Vượt Rào

Thời gian trôi qua, ngày tháng luân phiên, cành cây từ xanh biếc đến khô cằn, tuần hoàn ròng rã hết hai vòng.

Mạn Thành đang là tháng đầu xuân, vừa mới ấm đã trở lạnh, đầu đường tấp nập náo nhiệt như cũ, người đi đường tới lui vội vàng, ánh nắng vàng rực rỡ bị giẫm nát, giống như chiếu phim chậm.

Mạn Thành là một trong những thành phố lớn nhất trong nước, càng là thủ đô thương mại gần với thành phố A, nhà cao tầng san sát, dòng người người rộn ràng tấp nập, mấy năm ngắn ngủi mọi vật đều đã đổi mới.

Thương trường như chiến trường, từ trước đến nay chính là nơi tranh giành gay gắt nhất, sự tranh giành của nhà quyền thế luôn rất thú vị, mà nhà họ Lâm chính là một trong số mấy nhà quyền thế ở Mạn Thành, hai năm gần đây lại liên tiếp có động tĩnh, trở thành đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi của mọi người.

Tuy rằng nhà họ Lâm phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt, nhưng có chút gió thổi cỏ lay vẫn không giữ được mà lan truyền ra bên ngoài, hơn nữa chuyện lớn như chuyện thay đổi người cầm quyền này, càng không thể nào giấu được quần chúng. Trong vòng mười năm người nắm quyền thay đổi hai lần liên tiếp, không ai biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là thế lực của chủ nhà cũ bỗng nhiên rớt đài, thay vào đó là một người trẻ tuổi, mà lại còn là nữ.

Cùng lúc đó, người đại diện pháp luật của Lâm thị cũng đổi tên, một cái tên mới dần dần xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Mà người trẻ tuổi được chú ý kia, giờ phút này đang họp ở tổng bộ của tập đoàn.

Nhân viên cấp dưới tiến hành báo cáo tổng kết công việc, các loại thuật ngữ chuyên nghiệp liên tiếp xuất hiện, người phụ nữ ngồi ở vị trí chính toàn bộ quá trình đều nhìn vào máy tính xách tay bên cạnh, hiển nhiên càng quan tâm đến xu hướng thành tích cùng các hạng mục số liệu hơn.

Đợi các bộ phận báo cáo tình hình hoạt động xong, cô mới mở miệng tổng kết tuyên bố ý kiến, nên khen thì khen nên chê thì chê, nửa câu nói nhảm cũng không có, ngắn gọn súc tích, độc miệng đến mức khiến người ta sắc mặt trắng bệch.

Một cuộc họp kết thúc, có người vui có người buồn, đã là trạng thái bình thường.

Mắt thấy người trong phòng họp dần dần thưa thớt, lúc này Chử Văn mới đi vào, gõ cửa: "Cô lại nói móc Bộ phận thu mua à?"


"Người của ông ta phạm lỗi, không nói móc ông ta thì nói móc ai." Lâm Vị Quang khép máy tính lại, cười, "Muốn bỏ tiền vào túi riêng của mình, ít nhất cũng phải làm cho sạch sẽ một chút, đừng để tôi phát hiện."

Chử Văn nhún vai, như là cũng cảm thấy buồn cười: "Cô không thấy vẻ mặt vừa rồi của ông ta, mặt đen như cái gì, phỏng chừng trong lòng mắng chết cô rồi."

"Những người lén mắng sau lưng tôi cũng nhiều lắm rồi." Lâm Vị Quang lười để ý, không kiên nhẫn xoa bóp đầu chân mày, "Cho nên mới nói tôi ghét nhất là họp, đọ sức với đám lão già gian xảo này thật sự rất mệt mỏi, anh thay tôi không được sao?"

"Cô không sợ bị sắp đặt nhưng mà tôi thì sợ." Chử Văn lập tức từ chối, cầm bút và sổ thay cô, vội vàng nói sang chuyện khác, "Chuyến bay tám giờ tối nay, chúng ta nên đi thôi."

Được anh nhắc nhở, Lâm Vị Quang mới nhớ tới chuyện này, cầm lấy áo khoác đang khoác trên lưng ghế, đi vào thang máy cùng với Chử Văn.

Nhân viên đi ngang qua thấy cô, nhao nhao lễ phép chào hỏi, từng tiếng "Tổng giám đốc Lâm" rơi vào bên tai, lúc ban đầu Lâm Vị Quang còn không được tự nhiên, đến bây giờ tập mãi thành thói quen.

Dù sao ngoại trừ ở công ty và quán rượu, không ai nghiêm túc gọi cô như vậy, lúc đầu cô mới đến, cách xưng hô này bị gọi cho có lệ, bây giờ trên dưới công ty bị cô giày vò một cách tàn nhẫn, đám người này mới tâm phục khẩu phục.

Lâm Vị Quang là người hai năm trước nhảy dù vào hội đồng quản trị, tuy rằng nắm nhiều cổ phần, nhưng đọ sức với đám lão già gian xảo trên thương trường cũng không đơn giản như vậy, nếu không có Hướng Tuấn Nhạc âm thầm giúp đỡ, cô sẽ không có thể đứng vững nhanh như vậy.

Mà Chử Văn, chính là trợ thủ mà cô lôi kéo giữa đường, những điều quanh co bên trong đó không thể nói rõ được, người này có chí hướng lớn năng lực mạnh, đáng tiếc bị ông chủ hãm hại, cô nhân cơ hội nhặt được hời. Gần hai năm qua anh ta giúp cô giải quyết không ít phiền toái, quan hệ giữa hai người thay vì nói là cấp trên cấp dưới, không bằng nói càng giống bạn bè hơn.

Năng lực ở mọi phương diện của Lâm Vị Quang đều không tệ, nhưng duy nhất chỉ có phương diện dùng người này dường như là vô cùng có thiên phú, lúc trước sau khi đã bàn bạc cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến mà tiến hành thay người, chẳng những không hề gây ra chút ảnh hưởng tiêu cực nào, ngược lại làm cho tập đoàn càng phồn vinh hơn.

Đây cũng là nguyên nhân cô có thể nhanh chóng làm mọi người nể phục, dù sao một cô gái chừng hai mươi tuổi đột nhiên nhảy dù vào chức vị cao nhất của công ty, cho dù là ai cũng không thể nào dễ dàng tán thành.


Cũng may Lâm Vị Quang đủ mạnh mẽ, bằng vào thủ đoạn tàn nhẫn trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong vòng hai năm ngắn ngủi này đã thành công khiến mọi người câm miệng, ngoan ngoãn nghe lời.

Tài xế đã chờ ở cửa công ty từ lâu, thấy hai người bọn họ tới, lập tức thay họ mở cửa xe, Lâm Vị Quang tự nhiên mà ngồi vào ghế sau, Chử Văn thì ngồi vào ghế phụ.

Bận rộn ở công ty nửa ngày, Lâm Vị Quang lúc này mới được nghỉ ngơi, lười biếng dựa vào chỗ ngồi, vô cùng buồn chán mà quan sát cảnh phố xá ngoài cửa sổ.

Buổi tối ở Mạn Thành vô cùng phồn hoa, ngựa xe như nước, trên đường đông đúc người qua lại, ồn ào náo nhiệt, chỉ nhìn thôi cũng có thể bị lây nhiễm một chút.

Đầu óc cô trống rỗng một lát, cho đến khi gần tới sân bay, mới nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi Chử Văn đang ngồi ở phía trước: "Đúng rồi, mừng thọ của ông Hà là vào tối mai?"

"Chiều mai bắt đầu đón khách." Chử Văn từ lâu đã quen với việc cô hay quên, nói, "Quà mừng thọ tôi đã chuẩn bị xong, theo sở thích của ông cụ, yên tâm."

Lâm Vị Quang tất nhiên hiểu rõ hiệu suất làm việc của Chử Văn, dù sao lúc trước nhận được thư mời thì đã trực tiếp ném rắc rối này cho anh, thời gian địa điểm cụ thể cũng không biết.

Cô gật đầu ồ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Địa điểm ở đâu?"

Chử Văn lúc này mới nhìn cô qua kính chiếu hậu, không thể tưởng tượng nổi: "Không phải ngay cả thư mời cô cũng không xem đấy chứ?"

Lâm Vị Quang: "..." Đúng là vậy.

"Dù sao xem hay không cũng phải tham gia." Cô giả vờ không có việc gì, "Cũng không khác biệt lắm."


Chử Văn đỡ trán, im lặng thở dài, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Thành phố A."

Lâm Vị Quang đột nhiên dừng lại.

Hai năm nay không phải cô không nghe nói đến thành phố A, nhưng luôn vô tình hoặc cố ý chủ động lảng tránh tin tức bên kia, dù sao thành phố A cũng coi như địa bàn của người nào đó, tuy rằng cô chỉ ở đó một năm, nhưng toàn bộ ký ức năm mười tám tuổi đều bị khóa chặt trong khoảng trời đó.

Lúc này cô mới nhớ tới, mình đã rất nhiều năm không trở về.

Nhà họ Hà và nhà họ Lâm có làm ăn qua lại, hơn nữa khi cô mới đặt chân vào thương trường, Hà thị càng là một trong số ít những bên hợp tác không có làm khó dễ cho cô, bởi vậy cô có thể từ chối bất kỳ lời mời nào, chỉ có một điều duy nhất là phải cho ông cụ một chút mặt mũi.

Đương nhiên, đấy là về công. Còn về tư, đó chính là bởi vì trong đám bạn bè xấu xa con nhà giàu đó của cô, cháu gái bảo bối của ông cụ Hà là Hà Du Huyên cũng ở trong số đó, quan hệ của hai người không tệ, thường xuyên hẹn nhau đua xe hóng gió, cho nên về tình về lý, lần này đều không thể không đi.

"..." Lâm Vị Quang đau đầu xoa xoa đầu chân mày, lẩm bẩm, "Nể thật."

Chử Văn thấy vẻ mặt vi diệu của cô, vừa giống khiếp sợ lại giống như là do dự, anh ta cơ bản chưa từng thấy qua loại vẻ mặt này trên mặt cô, không khỏi cảm thấy có vài phần mới lạ.

"Như thế nào, trong số khách mời chẳng lẽ có kẻ thù của cô?" Anh ta hỏi, "Không đúng, chỉ là một bữa tiệc, cũng chẳng phải bảo cô đi bàn chuyện làm ăn."

Lâm Vị Quang cảm thấy dăm ba câu không thể khái quát được suy nghĩ của mình lúc này, đành phải khoát tay, nói: "Quên đi, có thể là tôi nghĩ nhiều rồi."

Tuy rằng thế lực của Hà thị không nhỏ, nhưng trong những gia tộc lớn cũng không tính là nổi bật, người nọ sống lâu ở nước ngoài, có chịu nể mặt hay không cũng không còn chưa biết được, cô lo lắng lung tung cái gì chứ.

Chử Văn nghe cô nói như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, vừa lúc đã đến sân bay, hai người liền xuống xe đi đến phòng chờ.


Mạn Thành bay thẳng đến thành phố A, lộ trình cùng lắm hơn hai giờ, Lâm Vị Quang xử lý chút công việc, thoáng một cái thì đã hạ cánh.

Khách sạn đã đặt xong từ lâu, Chử Văn ra sân bay trực tiếp dẫn cô đến nơi cần đến, còn không quên nói chuyện công việc với cô, để cô có thể cân nhắc phát triển việc làm ăn theo hướng này, vừa phân tích tình thế vừa phân tích xu thế, Lâm Vị Quang nghe mà đau cả đầu.

"Câm miệng." Mắt thấy sắp đi lấy thẻ phòng, Chử Văn bên cạnh còn lải nhải, cô rốt cục nhịn không được ngăn lại, "Anh yên tĩnh một lát đi, tôi tới đây là để chơi, nói những thứ này làm gì?"

Chử Văn buồn bực: "Trước kia nói những chuyện này cũng không thấy cô phiền, tại sao mỗi lần nói đến thành phố A cô lại như vậy?"

Lâm Vị Quang bất ngờ không kịp đề phòng bị đâm vào chỗ đau: "..."

"Anh đừng nói nữa." Cô bắt đầu đau đầu, "Chuyện này nói sau, anh đừng làm ồn đến tôi."

Chử Văn dường như hết sức tiếc nuối, thở dài, thật sự không nhắc đến nữa.

Thời gian đã không còn sớm, sau khi hai người bọn họ xác nhận thông tin đặt phòng trước xong thì liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Lâm Vị Quang ban ngày không nghỉ ngơi, buổi chiều lại mở cuộc họp, ngay sau đó ngồi máy bay ngựa không dừng vó chạy tới thành phố A, đã lờ mờ có chút buồn ngủ, tắm rửa xong liền trực tiếp tắt đèn ngủ.

Vốn tưởng rằng mình dính xuống gối là có thể ngủ, lại không nghĩ tới sau khi nằm xuống ngược lại vô cùng tỉnh táo, có lẽ là bởi vì mảnh đất dưới chân đã lâu không gặp này, đáy lòng cô cũng liên tục sinh ra vài phần tình cảm khó hiểu.

Nhưng cô đã không còn là đứa trẻ năm đó, không nên bị những cảm xúc lộn xộn này ảnh hưởng.

Lâm Vị Quang ép buộc chính mình quên đi hết những suy nghĩ kia, phiền não thở dài, nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu.

Cũng không biết đếm tới mấy trăm mấy ngàn con, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui