Ở trung tâm phòng thí nghiệm, một dụng cụ hình quả trứng khổng lồ màu trắng cực kỳ hiện đại đang đứng đó.
Nó mang lại cảm giác rất khoa học kỹ thuật, bề ngoài không nhìn ra làm bằng vật liệu gì.
Hẳn là vật liệu công nghệ cao như titan vũ trụ, thậm chí Hà Vân còn không biết đến sự tồn tại của nó.
Hà Vân trầm mặc nhìn vỏ trứng trong chốc lát, “Tất cả đều màu trắng à? Tôi muốn thử màu bạc.”
“.
.
.
Có lẽ sẽ có loại phục vụ theo yêu cầu này trong tương lai.”
“Tôi có thể đưa người từ quá khứ đến hiện tại không?”
“Chưa từng có cổ máy thời gian như vậy.”
“Tôi có thể mang cổ máy thời gian đến đó được không?”
“Không, cô Hà.”
“Nghiên cứu hướng đi này đi, tôi thấy khả thi, tiền không thành vấn đề.”
Cô muốn đánh ngất Hà Quân Tửu đưa đến đây.
Hoàng Bác nở nụ cười, trước khi cửa khoang đóng lại, anh ta còn nói rất nhiều thứ cần chú ý.
Mà Hà Vân bỏ ngoài tai.
Cô sắp nhìn thấy Hà Quân Tửu rồi.
Cô đã xem nhật ký Hà Quân Tửu rất kỹ.
Ông gặp người vợ đã chết của mình vào năm 22 tuổi.
Là mùa hoa Hòe khoe sắc rực rỡ.
Tầm giữa tháng năm.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Cảm giác du hành thời gian không tốt.
Thời điểm nhảy lên, bạn sẽ mất cảm giác về đơn vị đo lường này.
Như một giây, cũng như cả nghìn năm.
Chóng mặt khiến người ta buồn nôn.
Cô cảm thấy mình sắp chết khi nhắm mắt lại, như thể bị ném vào chiếc máy giặt với trục quay tốc độ cao, trò chơi kích thích nhất ở Disneyland cũng không mang lại cho cô cảm giác này.
Cuối cùng, hết thảy ngừng lại, cô ngửi được một mùi vị trong không khí.
Là hương hoa thoang thoảng.
Cô lập tức mở mắt ra, chân đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã nhào, trong lúc bối rối cô níu lấy người phía trước.
Người kia quay đầu lại.
Tim cô như ngừng đập.
Là ông lão!
Thật sự là ông lão!
Cô chắc chắn không nhận sai!
Anh và ông lão quá giống nhau, cũng gương mặt này, cũng chiếc mũi này, ngay cả độ cong khi nhếch môi cũng giống.
Anh cực kỳ xa cách hỏi một câu: “Bạn học, có chuyện gì?”
? ? ?
Cái này là thái độ cô nên nhận được chăng?
Nếu ông lão thấy cô khó chịu như vậy, nhất định sẽ đau lòng muốn chết.
Rốt cuộc tên khốn này có phải Hà Quân Tửu hay không?
À, anh yêu vợ của mình.
Không phải đồ giả mạo như cô.
“Em khó chịu -------“
Cô giả vờ khom lưng, để lộ khe ngực sâu hun hút quyến rũ anh.
Ai ngờ anh bình chân như vại, không thèm liếc ngực cô lấy một cái, “Tôi gọi 120 giúp cô nhé?”
“.
.
.”
Theo nội dung cốt truyện bình thường, hẳn nên đưa cô đến bệnh viện mới phải.
Anh nên bế cô theo kiểu công chúa, vội vã chạy đi.
Cô ngầm nghiến răng, đứng thẳng dậy khẽ cười, “Gặp anh rồi sẽ không sao đâu.”
Chàng trai trẻ rút cánh tay ra khỏi tay cô, “Hừm.”
Đây xem như chào hỏi cô một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Vân kéo anh lại.
“Đàn anh, đừng đi vội, anh tên là gì?”
“Hà Quân Tửu.”
Chất giọng trầm ấm giống như một cái móc nhỏ, móc vào tim cô.
Cô nghĩ, mình đã tìm thấy anh rồi.
Nước mắt rơi lã chã, cô nhào vào lòng Hà Quân Tửu, ôm chặt eo anh, “Hà Quân Tửu! Em tìm được anh rồi.”
“.
.
.”
Cả người Hà Quân Tửu cứng đờ, muốn kéo tay cô ra.
Nhưng thật sự cô khóc quá thảm thiết, Hà Quân Tửu hỏi cô: “Cô có cần 110 không?”
Hà Vân muốn đánh chết anh.
Cô ngửa gương mặt nhòe nước mắt, cắn lên môi anh một cái.
Cô hôn Hà Quân Tửu rồi.
Lão già chết tiệt.
Hà Quân Tửu trẻ tuổi bị cô làm giật mình, anh giữ vai cô và đẩy mạnh cô ra.
Cô vòng tay qua eo anh không chịu buông, “Hà Quân Tửu, em yêu anh, làm chồng em đi!”
Mặt Hà Quân Tửu đỏ bừng, mất tự nhiên, “Buông ra!”
Môi anh bị cô cắn đỏ, trông có vẻ giống trai nhà lành bị cợt nhả.
Tác giả:
Sau khi du hành thời gian, nữ chính là bá chủ ngang ngược x nam chính cao ngạo tự phụ.
Lần đầu tiên viết văn nam chính tự phụ.
Trong cả quá trình nam chính sẽ không chủ động, nữ chính trêu chọc theo đuổi hết sức khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...