anh nhớ em."

Quả nhiên, người bên kia nghe thấy mấy chữ này thì tức khắc rơi vào im lặng.

Lâm Vị Quang như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không biết là điện thoại hay mặt mình nóng hổi, gần như không biết nên hô hấp thế nào, lại không muốn bị phát hiện sự khác thường của mình.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền qua tai nghe chui vào tai cô, hai người vốn đã lâu không gặp, nhớ nhung vô cùng, lại thêm câu nói quá mức phạm quy này, cô chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng.

Không thể không nói sau khi hàn gắn lại quan hệ, anh già này thẳng thắn hơn trước rất nhiều, tuy rằng nghe không ra bất cứ thương yêu gì, nhưng lại có thể bình thản tự nhiên nói ra hai chữ "nhớ em" này, không hề có chút do dự.

Phải biết rằng trước giờ cô luôn thẳng thắn, không ngờ có một ngày lại trở thành người bị lúng túng.

Mặc dù cô đã cố gắng trấn tĩnh, nhưng Trình Tĩnh Sâm vẫn phát hiện hơi thở của cô thay đổi có chút khác thường, thấy cô mãi vẫn không có hành động gì, anh không khỏi cười thầm.

Những lúc thế này cô nhóc mới là thú vị nhất, anh cảm thấy thú vị, bèn cố ý trêu chọc cô: “Sao không nói chuyện, mắc cỡ à?”

"... Không." Lâm Vị Quang im lặng hạ cửa sổ xe xuống, để gió thổi hạ nhiệt, xoắn xuýt mấy giây, rồi nói: "Em cũng vậy."

"Em cũng cái gì cơ?"

Tiếng cười của người đàn ông vang lên, Lâm Vị Quang sắp nghẹn lời, cô cảm thấy gió cũng không thể giúp mình hạ nhiệt, đầu óc quả thực muốn phát sốt.

Cô dứt khoát bất chấp, tức giận nói: "Em cũng nhớ anh!"

Chử Văn bất ngờ không kịp đề phòng trước bốn chữ này của cô, suýt chút nữa mất tay lái, nghi ngờ nhìn cô.

Lâm Vị Quang cảm thấy xấu hổ không thôi, nhưng vẫn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ra hiệu cho anh ta tập trung lái xe, không được phân tâm.

Đầu dây bên kia nghe được câu trả lời rõ ràng của cô, Trình Tĩnh Sâm có vẻ rất vui. Anh "ừ" một tiếng rồi nói: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt nhé, nhớ ăn cơm tối."


Lâm Vị Quang nhìn thời lượng cuộc gọi, cảm thấy đã đủ bất mãn: "Em còn tưởng anh cố ý gọi đến là muốn nói gì với em cơ chứ?"

"Lý do nhớ em này vẫn chưa đủ sao?"

Cô cảm thấy mình lại sắp không nói nổi nữa rồi, nên dứt khoát ít nói ít sai: "Vậy anh làm việc anh đi, vừa vặn em về đến nhà rồi."

“Được.” Anh đáp, dịu giọng nói: “Anh cúp nhé.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Vị Quang vẫn cảm thấy tác dụng cực chậm, cô dựa vào cửa sổ xe một lúc mới cảm thấy nhịp tim dần dần trở lại bình thường.

Trước đây nghe Hà Du Huyên nói yêu đương rất tốt, cô vẫ luôn coi là gió thoảng bên tai, không quan tâm cũng không tin, vậy mà đến lượt mình mới phát hiện hóa ra là cảm giác này.

—— Thật muốn gặp anh ấy.

Lâm Vị Quang chưa bao giờ gấp gáp muốn kết thúc công việc, dù ở Luân Đôn hay thành phố A, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh.

Cô yếu ớt thở dài, vừa mới rời mắt khỏi cửa sổ thì bỗng nhìn thấy ánh mắt dò xét của Chử Văn trong kính chiếu hậu, ý tứ không rõ.

Nghĩ đến có lẽ đối phương đã nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của mình, Lâm Vị Quang thầm chột dạ: hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"

"Không có gì." Chử Văn thở dài, không nhìn cô nữa, như cảm khái nói: "Chỉ là đột nhiên tôi nhận ra mùa xuân đến thật rồi."

Lâm Vị Quang: "..."

Cà khịa cấp trên thế này nên bị trừ lương.

Chử Văn và cô có mối quan hệ cá nhân rất tót, sau khi rời công ty thì hai người là bạn, bây giờ nhìn thấy cô như vậy, anh ta không khỏi tò mò hỏi thăm: "Này, vẫn là người ở thành phố A kia à?"

“Ừ.” Cô gật đầu, lắc lắc điện thoại: “Yêu xa mà, dính người, hết cách rồi.”


Chử Văn cảm thấy cô đang ngầm phát cơm chó, không muốn đáp lại.

Lâm Vị Quang như nhớ ra điều gì đó, đồng tình nhìn anh ta: "Ừ nhỉ, tôi quên mất anh độc thân, không hiểu được những cái này."

Chử Văn: "..."

Sao một người đang bình thường yêu đương vào lại thành thế này chứ?

Anh ta liếc mắt nhìn qua, còn quan tâm hơn thường ngày, lại hỏi nhiều thêm vài câu: "Cô chắc chắn rồi chứ? Người gì mà ngay cả tôi cũng chưa từng gặp, bao nhiêu tuổi, gia cảnh thế nào?"

Hỏi những câu này xong, dường như anh ta vẫn cảm thấy lo lắng: "Cô đừng có mà bao nuôi sinh viên nam đấy nhé, nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty đấy."

Từ lâu Lâm Vị Quang đã quen với tính cách hết sức cẩn thận của Chử Văn, bèn chọn cách trả lời: "Yên tâm, anh ấy không phải là sinh viên, anh ấy có công việc."

"Vậy còn được." Chử Văn nói, phân tích cẩn thận: "Thật ra thì cô khá biết chọn người đấy. Khoảng thời gian trước vị nhà họ Lý kia không phải bị lộ ra chuyện làm đại gia bao nuôi sao, toàn chọn người trẻ tuổi, trào lưu này thật nhạy cảm."

Lâm Vị Quang nghĩ thầm cái danh tình nhân nhỏ này không dùng được rồi, nhưng trước đó chính miệng cô đã nói với Chử Văn như thế, bây giờ có giải thích cũng không giải thích rõ được, đành phải im lặng cam chịu.

Cũng may Chử Văn không định hỏi kỹ, tình trạng kẹt xe bên ngoài đã tốt hơn trước, anh ta lập tức chuyển sự chú ý trở lại việc điều khiển phương tiện.

Lâm Vị Quang nhàn rỗi buồn chán lướt điện thoại, thông báo đẩy chiếm gần hết thanh thông báo, cô quét qua xóa từng cái một, lại phát hiện ra một thứ khá thú vị.

Là câu hỏi người nào đó đăng lên, tiêu đề là [Tình yêu chênh lệch tuổi tác là một trải nghiệm thế nào?], bình luận rất phong phú, có tình chị em, cũng có anh già.

Cô cảm thấy thú vị, tùy ý lướt xem mấy cái, dù sao cô cũng chẳng có việc gì làm nên cũng vào góp vui, bắt đầu soạn bình luận.

[Không mời mà tới, góp vui một chút. Nhìn một lượt thì phát hiện chênh lệch lớn nhất là mười tuổi, tôi đây tăng giới hạn lên nhé, mười hai tuổi.]

Viết mở đầu xong, cô suy nghĩ một hồi vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, đành đơn giản bắt đầu viết từ lần đầu gặp gỡ đơn phương khi còn bé, vốn dĩ chỉ định pha trò vài câu, lại không ngờ càng viết càng không ngừng được.

Chỉ trong vòng mười phút lái xe, hàng trăm ký tự đã nằm trong khung soạn bình luận, nhưng xe đã đến nơi, lái vào tiểu khu, dừng lại dưới lầu.

Tài khoản này của Lâm Vị Quang không có bất kỳ thông tin cá nhân nào, ẩn danh hay không cũng không quan trọng, cô bật chế độ cập nhật, sau đó gửi bình luận, định có thời gian sẽ tiếp tục cập nhật.

Về đến nhà, người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối xong và rời đi, cơm nước vẫn còn nóng hổi, rõ ràng là mới ra nấu xong không lâu.

Trước đó Lâm Vị Quang bận rộn chuyện công ty, không có thời gian quan tâm đến cuộc sống của mình, vì vậy chuyện trong nhà luôn giao cho người giúp việc xử lý, cứ thế qua hai năm, giờ cũng đã đến lúc nên chấm dứt hợp đồng rồi.


Trong lòng cô ước lượng đại khái thời gian mình còn phải nán lại Mạn Thành, lấy điện thoại di động ra, trả tiền cho người giúp việc rồi nói rõ tình hình, để đối phương tìm nhà mới từ giờ đến lúc đó.

Khi công việc ở Mạn Thành City ổn định, cô sẽ chuyển thị trường về thành phố A, đến lúc đó sẽ ở lại bao lâu thì vẫn chưa biết được.

Ăn cơm xong, Lâm Vị Quang sạc pin điện thoại, rồi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi sảng khoái trở lại phòng ngủ, cô kiểm tra xem có tin tức nào chưa đọc không, mới phát hiện bình luận mình tùy tiện để lại trước đó đã có người thích và trả lời.

Bởi vì câu hỏi mới đăng không lâu, ngay cả câu trả lời mới cũng lộ ra ở một mức độ nào đó, bình luận cô mới đăng không lâu mà lượt thích và bình luận đã hơn mười.

Không phải quá nhiều, nhưng cảm giác này khá mới lạ, cô liếc nhìn thời gian, dù sao tối nay cũng không có việc gì khác nên cô lại soạn bình luận mới.

Mới viết được hai đoạn, Chử Văn bỗng gửi mấy tài liệu đến, cần cô xem qua xác nhận, công việc tới tay, Lâm Vị Quang đành phải gửi tạm như thế, rồi gác chuyện này qua một bên.

Cô vốn tưởng hôm nay mình chuồn ra khỏi công ty sớm, hiếm khi có thể thảnh thơi, ai ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phải làm việc.

Cô cam chịu đặt điện thoại xuống, nhập tài liệu liên quan vào laptop, pha một tách cà phê rồi ngồi vào bàn, bắt đầu cẩn thận xem xét ký duyệt từng cái một.

Tài liệu này về vấn đề quản lý các nguồn tài nguyên và tích hợp giữa các dự án với nhau. Liên quan đến bộ phận kế hoạch kinh doanh và bộ phận vận hành, đây không phải việc có thể qua quýt cho xong, một khi Lâm Vị Quang đã đọc thì đọc liền mạch mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi xác nhận xong, cô lại họp online với Chử Văn, sau khi làm xong hết những việc này thì trời đã khuya từ lúc nào.

Ngày mai còn có việc mới, thấy thời gian đã không còn sớm, cô uể oải ngáp một cái, rửa mặt xong lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, cô lại kiểm tra tin tức chưa đọc như thường lệ, phát hiện tin nhắn Trình Tĩnh Sâm gửi cho mình hai tiếng trước, nhưng lúc đó cô đang bận rộn nên không nhìn thấy.

Không có bất kỳ chữ nào, anh chỉ gửi cho cô một bức ảnh.

Lâm Vị Quang mở ra, thấy là một vé máy bay, chuyến bay thẳng từ Luân Đôn đến thành phố A, chuyến bay ngày mai.

Cô càng quyết tâm làm thêm giờ, hết công việc sẽ về nhà, cảm giác yêu xa quá khó chịu, hai người mới xa nhau được một tuần mà cô bắt đầu thấy không thoải mái.

Có người đang chờ mình, mấy ngày tiếp theo, hiệu quả công việc của Lâm Vị Quang tăng vọt, cô sắp xếp ổn thỏa mọi việc, công việc bàn giao với giám đốc cũng đi đến hồi kết.

Cuối cùng, trước trung tuần tháng ba, cô cũng chính thức lên máy bay về thành phố A.

Về với người yêu chờ đợi đã lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui