Vượt Rào

Biên tập: Min

Từ sau lần thẳng thắn trong xe, hai người đều ăn ý bỏ qua việc này, không ai nhắc lại nữa.

Trình Tĩnh Sâm là không tình nguyện, và có một chút lảng tránh, còn Lâm Vị Quang thì lười nhắc đến, sợ là sẽ thật sự khiến người ấy sợ hãi.

Cô là người lệch lạc nên không hề cố kị chút nào, nhưng lại rất hiểu bản tính của lão già, lần trước vẫn không nói hết những gì trong lòng, thậm chí chuyện cô muốn hôn anh cũng chưa nhắc đến, mà anh đã bày ra thái độ thế kia, nếu biết tâm tư của cô thì còn chẳng biết sẽ thế nào.

Quả thật, Lâm Vị Quang không loại trừ khả năng bản thân mắc tính chim non, nhưng cô không muốn rối rắm về vấn đề này, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Dù sao thì hiện tại cô biết được, người khó chịu không chỉ một mình mình.

Vậy là cô thoải mái rồi.

Từ đó đến một tuần sau, hai người đã quay về lại cách thức ở chung bình thường, bình an không có việc gì.

Lâm Vị Quang cũng không làm ra hành động quá khích hay những lời nói đi quá giới hạn nào nữa, dường như những lời ngày hôm đó của cô chỉ là một thoáng bị ma ám.

Cho đủ thời gian để giảm xóc rồi thì cô cũng không còn quá để bụng nữa.

Dưới tình huống mưa dầm thấm lâu, Trình Tĩnh Sâm cũng dần giảm nghi ngờ với cô, hoàn toàn biến nó thành việc đứa trẻ nói bậy nói bạ, một chốc rối rắm.

Thời gian thấm thoát thói đua.

Nháy mắt đã đến cuối tháng Chín.

Hôm nay là ngày cuối cùng trên trường, Lâm Vị Quang tận tâm tận lực hoàn thành cho hết bảy tiết học, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà gục ngã trước tiết tự học cuối cùng.

Dù sau thì kỳ nghỉ ngắn của Lễ Quốc Khánh sắp đến, học sinh ai nấy đều háo hức cũng gây ảnh hưởng đến bầu không khí, làm cô có hơi vội vã.

Hôm nay không có tiết tự học tối, các môn giao bài tập về nhà xong, bắt đầu từ ngày mai sẽ chính thức bắt đầu kỳ nghỉ sáu ngày, đối với học sinh lớp 12 học mệt muốn chết mà nói thì đó là cả một niềm khát khao.

Dù là sau kỳ nghỉ này sẽ phải chào đón kỳ thi giữa kỳ.

Lâm Vị Quang rảnh rỗi nhàm chán, không muốn giải đề nữa bèn chuyển sang quậy Tạ Đinh bên cạnh: "Này, Quốc Khánh cậu định làm gì?"

"Ngâm mình vẽ tranh." Tạ Đinh buông bút, biếng nhác nói, "Sắp tới đây sẽ có một buổi triển lãm tranh, tớ phải chuẩn bị từ bây giờ."

"Trâu bò thế." Lâm Vị Quang phải tặng cho cô ấy một lời khen cơ bản nhất, "Tớ cứ nghĩ rằng cậu có thiên phú bẩm sinh, hóa ra lại nỗ lực nhiều đến thế, cậu thích mỹ thuật vậy sao?"

Tạ Đinh bị cô hỏi mà ngây ra, không hiểu sao lại ngẩn người, tạm chững người một chập, mới nói: "Tớ không thích vẽ lắm, chẳng qua chỉ là thói quen, lại dính phải hào quang của thầy dạy mình nữa."

"Còn về thiên phú... chỉ là di truyền thôi." Cô ấy không bình luận gì thêm, "Tớ đi lên con đường mỹ thuật này, thật ra đều là dựa vào người khác cả, nếu không có những thứ đó thì tớ khó mà thành công được."

Từ trước đến nay Lâm Vị Quang luôn mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cô cảm giác Tạ Đinh luôn tự đày đọa mình vào trong cảm xúc tiêu cực từ rất lâu rồi, nhưng cô chưa từng hỏi qua.

Nói gì thì mối quan hệ giữa người với người luôn thật sự không thể thẳng thắn được 100%, ai cũng sẽ có chuyện không muốn kể, không nhất thiết phải hỏi sâu về nó.

"Tác phẩm là từ tay cậu mà ra, toàn bộ ý nghĩa đều là do cậu, suy xét nhiều như thế làm gì."

Lâm Vị Quang chậm rãi nói, nở nụ cười: "Dù sao thì tớ cũng thích làm bạn với cậu, vừa xinh đẹp vừa cá tính, cậu còn tốt hơn tớ đây gấp trăm lần này, ai nói cậu vô dụng chứ."

Tuy nói là khen, nhưng lại có sự ngang ngược vô lý không cho người khác phản bác.

Tạ Đinh chưa từng thấy cô như vậy, buồn cười mở miệng: "Tớ còn phải cảm ơn cậu cơ đấy."

"Không cần cảm ơn." Lâm Vị Quang vui vẻ, "Cậu nói thiên phú của cậu là di truyền, chẳng lẽ người nhà cậu từng làm nghệ thuật?"

"Lúc ba tớ còn sống là một họa sĩ."

Lâm Vị Quang cân nhắc kỹ lưỡng, cố gắng tìm tòi trong ký ức tên những họa sĩ nam nổi tiếng, lúc còn nhỏ thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi cùng Lâm Thành Huy đến các buổi đấu giá nghệ thuật, vậy nên cũng có chút hiểu biết về phương diện này.


Họ Tạ không nhiều lắm, cô bèn thuận miệng đoán một cái tên.

Tạ Đinh nhướng mày, khá là bất ngờ: "Cậu biết ông ấy?"

"Đm." Lâm Vị Quang kinh hãi, "Đó là tác phẩm của ba cậu? Năm đó khi ba tớ đến chụp lại bức ảnh đỏ, tớ cũng có nhìn."

Trùng hợp đến thế.

Tạ Đinh quan sát cô: "Vậy thì nhà cậu giàu lắm đấy."

Nhắc đến chuyện này, Lâm Vị Quang lại buồn bã, thở dài xua tay: "Đều là chuyện đã qua rồi, bây giờ tớ cũng không còn thấy bộ sưu tập đó nữa."

"Có điều," Cô chuyển đề tài, thuận miệng nói, "Tương lai chưa ai biết được, tớ thấy bây giờ cậu đã giỏi như thế rồi, tương lai chắc chắn sẽ là một họa sĩ nổi tiếng, đến lúc đó tớ có quyền có thế, cậu mà ra tác phẩm nào là tớ sẽ mua đứt tác phẩm đấy."

"Không đáng." Tạ Đinh nhún vai, "Nếu mà có ngày đó thật thì tớ sẽ tặng miễn phí nó cho cậu, nếu như cậu không có được cuộc sống tốt đẹp, thì tớ bán tranh nuôi cậu còn được nữa là."

Lâm Vị Quang cong môi, nụ cười thoải mái, ngữ điệu cũng du dương, "Được, hứa nhé, sống trong nhung lụa nhớ chớ quên nhau."

Vừa dứt lời, Lý Thiến mang đôi giày cao gót đi vào lớp.

Cả căn phòng đang ầm ĩ đột nhiên im ắng lại.

"Năm phút nữa là tan học, im lặng chút nào, không sợ giám thị đi ngang qua đây kiểm tra sao?"

Cô ấy đập nhẹ lên bảng đen bằng điệu bộ bất lực, "Các bạn kiềm chế lại sự phấn khích của mình đi, được không nào? Chỉ còn vài phút cuối cùng, hay để nó trôi qua bình yên, các thầy cô cũng mong chờ vào kỳ nghỉ này không khác gì các em đâu."

Vừa nói xong câu này, các bạn học sinh ngồi bên dưới rất nể mặt sôi nổi đáp lời, rồi sau đó thì không nói gì nữa, chầm chậm chờ đến giờ tan học.

Năm phút chưa bao giờ là khó khăn đến thế.

Tích tắc khi tiếng chuông vang lên, các lớp học vọng ra tiếng hoan hô vang đầy hành lang, tràn đầy vui mừng phấn khích.

- -- Cuối cùng kỳ nghỉ cũng đã bắt đầu rồi.

Học sinh không vội rời khỏi lớp, mà sôi nổi tìm bạn bè bàn bạc về kế hoạch đi chơi cho kỳ nghỉ ngắn ngày này, Lâm Vị Quang đã được sắp xếp về kế hoạch nghỉ ngơi này từ tận trước khi khai giảng, vậy nên bầu không khí vui vẻ này không đến phiên cô hưởng.

Hoàn toàn khác biệt ở chỗ, họ là đi giải trí, còn cô là xuất ngoại đối mặt với một đám hổ báo cáo chồn.

Chênh lệch thê thảm không nỡ nhìn thẳng.

Hôm nay không có tiết tự học tối, Lâm Vị Quang cũng không học với gia sư, thế là hẹn Sở Nguyên và Trình Minh Dật cùng đi ăn bữa chiều.

Ba người vừa đi ra cổng trường vừa tám chuyện đây đó, Sở Nguyên nhắc mãi về kỳ nghỉ mà mình đã lên kế hoạch, còn nói sẽ cùng bạn bè đi máy bay ra tỉnh khác chơi, hỏi Lâm Vị Quang có muốn gia nhập không.

"Tớ cũng muốn lắm." Lâm Vị Quang tỏ vẻ tiếc nuối, "Tiếc là đêm nay tớ phải đi Berlin rồi."

"Berlin?" Trình Minh Dật hít một hơi, nhìn cô hỏi, "Không phải cậu định đi cùng chú tớ đến tiệc mừng thọ đấy chứ?"

Đoán đúng rồi, Lâm Vị Quang búng tay, "Không sai, không phải cậu cũng là người nhà họ Trình à, đều là dòng họ thân thích mà không đi ư?"

"Chỉ có ba tớ đi thôi... à đúng rồi, còn ông anh trai đang đi du học của tớ nữa, hẳn cũng sẽ đến đó." Anh nói, "Nếu không phải vì chú Hai thì nhà tớ sẽ không có ai muốn chạy đến đó đâu, một đám già làng khó đối phó, chỉ có chú Hai mới có thể trị được mấy người đấy thôi."

Nói xong tự cậu cũng thấy lạnh người, nhíu mày lắc đầu: "Tớ thì không dám đi, những người đó chỉ có âm hiểm hơn chứ không có âm hiểm nhất, ba tớ từ lâu đã không còn dính dáng để chuyện nhà họ Trình rồi nên có đến cũng chẳng sao, cậu đi theo chú Hai thì phải cẩn thận đó."

"Thế à." Sở Nguyên cũng phụ họa, có vẻ vừa nhớ ra, "Tiểu Vị, có thể cậu không biết rõ về những chuyện dơ bẩn của thế hệ trước trogn gia tộc Trình, vậy nên đến đó hay cẩn thận nhé."

Đương nhiên lúc còn nhỏ Lâm Vị Quang cũng từng có nghe qua về chuyện này, cảm thấy không khoa trương đến vậy: "Xã hội pháp trị rồi, không đến mức đó chứ?"

Nghe thế,Trình Minh Dật mới nói: "Chú Hai không nói với cậu sao?"


Thấy Lâm Vị Quang nghi hoặc, cậu chần chờ một lát, rồi lại nói: "Chuyện này từ lâu đã không nhắc đến rồi, cậu nghe thôi nhé."

"--- Vụ tai nạn xe cộ chết người của ba mẹ ba tớ và chú Hai, là do chính chú của hai người họ dàn dựng đấy."

Lúc Lâm Vị Quang về lại Royal Lake Residence, vừa đúng 7 giờ.

Chuyến bay vào 11 giờ, vẫn còn nhiều thời gian rảnh.

Ban đầu khi biết được kế hoạch xuất ngoại, cô còn cân nhắc xem mang gì theo, nào ngờ Trình Tĩnh Sâm nói một câu "có nhà có xem thiếu gì thì sang đấy rồi mua", nhẹ nhàng cắt phăng ý định thu dọn hành lý của cô.

Lâm Vị Quang cảm thấy mình từng nói một câu sai lầm.

Lúc ấy cô từng nói với Chu Vô Ngu, "Người có bất động sản khắp nơi trong nước này không nhiều lắm," bây giờ nghĩ lại, "nước này" là một phạm vi quá khinh thường Trình Tĩnh Sâm.

Người đàn ông này thật sự quá giàu có.

Đứng ngoài huyền quan đổi giày, Lâm Vị Quang ném ba lô xuống rồi đi vào phòng khách, không thấy người mình muốn gặp đâu.

Theo lý thuyết mà nói thì tối nay Trình Tĩnh Sâm phải về sớm hơn một tí, còn phải đến sân bay nữa kia mà, cô có hơi buồn bực, muốn đi lên lầu hai tìm kiếm.

Như cô suy đoán, vừa đi lên được vài bước đã nghe thấy âm thanh trò chuyện từ phòng sách.

Có vẻ như Trình Tĩnh Sâm đang trong một cuộc họp video nào đó, trong tay là tập tài liệu, chắc hẳn liên quan đến công việc của anh.

Lâm Vị Quang không có ý định làm phiền anh làm việc, liền kiễng chân nhìn ra ngoài khung cửa, quan sát bên trong.

Lần này đi Berlin phải mất bốn năm ngày, hơn nữa Hà Thứ cũng đi theo, vậy nên có rất nhiều vấn đề ở thành phố A cần phải xử lý cho thỏa đáng.

Lâm Vị Quang âm thầm cảm khái một câu, liền rón ra rón rén rời khỏi lầu hai, tự về phòng ngủ của mình.

Cô phân loại lại các bài tập về nhà do trường phát ra, lúc trước không để ý đến, bây giờ xem lại mới phát hiện ước chừng có đến hơn ba mươi đề thi.

Quả thật còn phản nhân loại hơn cả cái lần cô giải hai mươi đề thi trong một tuần.

Lâm Vị Quang xem mà phình đầu, hoài nghi có phải trước kia mình mãi làm trời làm đất không làm bài, nên bây giờ mới bị trả về gấp bội lần không.

Thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện cắt góc và viết lại thứ tự trang, cùng lắm thì sau khi vào lớp, cô giáo giải đề này thì cô làm đề khác.

Kế hoạch là thế, cô bỏ bài thi xuống, hạ quyết tâm.

Đúng lúc không có chuyện gì để làm, vì muốn làm giảm thiểu nỗi đau giải đề sau khi về nước lại, Lâm Vị Quang bèn ngồi vào bàn bắt đầu giải đề thi.

Một khi cô đã tập trung tinh thần thì rất khó bị ảnh hưởng bởi tiếng động xung quanh, vậy nên khi cửa phòng bị đẩy ra cô cũng không hề phát hiện.

Một tay Trình Tĩnh Sâm cầm chốt cửa, thấy cảnh tượng trong phòng thí nhíu mày.

Vừa nãy anh ở trong phòng sách đã thấy nhóc con thò đầu vào trong nhìn rồi, nhưng khi ấy còn đang mở họp nên không phản ứng lại, nào ngờ cô lại tự giác về phòng học tập.

Trên bàn rải rác bài thi, và một chồng sách bên cạnh, dáng ngồi của Lâm Vị Quang cũng không yên, hai ngón tay kẹp bút xoay xoay, hai chân lắc lư, dáng vẻ cáu kỉnh và bất lực.

Cứ như trúng phải một bài khó nhằn nào đó.

Trình Tĩnh Sâm không biết bản thân có cái tật xấu gì, hoặc có lẽ là vì ngày thường nhóc con này coi trời bằng vung quá, nên anh đặc biệt thích nhìn dáng vẻ ăn trái đắng của cô lúc này.

Tâm trạng này hệt như lúc trêu chọc thú cưng nuôi trong nhà.

Anh nhấc chân đi về phía cô, không cố ý thả nhẹ bước chân nhưng Lâm Vị Quang lại không phát hiện ra ngay, hãy còn mặt ủ mày chê nghiên cứu đề bài.


Đến lúc nhận ra bên cạnh mình có một thân ảnh, cô mới bất giác ngẩng mặt lên.

Cô thấy Trình Tĩnh Sâm đã thay một bộ đồ khác, áo sơ mi không còn được chỉnh tề tỉ mỉ nữa, cổ tay áo cũng xắn lên, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều so với những lúc mặc âu phục tham dự các buổi họp quan trọng trước đó.

Mất đi sự nghiêm túc và lạnh lùng, anh đem lại cho người nhìn cảm giác biếng nhác, lạnh nhạt và xa cách, nhưng cũng chính là sức hấp dẫn mạnh mẽ.

Nhận ra sự chú ý của cô đã chuyển đổi, Trình Tĩnh Sâm thờ ơ: "Ngẩn người gì đấy?"

- -- Ngắm vẻ đẹp của chú đó.

Lâm Vị Quang đúng tình hợp lý nghĩ thế.

Nhưng đương nhiên cô sẽ không nói vậy với anh, dù sao thì lão già chỉ vừa mới cởi bỏ hiềm nghi với cô, dạo này cô vẫn phải làm bộ làm tịch một chút, bớt gây kích thích thêm cho anh.

Nghĩ là thế, Lâm Vị Quang xoay bút, thở ngắn than dài: "Có đề không biết làm, thật sự không hiểu."

Trình Tĩnh Sâm cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thế là anh quyết định đích thân dạy học cho cô.

Lâm Vị Quang không ngờ anh sẽ tự mình ra trận, khó tin nhìn anh một cái, sau đó bối rối nói về đề bài mà mình đã suy nghĩ một hồi lâu.

Một lát sau.

"Có chú rồi thì còn cần gia sư gì nữa chứ!" Bế tắc được mở ra, Lâm Vị Quang vui vẻ phấn chấn viết từng bước giải ra, "Không biết làm hỏi chú là được ngay mà."

Trình Tĩnh Sâm từ chói thẳng thừng: "Không có thời gian hầu hạ cháu chuyện này."

Lâm Vị Quang bĩu môi, ra vẻ đau lòng: "Chú chê tôi phiền phức."

Trình Tĩnh Sâm thấy cô lại bắt đầu diễn, lười tiếp chiêu.

Giải được hơn một nửa đề, Lâm Vị Quang không định làm thêm nữa, bèn buông bút nghiêng đầu sang, muốn nói vài câu chuyện nhảm nhí với anh.

Cô ngồi trên ghế, Trình Tĩnh Sâm đứng ở bên phải cạnh cô, một tay đặt lên lưng ghế, một tay chống trên mặt bàn, vẫn đang còn giữ tư thế cúi người để chỉ bài cho cô.

Trông chẳng khác nào cảm giác cha chú chỉ bài cho con cháu của mình.

Tiếc thay, thân là người được phụ đạo, Lâm Vị Quang không hề có tâm tư thuần túy đến thế.

Ánh mắt của cô dừng trên cánh tay anh, vì không cài nút tay áo nên cổ tay rất lỏng lẻo, để lộ ra phẩn cổ tay thon gầy và gợi cảm, rất hút hồn.

Chỉ có mỗi vết sẹo nhạt màu ngay cổ tay là đặc biệt chói mắt.

Lâm Vị Quang nhận ra, đây là do mình cắn mà thành còn gì.

Thật ra cô không nghĩ nó sẽ để lại sẹo, chạm chạm vào nơi ấy, hỏi anh: "Đau không?"

Trình Tĩnh Sâm đưa mắt nhìn cô như thể vừa nghe xong một câu hỏi rất vô nghĩa.

Anh không trả lời, chỉ chọt nhẹ vào vòng eo cô, hỏi lại: "Đau không?"

Lâm Vị Quang ngây ngốc đôi giây, mới hoàn hồn.

"Chú thật sự tò mò đến thế ư?" Cô sờ vết sẹo bên hông của mình, "Nếu nhớ không nhầm thì chú đã từng hỏi tôi về vấn đề này."

Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, lặp lại câu trả lời mà cô từng nói: "Tôi sờ thì sẽ không đau nữa sao?"

Nghe thế, Lâm Vị Quang không hề để lộ ra một chút ý mất tự nhiên nào, thản nhiên mà rằng: "Chú có thể thử mà."

Trình Tĩnh Sâm thấy cô lại bắt đầu bày trò rối rắm, trầm giọng cảnh cáo: "Lâm Vị Quang, nói chuyện đàng hoàng."

Da mặt mỏng thật đấy.

Lâm Vị Quang âm thầm chửi, nhưng vẫn có mắt nhìn mà lựa chọn câm miệng, sau khi khôi phục lại đứng đắn, nhún vai nói: "Là từ Viện phúc lợi mà ra, tôi đánh nhau với người khác đó."

"Khi ấy tôi vừa vào đó không được bao lâu, không cách nào hòa nhập với tập thể được, có mấy bận xảy ra tranh chấp với vài đứa trẻ ở đó, sau thì gây thù với rất nhiều người, trong đó có tên cầm đầu nói tôi không ba không mẹ không có giáo dục, đáng chết ở trong đó."

Cô kể lại bằng chất giọng nhẹ tênh, dáng vẻ không bận tâm này chẳng hề giống diễn, tựa như đã buông bỏ hết mọi sự khổ cực trong quá khứ.

Trình Tĩnh Sâm nghe đến đây thì nhíu mày, "Họ bắt nạt cháu?"

"Không ai bắt nạt được tôi."


Lâm Vị Quang phủ định cách nói của anh, cười khẽ, "Đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc, lúc ấy tôi nhào đến đánh nó, kết quả thằng oắt đó mang theo con dao nhỏ, thế là lưu lại vết sẹo ở đây này."

Trình Tĩnh Sâm đã từng gặp vết sẹo ấy, vậy nên có thể tưởng tượng ra tình thế nguy hiểm lúc đó như nào, huống hồ chi người bị thương lại là cô bé được sống trong nuông chiều từ bé.

- -- Lâm Vị Quang quả thật đã chịu quá nhiều tủi khổ không đáng.

Đến cái tuổi này, dự đồng cảm và hiểu thấu cho ai đó thật sự đã bị cạn kiệt không còn lại bao nhiêu, từ rất lâu về trước Trình Tĩnh Sâm đã cắt đứt mọi mối quan hệ họ hàng và cả bạn bè, càng quen thờ ơ với người khác.

Lâm Vị Quang là một điều bất ngờ, cô đầy sức sống và tự do, không chịu ràng buộc, cũng không biết từ lúc nào mà cảm xúc của bản thân anh đã bị ảnh hưởng từ cô.

Còn anh thì không làm sao được.

Lâm Vị Quang nhìn anh, tựa như phát giác ra, nhưng lại không chắc chắn: "Chú đau lòng sao?"

Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, chỉ nói: "Là tôi đến chậm."

"Tôi sẽ xem như chú đang đau lòng đấy." Lâm Vị Quang củng cố lại định nghĩa của mình.

"Có điều tôi cũng không chịu thiệt quá nhiều đâu, tuy là bị thương, nhưng bọn chúng không hề nghĩ rằng tôi lại điên đến thế." Cô nói, "Nó chém tôi một dao, tôi lấy nửa cái mạng của nó, tiêu chuẩn trả thù của tôi khác mọi người lắm, trả lại gấp bội mới là sự công bằng đối với tôi."

Nói rồi, cô lại làm như bâng quơ hỏi: "Có phải là tôi cực đoan lắm không?"

"Có thể trả tù bằng năng lực của mình, "Hiếm khi Trình Tĩnh Sâm lại khẳng định một ai đó,

"Cháu giỏi lắm."

"Nhưng sau này cháu là do tôi quản, không tới phiên cháu phải liều mạng như thế." Anh nói, "Càng không có chuyện như vậy xảy ra."

Lâm Vị Quang không cầu mong ai sẽ bảo vệ cho mình, trên thực tế, cô cũng hoàn toàn không cần nó.

Song nhận được câu hứa hẹn này của Trình Tĩnh Sâm, thì quả là cũng không tệ lắm.

Cô cong môi cười: "Vậy chú nhất định phải bảo vệ tôi thật tốt đó."

Trình Tĩnh Sâm nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu máy móc, "Trong chuyện này, cháu nên có thêm vài năm tự mà lo liệu đi."

Nói đoạn, anh nhìn đồng hồ, khoanh tay gõ nhẹ lên vai cô, nhắc nhở: "Không còn sớm nữa, chuẩn bị đi, một lát nữa cùng tôi đến sân bay."

Lâm Vị Quang ồ một tiếng, vịn vào lưng ghế nhìn người đàn ông đi ra khỏi cửa phòng.

Bỗng, cô gọi: "Này, chú ơi."

Bước chân của Trình Tĩnh Sâm tạm dừng lại, hơi nghiêng đầu sang ý bảo cô có chuyện gì cứ nói.

Lâm Vị Quang cười rộ, để lộ ra chiếc răng nang: "Chú có nhận ra, chú càng lúc càng giống người không?"

Hiển nhiên là ám chỉ đến câu chuyện về vết sẹo vừa nãy.

"Tôi chỉ phối hợp an ủi cháu vài câu thôi, đừng nghĩ nhiều." Anh nói.

Đoán được câu trả lời sẽ là thế này, Lâm Vị Quang cũng không nhụt chí.

- -- Lão già miệng xà tâm phật, cô hiểu anh là được.

Thế nhưng, ngay khi ý nghĩ này vừa hình thành trong đầu, Lâm Vị Quang nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm đã đi ra đến cửa lại đột nhiên dừng lại.

"Đúng rồi."

Anh nhìn cô, thong thả nói: "Nhớ mang theo đồng bài tập về nhà của cháu theo."

...

Lâm Vị Quang quyết định thu hồi đánh giá vừa rồi, sửa lại.

- -- Lão già miệng độc tâm đen, hôm nay chú ta cũng đâu có ý định làm người.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui