Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh




Hà Quân Tửu ở không xa công ty lắm, nhưng tốc độ của anh thật khiến Hà Vân hơi kinh ngạc.



Cô vốn dự tính cánh cửa này sẽ không chịu nổi cho đến khí Hà Quân Tửu đến.



Nhưng khi nghe anh nói: "Chờ đó."



Cô lập tức vui vẻ.



Ông lão bảo cô chờ, khóe môi cô sắp vểnh đến mang tai.



Cảm ơn gã bảo vệ ngu si đã cho Hà Quân Tửu cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.



Thật ra cô còn nghiêm túc cân nhắc xem liệu mình có nên mở cửa ra để bản thân thảm hại hơn một chút không.



Không được.



Cô không muốn tên đàn ông nào chạm vào mình trừ Hà Quân Tửu.



Cô tính toán, khi cửa bị đá tung, cô sẽ đánh cho tên lưu manh đó một trận.



Có điều Hà Quân Tửu không cho cô cơ hội này.



Cô chỉ nghe một tiếng "Rầm" thật lớn và tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ cổ họng.



Sau đó là tiếng Hà Quân Tửu gấp gáp gõ cửa, "Cô ổn chứ?"



Khóe môi cô vểnh cao, kiềm chế không được suýt cười thành tiếng, cho nên nhất thời cô không thể trả lời anh.




Tần suất anh gõ cửa càng dồn dập hơn, "Phó Như Tuyết?"



Cô cố gắng cười không quá khoa trương rồi ra vẻ yếu ớt hoảng sợ, mũi sụt sùi giả tạo đáp: "Em ở đây."



Hà Quân Tửu nhẹ nhàng thở ra, "Tên kia bị khống chế rối, cô đi ra được không?"



Cô lại vui vẻ cười thầm một lát, cuối cùng thật sự không có cách nào, cô dùng tay che miệng, mở cửa, bổ nhào vào vòng tay Hà Quân Tửu.



"Em rất sợ."



Thân thể cô run run, Hà Quân Tửu không đẩy cô ra.



Cô ôm anh, cười như thể gà trống gáy trong lòng anh.



Anh thơm quá, hẳn là mới tắm xong.



Hì hì.



Anh mặc áo choàng tắm.



Hà Vân nheo mắt nhìn vào cổ áo choàng tắm của anh, thật muốn hôn.



Cô cọ tới cọ lui trước ngực anh, cuối cùng Hà Quân Tửu kéo cô ra, "???"



Anh cúi đầu nhíu mày nhìn cô, cô tỏ vẻ tội nghiệp: "Em sợ lắm ------"



Tiếp theo cô lại nhào tới muốn ôm anh.



Bả vai bị anh giữ lại, "Có chừng có mực."



".

.

."



Hà Vân không tình nguyện ồ lên một tiếng, sau đó nhìn người đang nằm co ro trên sàn nhà.



Không ngờ Hà Quân Tửu bản lĩnh như vậy, một cước đạp bay gã ta.



Cô càng yêu anh biết làm sao bây giờ.



Hà Vân lại muốn ôm anh, hai chân cô mềm nhũn, kéo cánh tay anh lại, "Chân em đau quá!"



"Tôi đưa cô đến bệnh viện."



"Không cần, anh đỡ em là được rồi."



Tay cô ôm chặt khuỷu tay anh, dán sát vào người anh, "Một mình em ngủ ở công ty rất sợ, phải làm sao đây?"



"Tại sao lại ngủ ở công ty?"



Bởi vì không có nhà để về chứ sao.




"Em không có nơi nào để đi, Hà tổng, anh thu nhận em đi, được không?"



Cô nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên, vừa mới tắm xong gương mặt không trang điểm, xinh đẹp không tỳ vết.



Tim Hà Quân Tửu bị cào một cái.

mặt không đổi sắc, "Về nhà đi."



Anh không tin những chuyện vớ vẩn như cô không có nhà.



Cho đến khi 120 đến đưa tên lưu manh kia đến bệnh viện, dì Lisa mới chạy tới giải quyết hậu quả, cô vẫn bám trên người anh không chịu buông tay, "Hà tổng, em thật sự không có nơi nào để đi! Anh là chủ tịch tập đoàn, không thể bỏ mặc em tự sinh tự diệt được!!! Nguy hiểm lắm đó!!! Em sẽ gặp người xấu!!! Em đã từng nói với anh rồi, em là vợ anh trong tương lai, em du hành thời gian đến đây, em không có chứng minh thư, em không thuê khách sạn được."



Hơn nữa cô còn vịn vào lý do nực cười này, kiên quyết không đến đồn công an cho lời khai.



Song điều khiến Hà Quân Tửu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Lisa chứng minh, cô thật sự ngủ ở công ty.



Anh muốn về nhà, người này vẫn dùng dằng không chịu buông tay, sắc mặt anh ngày càng lạnh, ánh mắt rơi lên tay cô, như thể hận không thể kéo cô ném ra ngoài.



Cuối cùng Hà Vân buông tay.



Cô rơm rớm muốn khóc.



Khó khăn lắm cô mới đến được đây.



Nhưng anh không muốn cô.



Cô cảm thấy, dường như thế giới này vốn không chào đón cô.



Cô là người của thế giới khác, cô đến đây vì Hà Quân Tửu.



Hà Quân Tửu không chào đón cô.



Môi cô run run, như sắp khóc đến nơi.



Hà Quân Tửu xoay người, cô nhìn anh từ phía sau, muốn đánh anh mấy cái.



"Theo tôi."




Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ rồi lập tức bước đi.



Nhất thời Hà Vân không phản ứng kịp, sững sờ không đuổi theo.



Anh hơi mất kiên nhẫn dừng lại, quay đầu nói với cô: "Chẳng phải cô nói không có chỗ ở sao?"



"Ồ."



Cô chạy tới, rất có ý thức khoác lên cánh tay anh.



Ánh mắt Hà Quân Tửu rơi vào cổ chân cô, "Không phải trẹo chân à?"



".

.

." Quên đi.



Tác giả:



Vì cứu vợ tương lai, Hà Quân Tửu vội vã chạy tới, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.



Mánh khóe nhỏ này mà tôi không nhìn ra à? Chẳng phải chỉ muốn ở nhà tôi thôi sao?


















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận