Biên tập: Min
Trình Trọng Minh vừa dứt lời, toàn bộ căn phòng ngay lập tức yên tĩnh hẳn.
Từ khi vừa bắt đầu những lời này, bầu không khí của bữa tiệc liền thay đổi.
Lâm Vị Quang lo lắng đề phòng, bị Trình Trọng Minh nhắc đến chuyện này xong, sợ Lâm Thành Bân cũng tham gia bữa tiệc mừng thọ hôm nay, đến lúc ấy thì khó mà xong việc được.
Trong lúc cô đang lo lắng lung tung, sống lưng được vỗ về thật khẽ, như là trấn an.
"Đưa em ấy về nhà?" Trình Tĩnh Sâm lặp lại từng chữ một, đuôi mày khẽ nhếch lên, như vừa nghe được một câu chuyện cười, "Chú Trọng đùa cái gì vậy, người trong miệng chú năm ấy đã làm ra chuyện gì, chẳng lẽ chú còn không biết rõ à?"
Câu này của anh rất rõ ràng, dù sao cũng vẫn còn chừa lại một chút mặt mũi cho Trình Trọng Minh, không vả thẳng mặt ông ta.
Trình Trọng Minh không ngờ anh sẽ trả lời như thế, sắc mặt nặng đi mấy phần, đáy mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm anh.
Bầu không khí lần thứ hai căng thẳng hơn, Lâm Vị Quang cảm thấy bữa cơm này chắc hẳn là ăn không vô nữa rồi.
Nhưng cô còn chưa ăn được mấy miếng, lại uống cả một ly rượu làm cho dạ dày bị nóng lên đến là khó chịu.
Thật sự không đáng.
Cuối cùng vẫn có một người đứng ra hòa giải, "Được rồi, cháu so đo với chú mình làm gì, chú của cháu cũng là vì muốn tốt cho cháu nên mới nhắc đến."
Trình Tĩnh Sâm cười khẽ không đáp lại, bình tĩnh đối diện với tầm mắt của Trình Trọng Minh, tựa như đang chờ ông ta cho mình một lời giải thích xác đáng.
Tuy Trình Trọng Minh bất mãn với anh, nhưng vẫn miễn cưỡng đè lại cơn tức giận, cong môi lên đáp, "Dù sao thì thân phận của cô nhóc này cũng khá xấu hổ, lại luôn ở bên cạnh cháu, thế thì sớm muộn gì cháu và chú Bân cháu cũng sẽ nảy sinh hiềm khích, chú lo rằng sẽ loạn cả lên thôi."
"Vậy sao." Trình Tĩnh Sâm nhêch mày, không tỏ ý.
Lâm Vị Quang rất quen với ngữ điệu của anh, tuy rằng ôn hòa và bình tĩnh, nhưng rõ ràng đang biểu thị anh tính kiên nhẫn đã cạn kiệt.
Người này đang lười lãng phí thời gian.
Đúng như cô dự đoán, ngay giây sau đó, một người đẩy mạnh cửa phòng ra, Hà Thứ theo sát phía sau, nét mặt không hề dao động.
Người bị đẩy vào hai chân vô lực, đi chưa được mấy bước đã mất sức ngã nhào xuống mặt đất, và rồi Lâm Vị Quang nhanh chóng ngửi được mùi máu tanh tỏa ra trong không khí.
Không nồng không nhạt, nhưng cũng đủ làm người khác sợ hãi.
Cô quan sát người đàn ông mặt bê bết máu trên mặt đất, diện mạo khá quen mắt, cô nhìn thêm vài bận mới nhận ra đây là người đàn ông cô từng gặp ở văn phòng Trình Tĩnh Sâm không lâu về trước.
Anh ta bị dày vò không nhẹ, hô hấp nặng đi, cả người chật vật, mặt Hà Thứ vô cảm ngồi xổm xuống, tiện tay cầm tờ khăn giấy lau mặt cho anh ta, để lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh.
Lâm Vị Quang từng đánh nhau rất tàn nhẫn, nhưng cũng chưa từng thấy ai bị đánh đến nông nỗi này, cô xem mà ngây người, nghe đồn còn chưa đủ, bây giờ tận mắt nhìn thấy, mới hiểu được những người này cuối cùng cũng chẳng phải hạng người thiện lương gì.
Cô nhìn chằm chằm đến mất hồn, vẫn là Trình Tĩnh Sâm duỗi tay che hai mắt cô lại, ấn đầu cô xuống không để cho cô xem nữa.
Biểu cảm của Trình Trọng Minh vẫn thản nhiên, chỉ thoáng quét mắt qua tên nằm dưới đất, không tán thành cho lắm: "Chỉ là tên trung gian thôi mà, tra tấn đến mức này sao?"
"Nói gì cũng đã có tuổi, về mặt tình cảm lực bất tòng tâm cũng hiểu được, nếu chú không kiềm chế cấp dưới của mình được thì đành phải để đích thân cháu dạy dỗ thôi."
Trình Tĩnh Sâm nói xong thì nhìn tên trên mặt đất, thấy đối phương hấp tấp trốn ra sau liền cười nhạt nhìn Trình Trọng Minh: "Huống hồ chi, đây là kẻ mà chú sai đến để gây phiền cho cháu."
Vừa dứt lời, những nhân vật đang ngồi đều sôi nổi nhìn anh, ai nấy cũng đều kinh ngạc.
Không phải là vì nội dung của câu nói này, dù sao ai cũng biết mối quan hệ giữa Trình Tĩnh Sâm và Trình Trọng Minh không hòa hợp, cái khiến người khác kinh ngạc đó là, anh lại trực tiếp nhắc đến chuyện này trước mặt bao nhiêu là người.
Khỏi phải nói, mọi người đều hiểu rõ bữa cơm hôm nay xem như là kết thúc thật rồi.
Kế tiếp mới là vở kịch lớn.
"Việc làm ăn của cháu ở vùng biển quốc tế không phải là chuyện ngày một ngày hai, dù không dính liếu vào nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể xen vào làm khó làm dễ." Trình Tĩnh Sâm thưởng thức lọn tóc của cô gái trong lòng mình, chán chết nói, "Nếu không phải bất ngờ phát hiện ra được, tôi còn không biết lợi nhuận về tay mình hóa ra chỉ còn lại không đến một nửa."
Thong dong nói hết câu này, anh mới biếng nhác nâng mí mắt lên, mỉm cười hỏi: "Số tiền dư lại đến tột cùng là vào túi ai, chú Trọng không ngại giải thích nghi hoặc này giúp cháu chứ?"
Sắc mặt Trình Trọng Minh tái mét, vẻ mặt khó phân biệt nhìn chòng chọc Trình Tĩnh Sâm.
Trình Tĩnh Sâm như không nhận ra, dương dương tự đắc rót cho mình ly rượu, hơi nghiêng miệng ly rồi giơ lên đối diện với ông ta.
Rõ ràng là hành động lễ phép và khéo léo, nhưng lại mang một khí chất không xem đối phương là cái hạt cát gì, thờ ơ và khinh khỉnh.
Trong lòng Lâm Vị Quang thầm cho anh một cái nhãn Bking.
"Hoặc là cháu đổi sang một cách hỏi khác." Anh dừng lại một hơi, giọng điệu đến là hiền hòa, "Số tiền này chú dùng thoải mái chứ?"
Đến nước này thì là nói thẳng thừng rồi.
Trình Trọng Minh cuối cùng đã không còn đóng cái vai trưởng bối hòa nhã kia nữa, đập mạnh ly rượu lên bàn, quát lạnh: "Thằng nhóc mày muốn xé toạt mặt với tao à?!"
"Chú nói gì thế."
Thần thái của Trình Tĩnh Sâm vẫn bình thản, tự nhiên như đang nói chuyện phiếm: "Cháu cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt muốn trợ cấp cho chú một cái quan tài, tận hiếu đấy mà."
Nghe đến đây, trong đầu Trình Trọng Minh nổ đùng đùng, cơn lửa giận mà ông ta tích tụ trong lòng từ nãy đã dâng lên cao, thiêu đốt ông ta đến cực hạn.
Cồn trong bụng gào xé càng dễ khiến con người ta đánh mất lý trí, Trình Trọng Minh bộ lộ vẻ mặt hung ác, nhất thời đập bàn: "Thằng khốn!"
Ngay trong nháy mắt đó, tiếng súng ống cũng vang lên, âm thanh "cành cạch" bên tai, leng keng lạnh lẽo.
Bảo vệ đằng sau Trình Tĩnh Sâm đã giơ họng súng vào Trình Trọng Minh, vẻ mặt hờ hững, ra tay không chút do dự, hoàn toàn không hề cố kỵ thân phận đối phương ra sao.
Mà Trình Trọng Minh cũng không phải kẻ ăn chay, động tĩnh bên trong phòng VIP hiển nhiên cũng kinh động đến bên ngoài, cửa phòng lần thứ hai bị mở toang ra, hai gã đồ đen đi vào cẩn thận quan sát bên này.
Náo động chỉ xảy ra trong giây lát, không ai kịp phản ứng lại thì bầu không khí đã rơi vào thế chạm là nổ ngay.
Lâm Vị Quang chỉ tùy ý liếc mắt một cái, phát hiện ra hai người kia đều có một khẩu súng giắt ngay hông, lúc này đã ở trên tay, ngón trỏ đặt nơi cò súng, chờ thời mà bóp.
**. Cô âm thầm líu lưỡi, thầm mắng.
Lúc trước thấy bảo vệ đi vào, cô còn phỏng đoán có khi nào sẽ xảy ra sự kiện đổ máu không, đám người này đều khinh khỉnh với vũ khí lạnh à, nói ra tay là ra tay luôn thế á?
Cô chưa từng bắt gặp cảnh cậy quyền thế này, nói không bị dọa là giả, nhưng cũng biết Trình Tĩnh Sâm chắc chắn đã có chuẩn bị cho bữa tiệc Hồng Môn này rồi nên không hoảng hốt quá mức.
Lâm Vị Quang theo bản năng rụt người vào trong lòng anh, muốn tìm một mảnh đất yên ổn nhất, chỉ là Trình Tĩnh Sâm đứng ngay trung tâm của chiến trường lại rất thản nhiên và bình tĩnh, như vô ý vỗ nhẹ tấm lưng cô, ra chiều an ủi.
Quét mắt nhìn qua hai người đứng bên ngoài cửa, anh cười nhạt nhìn Trình Trọng Minh, "Xem ra chú Trọng cũng đã có chuẩn bị rồi, còn làm tôi phải phí công diễn tiết mục hòa thuận với chú, chú cũng rảnh thật đấy."
Trình Trọng Minh thở hổn hển, trố mắt trừng anh, tựa như bị chọc tức giận đến mức không nói nên lời.
Hai họng súng, đạn thật súng thật, nhắm ngay Trình Tĩnh Sâm và Trình Trọng Minh, người trước thật sự thong dong, người sau thì thật sự tức giận.
"Chú có thể cho người của chú biết rõ đi." Trình Tĩnh Sâm lạnh nhạt nói, "Các vị ngồi đây xem như là nhân chứng, tôi cũng chỉ là vô tình, chẳng qua là muốn thảo luận với chú Trọng đây thôi. Nếu chú không muốn nói chuyện đàng hoàng thì tôi chỉ đành sử dụng thủ đoạn khác."
"Chú cũng biết tôi đại nghịch bất đạo, không tôn trọng trưởng bối, không có chuyện gì là không làm được."
Đây rõ ràng là uy hiếp, Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua sắc mặt càng lúc âm trầm của Trình Trọng Minh, không biết được tình thế tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào.
Trong lúc giằng co đến cực điểm, bên ngoài phòng VIP có kẻ xông vào, có vẻ cũng bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn cẩn thận đi đến bên cạnh Trình Trọng Minh, ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ câu gì đấy.
Mặt lão không còn đen nữa, mà là tái mét rồi.
Dù không tình nguyện, nhưng Trình Trọng Minh vẫn vẫy tay ý bảo người của mình buông súng xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Tĩnh Sâm: "Mày giỏi thật đấy."
Trình Tĩnh Sâm khẽ cười, "Cảm ơn lời khích lệ."
Lâm Vị Quang không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn phòng giương cung bạt kiếm này nháy mắt hòa hoãn lại, Hà Thứ và bảo vệ cũng dẫn người rời đi, bình thản quay về với khung cảnh trước khi tranh chấp.
Về chuyện mà Trình Tĩnh Sâm đã nói, mọi người ở đây đều hiểu rõ trong lòng không nói ra, cũng không nhắc lại, đi đến kết luận Trình Trọng Minh chủ động nhượng bộ, cứ thế mà qua.
Ban đầu Lâm Vị Quang còn đứng ngồi không yên, nhưng sau khi nhận ra Trình Tĩnh Sâm đã khống chế được toàn quyền thì mới yên lòng.
Tiệc rượu thêm một hồi nữa, Trình Trọng Minh đóng vai chính trong tiệc mừng thọ xuống lầu một gặp gỡ khách khứa, căn phòng VIP này mới được xem là tan tiệc.
Lâm Vị Quang theo Trình Tĩnh Sâm xuống lầu, nhớ lại vừa rồi mà lòng vẫn còn sợ hãi, lặng yên đi đến bên người anh, nói: "Có phải trước đó chú đã tính kế xong hết rồi không?"
"Nếu không thì sao." Trình Tĩnh Sâm có chút buồn cười trả lời cô, "Thật sự muốn chờ cho họng súng chĩa vào tôi, tôi mới an bài cho người đến?"
Đúng nhỉ, hai chú cháu họ đấu với nhau tàn nhẫn nhiều năm như vậy rồi, chắc hẳn là hiểu rất rõ con đường đối phương.
Lâm Vị Quang gật đầu hiểu ra, thầm nói: "Có điều dọa người thật, người ngoài không biết còn tưởng các chú là mafia đấy."
"Trước đó xem trò vui còn không chê chuyện lớn mà." Anh hỏi, "Bây giờ biết sợ rồi?"
.... Cũng không đến mức thế.
Cô ngẩng mặt lên, thản nhiên nói: "Đáng tiếc trong nước không hợp pháp hóa chuyện mang súng, nếu không tôi cũng muốn đấu với Lâm Thành Bân như thế, tốt xấu gì cũng có khí chất."
Trình Tĩnh Sâm còn tưởng chuyện hôm nay sẽ khiến nhóc con này sợ, nào ngờ cô lại nói ra những lời này, không khỏi chững người lại.
"Đừng học cái xấu." Anh cất lại ý cười, rũ mi nhìn cô, "Đi theo con đường sạch sẽ, những thủ đoạn này không hợp với cháu."
Lâm Vị Quang nghe vậy, vốn định đáp lại theo cách là lơ phất phơ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ấy, cô chầm chậm chớp mắt.
Hồi sau, cô cong môi đáp lời anh: "Được ạ, tôi nghe chú."
Tiệc tối trong căn phòng VIP ở lầu ba cũng chỉ là bắt đầu, sau đấy Lâm Vị Quang mới biết thế nào là một trận chiến chính thức ở sảnh chính, mặt cương cứng vì cười.
Cũng vào hôm nay, cô mới được chứng kiến mối quan hệ rộng lớn đến nhường nào của lão già, số lần tiếp rượu đếm không xuể, nhưng nhìn anh không hề nhiễm men say.
Giày vò đến tận hơn 10 giờ, bữa tiệc này mới kéo rèm.
Cả đêm Lâm Vị Quang chỉ uống một ly rượu, ban đầu còn hơi choáng váng, sau vì nói chuyện khá nhiều nên men say cũng tản đi, mà Hà Thứ và bảo vệ lúc này chưa ngấm rượu, đưa hai người về lại chỗ ở.
Lúc ở tiệc rượu Trình Tĩnh Sâm trò chuyện rất bình tĩnh và vui vẻ, vừa lên xe, gương mặt liền hiện ra chút mệt mỏi, tay đè lên thái dương nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Vị Quang không biết được rốt cuộc anh đang ở trong trạng thái naào, vậy nên cũng im lặng, cả quá trình chỉ ngồi yên phận ở phía sau, quan sát cảnh đêm bên ngoài cửa.
Cô những tưởng Trình Tĩnh Sâm đã ngủ rồi, sau khi đến nơi lại thấy bước đi của anh rất ổn định, sắc mặt vẫn như thường, hoàn toàn không giống như say rượu chút nào.
Nếu để nói có chỗ nào lạ thường, thì cái người bình thường đã kiệm lời rồi, vào lúc này thì quyết đoán không nói.
Sau khi vào nhà, Lâm Vị Quang lập tức đá văng giày cao gót, đi chân trần trên sàn nhà, vừa xoa cẳng chân đau nhức, vừa thề trong thời gian tới đây sẽ không động đến nó nữa.
Trình Tĩnh Sâm cũng không thèm ngó ngàng đến cô, hãy còn đang cởi áo khoác treo trên giá, sau đó thì đến sô pha ngồi xuống, giơ tay xoa mi cốt.
Thế này thì im ắng quá, Lâm Vị Quang không kìm được quan sát anh, không xác định được là anh có say hay không, bèn đi đến phòng vệ sinh tháo trang sức ra trước.
Đến lúc đi ra, cô cố ý thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh Trình Tĩnh Sâm, thấy hai mắt anh nhắm lại, dựa lưng vào ghế như đang nghỉ ngơi.
Lâm Vị Quang quan sát anh, khẽ khàng đứng bên sườn ghế sô pha, cúi người gọi thật nhro: "Chú ơi?"
Hình như Trình Tĩnh Sâm có cảm giác, lười biếng mở mắt ra nhìn cô.
Cô ồ một tiếng, tay chống xuống lưng ghế bên cạnh, thân thể cúi xuống ép đến gần, mỉm cười.
Nếu là trong quá khứ, người đàn ông ấy chắc đã dạy dỗ cô không biết lớn nhỏ, nhưng vào lúc này lại chỉ khép hờ hai mắt, không có động tác nào khác.
Lâm Vị Quang nhận ra, anh say thật rồi.
Nhận thấy được điểm này, cô cười khẽ mà rằng: "Còn tưởng chú ngàn ly không say cơ, hóa ra chỉ là không hiện lên mặt."
Nói đoạn, cô nghiêng đầu suy tư một lát, duỗi tay định chạm lên anh, đầu ngón tay lọt vào lòng bàn tay anh, khẽ gãi gãi.
"Còn nhận ra tôi là ai chứ?" Cô hỏi.
Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm càng thêm âm trầm, nhíu mày nắm lấy bàn tay đang cào loạn của cô, cảnh cáo thành tiếng: "Lâm Vị Quang, về phòng cháu, đừng gây chuyện."
Lâm Vị Quang không thèm nghe lời anh, đặc biệt là khi hiện tại anh chẳng có chút lực uy hiếp nào, cô chớp chớp mắt, "Vậy một mình chú phải làm sao bây giờ, để chú ngủ ở sô pha, tôi tiếc lắm."
Cồn bắt đầu phát huy tác dụng, Trình Tĩnh Sâm mê mang buồn ngủ, không có sức lực đối phó với cô, thế là nhắm mắt lại không phản ứng đến nữa.
Lâm Vị Quang bị ngó lơ cũng không thèm bận tâm, thấy anh vẫn mặc áo khoác và âu phục, cà vạt vẫn thắt rất nghiêm túc và hoàn hảo, không khỏi cảm thấy không hề thích hợp với tình cảnh hiện tại.
Mặt ngoài là xuất phát từ hữu ý, thật ra là có tâm tư riêng cả thôi, cô đặt tay lên bả vai của người đàn ông, nới lỏng cà vạt ra thay anh cởi thứ trói buộc cổ này.
Động tác của cô không nhanh không chậm, gỡ cà vạt xong thì lại mở cúc áo sơ mi cho anh, lòng bàn tay thỉnh thoảng lướt qua phần gáy anh, tựa như là lỡ tay, xong lại khiến cho Trình Tĩnh Sâm hít thở khó thông.
Anh khẽ hừ một tiếng, bỗng bắt lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp: "Đừng động."
Thế là Lâm Vị Quang ngừng lại thật.
Không rảnh để tự hỏi tại sao nhóc con phản nghịch này lại đột nhiên nghe lời đến thế, Trình Tĩnh Sâm bình ổn lại hơi thở, đồng thời buông tay đang giữ tay cô ra, nhíu mày: "Về phòng cháu đi, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa."
Đoạn, anh xoa nhẹ lên thái dương.
Lâm Vị Quang biết anh chỉ đang cố gắng để tỉnh táo, tối nay anh uống nhiều chừng nào cô rõ như lòng bàn tay, số lượng đó đủ lớn để anh say.
Hay nói uống rượu vào thì lá gan to lên, cô không biết người uống nhiều thì sẽ như thế nào, dù sao cô uống vào một ly thôi mà lòng can đảm đã tăng lên quá là nhiều.
Cô đè thấp phần eo xuống, mỉm cười nhìn ngũ quan tuấn tú của người đàn ông, tầm mắt tự nhiên miêu tả thật kỹ từ đuôi mày đến dưới cằm anh, rồi lại nhếch lên trên từng chút một, cuối cùng thì dừng lại đuôi lông mày trái.
Nơi đấy có một nốt ruồi nhạt màu, nếu không nhìn kỹ ở khoảng cách gần thì bình thường sẽ chẳng ai phát hiện ra được.
Lâm Vị Quang cong môi, bàn tay chạm nhẹ vào nó, sức lực thật sự rất nhẹ nhàng.
Cảm xúc ấm áp dừng nơi trán, Trình Tĩnh Sâm mở nửa mắt lên, vẻ mặt không vui nhìn cô.
Cô bất giác tỉnh táo lại, nhẹ nhàng vân vê rồi xoa nắn phần da thịt ấy, cười thật khẽ, "Chú ơi, chỗ này của chú có nốt ruồi."
Yết hầu của Trình Tĩnh Sâm động nhẹ, bình ổn lại phần bực bội không nên nảy sinh ra tự trong lòng, đến khi cất tiếng, giọng nói đã khàn hơn so với ban đầu: "Đủ rồi."
Lâm Vị Quang chỉ cười mà không nói, yên tĩnh nhìn anh, đáy mắt lấp lánh ánh sáng vụn vặt.
Cô cúi người xuống, hô hấp đan xen cùng anh, là một khoảng cách quá đỗi nguy hiểm.
Trình Tĩnh Sâm nghe thấy cô cười nhẹ một tiếng, âm thanh biếng nhác, yêu kiều và nỉ non vang lên bên tai, vừa ấm áp lại vừa như nóng bỏng: "Chú ơi, thật sự không cần tôi giúp chú ư?"
Sợi dây lý trí đứt đoạn.
Trong tích tắc, não anh chỉ xẹt qua một dòng suy nghĩ—
Cô thắng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...