Vượt Rào

Biên tập: Min

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vị Quang đến trường sớm hơn bình thường 40 phút.

Tối hôm qua nhân lúc cảm xúc dâng trào mà nói ra mấy câu vượt rào thế với Trình Tĩnh Sâm, cô nhớ lại là thấy đau đầu, kết quả không sao ngủ được.

Lâm Vị Quang tuy thuộc tuýp người làm việc xong rất dễ hối hận, cũng chưa bao giờ hành động vượt quá mức cảm tình như vầy, nhưng lại cố tình ngã ngựa trước Trình Tĩnh Sâm nhiều lần, thật sự bất ổn.

Vì tránh đối mặt với ai đó, cô cố ý đặt báo thức vào hơn 5:00 sáng, khó khăn chui ra khỏi ổ chăn, mau chóng rửa mặt rồi nhanh lẹ thay đồng phục, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng đã xách ván trượt chuồn ra ngoài.

Cũng không biết bản thân chột dạ cái gì.

Thời gian mở cửa của Ứng Hoài dành cho học sinh ngoại trú là 6:30, Lâm Vị Quang đến sớm nên không có ý định đi cổng chính, mà vào từ cổng sau.

Đây là thời điểm căn tin chuẩn bị đồ ăn, sắc trời còn chưa hửng sáng, trên sân tập có mấy bạn học nội trú chạy bộ, trên khán đài thì có đâu đó vài bạn mọt sách làm bài.

Lâm Vị Quang tự thấy bản thân mà chơi điện thoại thì có vẻ kỳ cục quá, thế là cũng lấy bút vở từ trong cặp ra xem.

Giết thời gian xong thì đến căn tin ăn sáng, khi cô về đến lớp cũng lục tục có vài bạn vào rồi.

Tạ Đinh-nhà tư bản giàu có thế mà cũng ở đây.

Lâm Vị Quang bất ngờ, kéo ghế đến: "Hiếm thấy à, cậu còn đến sớm hơn cả tớ, hôm nay là ngày mấy vậy?"

Giọng cô ra chiều kinh ngạc đến khoa trương, cứ như gặp phải chuyện hiếm hoi gì vậy, Tạ Đinh hất mặt ra cửa: "Bây giờ đi mua sổ xố còn kịp đấy."

Lâm Vị Quang đớ ra một hồi, bị chọc cười: "Cũng mồm miệng phết đấy."

Không chêm chọc thêm nữa, cô lấy ra những tài liệu cần cho ngày học hôm nay, vừa hỏi: "Đúng rồi, ngày hôm qua có tiết tự học tối mà sao không thấy cậu đến?"

Tạ Đinh lười biếng ngáp một cái, bâng quơ đáp: "Cúng ba tôi."

Cô gái nhỏ này luôn buông ra những câu chết người, Lâm Vị Quang sợ đến mức cầm sách không kỹ, rơi đầy bàn.

Nếu là người khác nói mấy câu này một cách vô cảm thì chắc chắn cô sẽ cho rằng đối phương cậy mạnh, nhưng từ miệng Tạ Đinh thì cô không dám chắc chắn cho lắm.

Lâm Vị Quang không biết an ủi người khác, nghẹn nửa giây mới bật ra một câu: "Không sao, tớ đây mồ côi cả ba lẫn mẹ này."

Tạ Đinh: "..."

Tạ Đinh không biết nên khóc hay cười, liếc mắt nhìn Lâm Vị Quang, "Cách thức an ủi của cậu cũng độc đáo thật đấy."

"Tớ không có kinh nghiệm gì mà." Lâm Vị Quang thanh thanh cổ họng, cố giảm bớt xấu hổ, "Đáng thương rất vô nghĩa, cậu biết mà."

"Tớ biết từ lâu rồi."

Tạ Đinh thờ ơ nói, rồi thay cô sắp xếp lại đống sách vở vươn vãi trên bàn, đẩy đến trước mặt cô: "Cuộc đời chỉ dài chừng ấy thôi, bọn họ cũng chỉ đi cùng chúng ta một đoạn, sớm muộn gì rồi cũng sẽ rời đi, chẳng khác biệt gì."

Nghe thế, trong lòng Lâm Vị Quang khẽ run lên, nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Nét mặt của Tạ Đinh rất bình thản, vẫn là dáng vẻ biếng nhác mệt mỏi không bận sự đời như xưa, tựa như đấy cũng chỉ là câu nói bâng quơ mà thôi.

Lâm Vị Quang lại có cảm giác bản thân mới là người được an ủi.

Trước khi trong nhà xảy ra chuyện, bên cạnh cô không thiếu bạn bè, nhưng đến lúc gặp nạn thì mảy may không một ai quan tâm, sự ấm áp của thế giới này hay dòng họ thân thích với cô mà nói rất là xa lạ.

Cô cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cảm nhận được thiện ý của người khác tại một nơi xa lạ.

Loại cảm xúc ấy kỳ diệu khó tả.

"Có đôi khi tớ thấy cậu hành động rất khác người." Lâm Vị Quang chớp mắt, "Có điều tớ thích người lập dị, đặc biệt là còn rất xinh đẹp nữa."

Tạ Đinh bị cô chọc cời, vờ ghét bỏ huơ tay: "Thôi, đừng mê tớ, lo học của cậu đi."

Đoạn, cô ấy cũng muốn bắt tay vào công việc chính của mình, lấy cuốn sổ vẽ ra, đeo tai nghe Bluetooth vào, đặt hết lực chú ý lên ngòi bút.

- -- Nếu nói mấy giáo viên thường hay khoan dung với những học sinh nghệ thuật, thì với Tạ Đinh chính là nuôi thả hoàn toàn.

Vì tò mò nên Lâm Vị Quang cũng có tìm hiểu qua. Nghe nói Tạ Đinh có thiên phú bẩm sinh với mỹ thuật, lại có một người thầy khá nổi tiếng nên đã được tiến cử vào Học viện Nghệ thuật hàng đầu trong nước, lấy về cho Ứng Hoài không ít các giải thường lớn nhỏ và hào quang.

Tuy rằng tính tình khó nắm bắt nhưng chung quy vẫn là người khá dễ chịu.

Thấy cô ấy tập trung, Lâm Vị Quang không quấy rầy nữa, thu dọn lại trên bàn rồi tiếp tục đọc phần bài chưa đọc xong của ban nãy ngồi trên khán đài sân thể dục.

Đọc được một chút thì cả lớp đến gần như đông đủ, tự ý thức được là lớp cuối cấp nên ai nấy đều mau chóng lao vào học bài.

Buổi chiều sau khi tan học, tiếng chuông vừa vang lên là Lâm Vị Quang đi xuống lầu một của khu dạy học.

Khối 12 có 35 lớp, năm lớp đầu là ban khoa học kỹ thuật, lớp học sắp xếp theo số thứ tự, trong đấy đều là những học sinh tinh anh cầm cờ đi đầu toàn tỉnh.


Trước nay Lâm Vị Quang chỉ toàn trượt ván thẳng từ trường về nhà, nên chưa đến khu này bao giờ, bên ngoài hành lang có rất nhiều học sinh tìm thầy cô hỏi đề, bầu không khí hiển nhiên không giống với các lớp bình thường khác.

Đi vào cửa lớp 12-3, vừa lúc chủ nhiệm lớp giao bài tập về nhà xong rời đi, học sinh kết tốp ba tốp năm, bàn luận xem nên đi ăn ở chỗ nào.

Lâm Vị Quang sợ mình không nhận ra được Hướng Gia Tự, nên ngăn một bạn nam lại nhìn cậu ta cười cười: "Chào cậu, cho hỏi Hướng Gia Tự có trong lớp không?"

Nam sinh ngẩn người nhìn cô, vành tai đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng mới nói: "Có, tớ đi kêu cậu ấy giúp cậu nhé."

Lâm Vị Quang nói tiếng cảm ơn, nhìn cậu ta đi vào trong lớp, đến một góc lớp, dừng lại trước một cái bàn.

Từ góc độ của cô, ngũ quan người kia bị che đi nên chỉ có thể nhìn thấy được một góc áo trắng tinh mơ hồ lấp ló.

Không biết cậu trai kia nói gì với người này, ban đầu cậu ta giựt mình đờ ra một lát, rồi như hiểu ra chuyện gì, đứng dậy.

Tầm mắt của hai người giao nhau trong không gian.

Lâm Vị Quang khẽ nheo mắt lại.

Một gương mặt xinh đẹp đến hoàn mỹ, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím lại, mái tóc ngắn đầy sức sống, thậm chí bộ đồng phục học sinh trên người cậu cũng toát ra chất riêng.

Cậu ta mang lại cho đối phương cảm giác rất thoải mái, gương mặt thanh tú nhưng xa cách, vừa đủ lạnh nhạt, đúng là một đóa hoa lạnh lùng của vườn trường.

Đẹp.

Lâm Vị Quang ngay lập tức đưa ra định nghĩa về người bạn cũ này.

Cô cong môi, đuôi mày khẽ nhếch lên, nói với cậu: "Lâu rồi không gặp."

Vì trong khu dạy học quá ồn ào nên cả hai đi đến sân thể dục.

"Không ngờ là cậu thật."

Hướng Gia Tự mua một chai đồ uống ở một sạp hàng nhỏ, vặn nắp đưa cho cô: "Hôm đó thấy cậu trên sân thể dục, tôi còn tưởng nhận sai người."

Lâm Vị Quang ngồi xếp bằng trên mặt cỏ, nhận nước, "Tôi cũng không ngờ đấy, ban đầu còn nghĩ là trùng tên, vừa thấy người là xác định rồi."

Hướng Gia Tự ngồi xuống bên cạnh cô, nghe thế thì cười nhẹ, "Nói thật, tôi còn tưởng cậu...."

Chưa dứt hết cả câu, cậu dừng lại không nói thêm gì nữa.

Lâm Vị Quang nghiêng đầu nhìn sang, dù đã nhiều năm rồi không gặp nhưng cũng không quá khác lạ.

Có lẽ vì tính tình Hướng Gia Tự luôn ôn hòa như thế, nên khi gặp lại nhau, cô vẫn rất thoải mái.

"Thế này không tốt sao." Cô nhún vai, "Năm đó biến cố đến quá bất ngờ, có ai nghĩ đến."

"Mấy năm này không thấy tung tích của cậu, ba tôi vẫn luôn đi tìm cậu đấy." Hướng Gia Tự nói, "Chú Bân nói rằng không biết cậu ở đâu, ban đầu còn có vài người không tin, nhưng sau này xác thật là không tìm thấy cậu nữa nên cũng chỉ đành phải tin thôi."

Lâm Vị Quang có chút do dự, không biết có nên nói ra tình trạng hiện tại của mình cho cậu ta hay không, muốn nói rồi thôi.

Tuy là người quen, nhưng dẫu sao chuyện cũng đã quá lâu rồi, cô không biết thái độ của ba Hướng hiện tại như nào. Chuyện cô muốn quay về lại nhà họ Lâm, càng ít người ngoài biết được càng tốt.

Nhưng nói gì thì hai gia đình họ cũng từng rất thân thiết, ba Hướng và ba cô đã từng tốt với nhau như thế, có lẽ sẽ thật sự muốn giúp đỡ.

Để làm rõ những suy nghĩ trong lòng Lâm Vị Quang, Hướng Gia Tự trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, năm đó sau khi chú xảy ra chuyện, bác cả cậu lên chức quá thuận lợi nên ba tôi đã biết ngay mọi chuyện có khúc mắc rồi. Tôi không biết nhiều lắm, nhưng tôi vẫn biết rất rõ hướng đi của ba tôi, mấy năm này ông ấy một tay tự gây dựng nên sản nghiệp, tuy rằng không bõ bèn gì so với nhà họ Lâm, nhưng vẫn nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn họ Lâm."

Nghe cậu nói thế, Lâm Vị Quang mới hơi yên lòng gật đầu: "Xin lỗi, tình cảnh của tôi bây giờ rất khó xử, ai cũng ôm nghi ngờ cả."

Hướng Gia Tự nhẹ nhàng gật đầu: "Người phải xin lỗi là tôi mới đúng, năm đó không thể giúp đỡ gì, tôi và gia đình đều rất áy náy, cũng may cậu không có chuyện gì."

Nói xong, cậu hơi mơ hồ nhìn cô, cuối cùng vẫn chọn hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: "Vậy mấy năm này cậu đã sống thế nào?"

Cách thức hỏi chuyện của cậu chàng này khá đáng yêu, Lâm Vị Quang nghe mà mém nữa đã phì cười, "Hiện tại khá tốt, không lo ăn không lo mặc, còn tốt hơn trước kia nữa... nhưng đều đã qua rồi, cậu cũng biết tính tình tôi rồi đó, sẽ không để bản thân chịu thiệt quá nhiều."

"Hơn ba tháng trước, tôi được một người bạn của ba đưa về thành phố A." Cô nói, "Xem như là nửa giúp đỡ? Anh ấy đồng ý sẽ bồi dưỡng đến khi tôi có năng lực sống một mình, đối với tôi quả thật là không tồi."

"Cậu đến được Ứng Hoài là do anh ta sắp xếp?"

"Ừm, là một người rất có năng lực."

Hướng Gia Tự lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây đã không còn nằm trong phạm trù "rất có năng lực" nữa rồi, dù là ba cậu thì cũng không thể sắp xếp việc này một cách nhẹ nhàng như thê.

Suy nghĩ vài giây, cậu vẫn quyết định hỏi: "Là ai thế?"

Lâm Vị Quang không trả lời ngay, Hướng Gia Tự thì tưởng rằng cô không muốn nối, liền bảo: "Dù sao cũng là chuyện của cậu, không nói cho tôi cũng không sao."

"Không phải ý này."


Cậu nóng lòng muốn tạo bậc thang cho cô đi xuống, Lâm Vị Quang không khỏi bật cười, ăn ngay nói thật: "Tớ chỉ sợ nói ra sẽ làm cậu sợ thôi."

Hướng Gia Tự càng nghi hoặc.

Lâm Vị Quang thanh thanh cổ họng, nói: "Là Trình Tĩnh Sâm."

Yên tĩnh có chừng năm sáu giây.

Hai người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không ai nói gì.

Lâm Vị Quang cũng đã lường trước được, dẫu sao thanh danh bên ngoài của Trình Tĩnh Sâm tốt xấu lẫn lộn, vậy nên cô cho cậu thời gian để giảm xóc.

Một hồi lâu sau, Hướng Gia Tự mới chỉnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt, rồi hỏi: "Trình Tĩnh Sâm mà cậu nói, là Trình Tĩnh Sâm mà tôi đang nghĩ đến sao?"

"Còn có một cái tên nào trùng với tên này trong giới nhà giàu sao."

Dù Hướng Gia Tự rất thờ ơ với chuyện trong giới, nhưng vẫn nghe được vài sự tích về "cậu Trình" này.

Mười sáu mười bảy tuổi, Trình Tĩnh Sâm đã dùng thủ đoạn tàn ác và dứt khoát chấn chỉnh lại cả gia tộc Trình, có thể xử lý và giải quyết vấn đề đủ để cho đối phương không có một cơ hội lật ngược tình thế, không hề bận tâm đến máu mủ ruột thịt.

Bây giờ biết được Lâm Vị Quang bảo hổ lột da(*), việc này mới khiến cho cậu chấn động gấp bội.

(*) thành ngữ Trung, bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.

"Khoan." Bỗng nhớ ra gì đấy, sắc mặt Hướng Gia Tự thay đổi.

"Sao thế?"

"Cậu và Trình..." Hiếm khi Hướng Gia Tự lại mắc nghẹn thế này, xưng hô cũng tiến thoái lưỡng nan, nói gì thì Trình Tĩnh Sâm vẫn lớn hơn cậu rất nhiều, gọi anh thì nhỏ, gọi chú thì già, thật sự rất khó.

Nhận ra cậu do dự, Lâm Vị Quang nói: "Tớ gọi là chú, đương nhiên gọi tên họ cũng được."

Không ngờ cô lại nói thế, vẻ mặt Hướng Gia Tự càng kỳ dị hơn.

"Cậu và anh ta..." Cậu khó khăn lựa từ, "Hai người có quan hệ thế nào?"

Mới đầu Lâm Vị Quang còn nghe không hiểu, cân nhắc nửa ngày mới nhận ra.

Cô thẳng sống lưng, "Cậu nghe ai nói?"

Hướng Gia Tự có chút xấu hổ, "Tối hôm qua gia đình có bữa tiệc, tôi nghe những người khác nói chuyện, có nhắc đến việc này."

Tuy rằng Lâm Vị Quang biết chuyện này sẽ một đồn mười mười đồn trăm, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.

"Đừng tin." Cô bất đắc dĩ xoa trán, "Chuyện này có nguyên nhân cả, mấy câu giải thích cũng không rõ ràng được, nhưng tất cả chỉ là giả."

Cuối cùng Hướng Gia Tự đã không phải chịu thêm cú sốc thứ hai, thở phào.

Thời gian không còn sớm nữa, giờ cơm chiều cũng đã qua đi, Lâm Vị Quang không cần phải học tiết tự học tối, nhưng Hướng Gia Tự thì không thế, thế là cô bảo cậu đi ăn gì trước, vừa đi vừa tiếp tục đề tài ban nãy.

"Vậy cậu định sau này thế nào?" Hướng Gia Tự hỏi.

"Còn có thể tính sao nữa." Lâm Vị Quang uống một hớp nước.

Cô cười đến là phúc hậu và vô hại, nói từng chữ một: "Đương nhiên là trở về lại nhà họ Lâm, đá bay lão già Lâm Thành Bân kia xuống."

Hướng Gia Tự: "...."

Cậu bật cười, "Quả nhiên là cái gì cậu cũng có thể nói được."

"Nếu tôi nhớ không nhầm, tuy rằng bác cả cậu là đại cổ đông nhưng cũng chỉ có một phần cổ phần tương đối thôi." Hướng Gia Tự nói, "Sau khi chú qua đời, cổ phiếu của Tập đoàn nhà họ Lâm phân tán, ba tôi trước mắt đang nắm giữ 10%, hình như là cổ đông đứng thứ ba, nhưng thật ra mà nói thì chênh lệch không nhiều đâu."

Tin tức này xác thật quan trọng, Lâm Vị Quang âm thầm tính toán.

Trong tay Trình Tĩnh Sâm có 20%, là cổ đông đứng thứ hai, theo lý mà nói thì sau khi ba cô qua đời, Lâm Thành Bân lấy đi số cổ phần vốn thuộc về cô thì ông ta phải có số phần trăm tuyệt đối mới đúng, xem ra trong đây còn có uẩn khúc gì đấy mà cô không biết.

Có điều nếu vị trí của lão già này không vững chắc thì không gian để cô phát huy sẽ lớn hơn nhiều.

Nghĩ thế, Lâm Vị Quang quay đầu nở nụ cười thoải mái với Hướng Gia Tự: "Cảm ơn nhé, thế mà cậu còn biết về mấy chuyện này cơ đấy."

Lúc này hai người đã đi đến cổng trường, Lâm Vị Quang lấy điện thoại ra tìm vài quán ăn gần đây, muốn xem thử có chỗ nào ngon không.

"Muốn ăn gì?" Cô hỏi thăm ý kiến của cậu.


Hướng Gia Tự lại giao quyền chủ động cho cô: "Ăn cái gì mà cậu thích là được."

Lâm Vị Quang cũng quen với việc cậu không từ chối người khác, cũng may lớn lên cùng nhau nên cô vẫn còn nhớ mang máng về khẩu vị của cậu, thế là chọn luôn.

Vẻ bề ngoài của hai người rất xuất chúng, đứng sánh vai bên nhau đi trên đường đã thu hút không ít ánh mắt tới lui của các học sinh, tựa như đang suy đoán về mối quan hệ của cả hai.

Hướng Gia Tự không mấy để tâm, nhưng không biết tại sao, cậu cứ cảm nhận được có một tầm mắt nào đó làm cậu đặc biệt thấy áp lực, theo trực giác nhìn lại.

Ở đối diện đường, một chiếc Cayenne chậm rãi dừng lại, dường như đang đi đến đón học sinh, không có gì khác thường.

Cậu chau mày, những tưởng là ảo giác của mình nên không nghĩ nhiều nữa.

Lâm Vị Quang bấy giờ cũng đã chọn được một tiệm ăn vặt không tệ, giơ điện thoại lên cho cậu xem, hỏi: "Chỗ này thế nào?"

Hướng Gia Tự nhìn thoáng qua, đúng ngay cái quán ăn mình vẫn thường hay đến liền gật đầu đồng ý.

Nhưng vào lúc này, điện thoại Lâm Vị Quang bỗng hiện lên một cuộc gọi đến.

Lúc giao diện chuyển sang cuộc gọi, màn hình vẫn còn ở trước mắt Hướng Gia Tự, cậu thấy rất rõ tên ghi chú, không khỏi ngơ ngẩn.

... Lão già?

Lâm Vị Quang hiển nhiên là kinh ngạc, chậc một tiếng, không hề xem cậu là người ngoài mà nhận máy luôn: "A lô?"

Ngữ điệu của Trình Tĩnh Sâm vẫn bình thường, "Tan học rồi?"

"Không tan học sao tôi dám nhận điện thoại chứ." Cô nói rất nhẹ nhàng, "Chú, chú tìm tôi có việc gì sao?"

"Hôm nay gia sư không đến, gọi cho cháu biết một tiếng."

"Ồ, hôm nay tôi nhẹ rồi." Cô trợn mắt nói dối: "Cảm ơn nhé, vậy tôi tiếp tục ở nhà học đây, chú cứ bận rộn việc của mình đi."

Vừa nói xong, điện thoại lại chưa bị tắt.

Lâm Vị Quang buồn bực, lại phải đưa điện thoại lên tai, lời nghi hoặc còn chưa tuôn ra đã nghe thấy giọn điệu thong dong của anh: "Cháu nói cháu đang ở đâu?"

Không ổn.

Bấy giờ Lâm Vị Quang mới hoảng hốt phát hiện ra sự khác thường, mau chóng kết thúc cuộc gọi, kéo Hướng Gia Tự đi đến vỉa hè cạnh trường.

Cô còn tưởng sẽ có cơ hội để đấu tranh, ai ngờ vừa mới xoay đầu đã thấy chiếc xe Cayenne đối diện mở cửa xe ra, một người bước xuống.

Có vẻ như Trình Tĩnh Sâm vừa mới rời đi từ một cuộc họp nào đó, anh vận âu phục đen, tóc vuốt keo ngược ra sau, gương mặt lạnh nhạt và nghiêm nghị, vô cảm nhìn cô.

Cứ như mafia vậy.

Lâm Vị Quang lập tức cảm thấy ê răng ngay.

Hướng Gia Tự chưa từng gặp mặt Trình Tĩnh Sâm bao giờ, nhưng lúc này cũng có thể đoán ra được tám chín phần mười thân phận của người trước mặt.

Trình Tĩnh Sâm chỉ liếc cậu một thoáng, rồi ngoắc tay với Lâm Vị Quang, ý bảo cô đến bên anh.

Lâm Vị Quang tuy rằng rất khó chịu, nhưng cái vẻ nghiêm chỉnh này của anh quá đáng sợ, cô không thể không lựa chọn khuất phục được, quay đầu nói với Hướng Gia Tự: "Xin lỗi nhé, tớ không nghĩ chú ấy lại đến đón, lần sau chúng ta hẹn nhau vậy."

Hướng Gia Tự ho nhẹ hai tiếng, cứng đờ không dám nhìn người đàn ông ở đối diện, "Không sao, cậu cứ đi

đi."

Thế là Lâm Vị Quang mang ba lô và ván trượt lên, tâm không cam tình không nguyện đi về hướng Trình Tĩnh Sâm, theo anh lên xe.

Nhìn thân hình của họ, Hướng Gia Tự có đôi chút rối rắm.

Tuy rằng Lâm Vị Quang đã phủ định lời đồn, nhưng nhìn cách hai người bên nhau thì... cứ thấy sai sai ở đâu á?

Lâm Vị Quang bất chấp suy nghĩ của Hướng Gia Tự, cô chỉ thấy bản thân đang đứng trong nồi nước sôi lửa bỏng.

Ban đầu cô còn do dự giữa việc nên ngồi ở ghế phụ lái hay ghế sau, nhưng nhìn sắc mặt của người nọ, vẫn quyết định ngồi vào ghế phụ lái, tự giác thắt dây an toàn lại.

Trình Tĩnh Sâm không nói gì, khởi động xe, duy trì sự yên tĩnh.

Bình thường anh đã không chủ động nói chuyện rồi, vậy nên cô không xác định được đây là tình huống bất thường hay bình thường.

Chắc không phải là thời kỳ tiền mãn kinh đâu nhỉ.

Lâm Vị Quang suy nghĩ miên man, nhìn ra ngoài cửa xe, xác nhận đúng là đường về Dật Hải Danh Để, bèn tiếp lời: "Hôm nay chú về sớm thế, đã ăn cơm tối chưa?"

Trình Tĩnh Sâm nghe là hiểu đứa trẻ này đang lảng sang chuyện khác, quét mắt nhìn cô một cái, cứng rắn bẻ đề tài về lại: "Tại sao nói dối?"

Lâm Vị Quang không hé răng, cũng không muốn nói với anh về vấn đề này, muốn dùng sự im lặng làm cách giải quyết.

Hiện tại cô không muốn nói những chuyện trong gia đình ra cho Trình Tĩnh Sâm, huống hồ chi nếu anh đã hỏi đến vấn đề này, thì chắc hẳn trong lòng cũng đã sớm có quyết định, còn muốn cô trả lời làm gì.

Mấy ngày nay cô bị những dòng cảm xúc không thể khống chế kia dày vò quá sức, vậy nên càng không mấy thiện cảm gì với kẻ khởi xướng, không làm ra chuyện kỳ lạ gì đã là khắc chế lắm rồi.

Trình Tĩnh Sâm đương nhiên không biết được suy nghĩ của cô, gõ nhẹ vào tay lái, lần nữa anh nói chuyện thì ngữ điệu đã mất đi vài phần kiên nhẫn: "Lâm Vị Quang, nói."

Cô nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa xe, bấy giờ mới chậm rì rì giải thích: "Vì tôi muốn đi ăn với bạn?"

"Cảm xúc mấy ngày hôm nay của cháu rất kỳ lạ, là vì thằng nhóc kia?"

Lâm Vị Quang không tỏ ý gì, ậm ờ không đáp.


Hành động do dự này vào trong mắt của Trình Tĩnh Sâm, thì là biểu hiện của mấy đứa trẻ vào tuổi dậy thì.

Anh không khỏi có chút buồn cười, nói với cô: "Lâm Vị Quang, tôi không phải cha chú gì của cháu, càng không phải là người giám hộ, không quản được cháu nhiều thế, trước đó tôi cũng từng nói rồi, chỉ cần trong lòng cháu hiểu rõ, thì tùy cháu muốn làm gì cũng được."

"Tôi không quan tâm chuyện cháu giấu giếm tôi, nhưng tiền đề là đừng để cho tôi phát hiện ra, yêu đương thôi mà, chỉ cần đừng quá đáng, thì có gì mà không thể nói?"

Lại nữa, lại nữa rồi.

Lâm Vị Quang ghét nhất là những lúc anh dùng thân phận trưởng bối để dạy dỗ mình.

Giáo dục thì thôi đi, mấu chốt là anh nghĩ sai hướng, mấy ngày nay người làm cô bối rối nào có phải ai khác, ma xui quỷ khiến thế nào lại chính là anh cơ.

Lâm Vị Quang vốn không phải là kẻ có thể tự ôm uất ức và nghẹn ngào vào người một mình, bị kích như thế, sợi dây lý trí trong đầu ngay lập tức cắt phăng đi.

Cô cần phải nói ra, ít nhất thì không phải chỉ một mình cô tiêu hóa thứ cảm xúc phức tạp này.

"Chú hiểu lầm rồi, tôi không yêu sớm." Lâm Vị Quang nghĩ thông suốt, không còn gánh nặng tâm lý nữa, cả người thảnh thơi hơn nhiều, dứt khoát mở cửa sổ ra, rồi nói thẳng, "Cậu ấy chỉ là một người bạn có mối quan hệ không tồi với tôi thôi. Huống hồ dạo gần đây chuyện khiến tôi phiền lòng cũng không phải là chuyện mà chú nói."

"Nếu tôi mà có một cậu bạn trai, thì việc đầu tiên chắc chắn là sẽ khoe khoang với người chưa từng yêu sớm bao giờ là chú đây." Cô cười khẽ, thái độ không hề khách sáo, nhưng cũng không quá mạnh mẽ, "Nhưng mà chú à, tôi phát hiện ra, bản thân tôi không hề có mấy thứ tâm tư tình cảm ấy với bạn bè đồng trang lứa."

Vừa dứt lời, Trình Tĩnh Sâm nhăn mi lại thấy rõ.

Nếm được vị ngon của cú ném thẳng rồi, Lâm Vị Quang cũng bất chấp tất cả, ngay trước khi anh bảo cô câm miệng, cô đã thẳng thừng nói tiếp: "Không phải chú tò mò tôi đã gạt chú chuyện gì sao, thật ra cũng không phải chuyện gì quá to tát, chỉ là từ sau cái ngày từ khách sạn về, tôi mơ thấy chú."

Phía trước là đèn đỏ, Trình Tĩnh Sâm đột nhiên dẫm phanh lại.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt không vui.

"Cháu nói rõ ràng cho tôi." Anh bảo.

Hiếm lắm mới có lúc Lâm Vị Quang còn thong dong hơn cả anh, đáy lòng nảy sinh ra khoái cảm trả thù, cô thấy cơn sóng gió này quá là đáng, tuyệt đối sẽ không có chuyện hối hận.

Cô nhìn anh rồi cười, để lộ ra một phần nhỏ chiếc răng nanh, bản tính quái đản được che giấu từ lâu cuối cùng cũng bộc lộ, cô nói: "Có điều có khi cũng không phải là chú, dù sao thì chỉ là mơ thôi, tôi chẳng nhớ rõ lắm, tôi đang nghĩ có phải là tuổi dậy thì đến muộn không, đúng lúc gặp phải ví dụ sống Chu Vô Ngu, nói không chừng không như thông lệ cũng chừng."

Nhóc con này cứ được nước lấn tới, Trình Tĩnh Sâm hoàn toàn có thể xem như cô đang nói xàm nói bậy, và giáo dục cô nên biết cách tôn trọng trưởng bối như thế nào.

Nhưng anh không làm được.

Cách cả hai người ở chung, từ lúc bắt đầu đã không ổn rồi.

Thậm chí là bản thân anh còn chưa từng nghĩ đến chuyện phải gánh vác trách nhiệm của một người cha chú, đồng dạng, Lâm Vị Quang cũng vô cùng hiểu rõ điều này, mới có thể làm càn và hoang đường như thế.

Nếu như tối hôm qua vẫn còn hoài nghi về những gì mà mình đã nghe, thì bây giờ Trình Tĩnh Sâm đã hoàn toàn hiểu rõ.

- -- Cô nhóc con này, chưa từng thật sự xem anh là trưởng bối.

Anh chưa từng nghĩ đến đạo lý nuôi hổ gây họa, ấy thế mà lại học được điều này từ một đứa trẻ 18 tuổi.

Trình Tĩnh Sâm niết nhẹ mi tâm, hờ hững nói: "Cái tốt không học lại học đòi cái xấu, đừng cho bản thân quá nhiều ám chỉ."

Nhìn anh trông có vẻ tự nhiên là thế, nhưng Lâm Vị Quang lại phát hiện ra một sự dao động trên người anh, khó tin nhếch mày.

Cô lại tiếp tục muốn thử thách lý trí anh: "Câu này của chú không đúng rồi, đâu ra tốt xấu chứ, thích thì có gì sai?"

"Cháu mới bao lớn, biết thế nào là thích?" Bị cô làm phiền như thế, Trình Tĩnh Sâm lạnh lùng đáp.

Bị hỏi ngược lại câu này làm cho Lâm Vị Quang sửng sốt.

Trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, linh ta linh tinh, khó bắt giữ được.

Song vai chính thì chỉ có một.

Thật ra manh mối đã nảy mầm từ rất lâu trước đây rồi, chỉ là đến tận lúc nay thời cơ mới chín muồi, đột ngột hiện ra, khiến cho cô trở tay không kịp.

Nhiều chuyện đơn giản là thế, mà cô lại buồn rầu lâu như vậy.

Lâm Vị Quang trầm mặc một hồi, mới đáp khẽ: "Tôi biết."

Cô biết quá rõ là đằng khác.

Mười mấy tuổi, thích rất thuần túy, lại mẫn cảm và yếu ớt, vô thức lãng tránh, cẩn thận thử thách, vui một mình, rồi lại buồn một mình.

Tình cảm này bạc nhược, nhưng lại mạnh mẽ, đủ để khiến cho tất cả mọi người rồi cũng sẽ hóa thành kẻ tầm thường bị tình cảm chi phối.

Đến tận hôm nay, dù cho cô có trốn tránh hiện thực thế nào cũng không thể không thừa nhận----

Đấy không phải là mộng.

"Khi nhìn thấy anh ấy, tôi rất vui vẻ, nhưng nếu không gặp được, có đôi lúc tôi sẽ nhớ đến anh. Tôi tự tiêu hóa mọi cảm xúc này, nhưng mỗi một sự việc, mỗi một câu nói nhỏ của anh, đều có thể khiến tôi tận hưởng thật lâu."

Lâm Vị Quang nói từng câu từng chữ, nhìn anh không chớp mắt: "Thích nào có mơ hồ và phức tạp như thế, chỉ là một chuyện rất đơn giản."

Cô bé con không hề sợ hãi, đôi mắt long lanh như ánh sao đón lấy tầm mắt của anh, bên trong chỉ có sự nghiêm túc, không hề có ý nhân nhượng.

Hiếm khi Trình Tĩnh Sâm lại không biết phải đối phó với người khác như thế này, mà Lâm Vị Quang lại đạt được điều này chỉ trong một lần, vinh danh đứng đầu bảng.

Đèn đỏ dài dòng đã kết thúc, anh không nhìn cô, khởi động xe lên.

Vẻ mặt anh vô cảm, chỉ để lại cho cô bốn chữ: "Nói năng hàm hồ."

Lần đầu tiên, Trình Tĩnh Sâm công khai làm lính đào ngũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui