Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh


Cô siêng năng đưa espresso (một loại cà phê) cho Hà Quân Tửu.

Còn kiên trì vào lúc tan tầm mỗi tối, "tình cờ" gặp anh trước cửa thang máy.

Cuối cùng nhắn cho anh một tin chúc ngủ ngon.

" Hà Quân Tửu, ngủ ngon.

Hôm nay cũng rất yêu anh.

----------- Tin nhắn tình yêu nồng nhiệt từ vợ tương lai của anh."

Hà Quân Tửu chưa từng trả lời tin nhắn của cô.

Cô đoán có lẽ anh đã kéo cô vào danh sách đen.

Có khả năng đó lắm.

Nhưng tin tốt là cô không bị đuổi ra khỏi văn phòng nữa.

Có lẽ do mấy con số mà cô đã nói với Hà Quân Tửu, cuối cùng anh đấu giá thắng mảnh đất kia, mười năm nữa nơi đó sẽ trở thành khu đô thị thịnh vượng nhất trong khu vực với những dinh thự đắt nhất Trung Quốc, khách sạn cao cấp bậc nhất Châu Á, hội tụ tất cả nhãn hiệu nổi tiếng nhất thế giới, mười hai thực thể thương mại lớn tập trung hết trong chỉ khoảng 2km.

Ngoài ra còn có một tòa kiến trúc đại diện thương hiệu riêng, một quảng trường suối nước nóng xinh đẹp, ở ngay trung tâm quảng trường là tác phẩm điêu khắc đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước.

Tên là

Cô rất thích tác phẩm này, khi còn bé ông lão đưa cô đến xem, cô còn gọi nó là con rắn bạc lớn.

Cô du hành về thời không này được bảy ngày, Hà Quân Tửu chưa từng nói một lời vô nghĩa nào với cô, hoàn toàn phớt lờ cô.


Có điều cô không biết, Hà Quân Tửu từng hỏi tới cô một lần, Lisa trả lời rằng cô do Bùi tổng sắp xếp đến văn phòng tổng giám đốc.

Bùi tổng, người chẳng có thành tích gì đáng nhắc tới trong lịch sử tập đoàn.

Nghe nói là tay công tử ăn chơi, trong nhật ký Hà Quân Tửu từng nhắc đến mấy câu, nói rằng Bùi tổng rất thích gái đẹp, hay đưa tình nhân mình nuôi vào làm những chức vụ nhàn hạ trong tập đoàn, cho nên bị Hà Quân Tửu đuổi việc, ra đi rất mất mặt.

Hà Quân Tửu còn tống một người vào tù trả giá cho tội lỗi đã phạm.

Hà Vân đoán Hà Quân Tửu sẽ bảo dì Lisa xác minh thân phận của mình, vì thế cô đã phòng thủ gấp đôi.

Vừa nói là vợ chưa cưới của Hà Quân Tửu, vừa nói có liên quan đến Bùi tổng.

Hai bên không đến mức vì chút chuyện nhỏ của cô mà xác minh với đối phương, vì thế cô có thể lợi dụng sơ hở này, vững vàng giả ngây ở văn phòng tổng giám đốc.

Lúc nghe nói cô là người của Bùi tổng, ngòi bút trên tay Hà Quân Tửu khựng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thoáng qua ly cà phê, cất giọng hờ hững trước sau như một, "Sau này cho phép cô ấy tiến vào văn phòng của tôi."

Khép văn kiện lại, lòng anh dâng lên thứ cảm xúc vô cùng kỳ lạ, cà phê đắng ngắt cũng không xoa dịu được.

Anh tựa lưng vào ghế, nghĩ đến cô gái điên kia, ba hoa nói thích anh, thì ra là người do tên họ Bùi phái đến tiếp cận anh.

Ha.

Ngày hôm ấy, thái độ của anh càng lạnh nhạt hơn bình thường, lúc xuống lầu trùng hợp thấy cô chạy vào thang máy, chẳng hiểu sao lửa giận trong lòng anh bùng phát.

"Hà tổng, hôm nay tan tầm trễ vậy ạ ~"

Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô chậm rãi xông vào khoang mũi anh, hòa tan cơn giận trong lòng anh.

Đôi môi đỏ mọng khép mở, nói những lời ngọt ngào: "Tin nhắn chúc ngủ ngon em gửi, anh có xem được không?"

Ngay từ đầu, cô không dám chắc đó có phải số điện thoại của Hà Quân Tửu hay không, cô thăm dò được số điện thoại ở phòng thông tin của công ty, trong cột thông tin liên lạc của Hà Quân Tửu, chỉ điền số của dì Lisa.

Ngày đầu tiên cô đến, cô đã lén gọi điện thoại cho Hà Quân Tửu, anh không đổi số.

Cô cố ý nói giọng ngọt ngào đầy giả tạo: "Xin chào, đây có phải số điện thoại của anh Hà không?"

Thấy Hà Quân Tửu tắt máy với biểu cảm không thay đổi, cô như mở cờ trong bụng.

Ngay hôm đó, Hà Quân Tửu đã nhận được tin nhắn quấy rối của cô.

Chẳng hiểu tại sao, anh không kéo cô vào danh sách đen.

Nhận được tin nhắn quấy rối còn có thể lạnh nhạt liếc một cái, để xem hôm nay cô bày trò bịp bợm gì.

Chẳng qua là anh sẽ không thừa nhận loại chuyện này, cô gái điên hỏi anh cũng giả vờ như không nghe thấy.

Hà Quân Tửu vốn là người rất lễ độ, anh tiếp nhận nền giáo dục phương tây ngay từ nhỏ, mười bảy tuổi đến Cambridge nước anh học đại học theo diện trao đổi sinh viên, hai mươi tuổi học nghiên cứu sinh tại Oxford, hai mươi mốt tuổi trở về nước với hai bằng Thạc sĩ về quản lý và tài chính, nhân tiện học thêm một bằng thạc sĩ trong nước.

Phong thái của một quý ông người Anh đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng anh, vì thế khi vừa gặp Phó Như Tuyết, anh mới hỏi có cần anh gọi 120 giúp cô hay không.

Có điều bây giờ thái độ của anh đối với Phó Như Tuyết là càng ngày càng thờ ơ.


Đến nỗi có thể nói có chút ác liệt.

Anh chưa từng gặp qua cô gái nào mặt dày như vậy, theo đuổi cũng phải có mức độ, hiển nhiên chừng mực của cô gái điên kia và anh khác nhau đến mức xuyên qua quỹ đạo trái đất, bay vòng quanh hệ mặt trời một vòng cũng không chạm mặt nhau.

Quan trọng nhất, cô là hoa đã có chủ.

Có chủ còn đến mồi chài anh, không có liêm sỉ.

Liếc nhìn cô một cái Hà Quân Tửu cũng cảm thấy bẩn hai mắt, chiếc cằm hoàn mỹ khẽ hếch lên, không màng sự đời.

Hà Vân yêu chết cái dáng vẻ này của anh, anh còn trẻ, còn chưa đeo kính, mắt hai mí to đẹp, rõ ràng là đôi mắt đào hoa, nhưng hết lần này đến lần khác đều lạnh lùng muốn chết, sống mũi anh rất cao, đôi môi.

.

.

hẳn khi hôn sẽ ngon lắm.

Nhưng mà cô du hành thời gian đến đây, tại sao cô lại quan tâm đến khuôn mặt chứ?

Cô cười khúc khích, ôm cổ anh rồi hôn lên môi anh một cái.

Mùi vị thuốc phiện đen lập tức xâm nhập vào lồng ngực anh, nhịp tim anh rối loạn, hai mắt trợn tròn, cả người run run.

Anh thở gấp, hơi sợ trước hành động bạo dạn cợt nhã của cô.

Thật ra Hà Vân có chút hối hận, cô sợ Hà Quân Tửu nổi trận lôi đình, đuổi cô khỏi công ty.

Có điều chẳng sao cả, cô biết nhà Hà Quân Tửu ở đâu.

Không hạ gục được anh thì lén trèo vào cửa sổ, chui vào ổ chăn của anh.

Cưỡng gian anh

Dù sao cô đã chuẩn bị sẵn sách lược, anh không thoát được đâu.

Dù anh báo cảnh sát bắt cô thì hai người đã gạo nấu thành cơm, sướng cũng sướng rồi, đến lúc đó cô sẽ tự động quay về 70 năm sau, ai sợ ai.


Hê hê.

Cô nhướng mày nhìn Hà Quân Tửu, "Hà tổng, ngọt không?"

"Dinh dinh", cửa thang máy mở ra.

Anh vội đứng thẳng, chỉnh cà-vạt lại, sải bước ra ngoài, không nhìn cô lấy một cái.

Sau lưng anh, Hà Vân oán giận nghĩ thầm, lão già biến thái, từ thời trẻ đã lãnh cảm rồi.

Nhất định anh là Gay, tưởng niệm người vợ đã khuất cái gì chứ, tám phần là không được.

Hôn cũng đã hôn rồi, vậy mà còn phớt lờ cô, không nói chuyện với cô, tại sao chứ?

Mũi chua xót, cô đá vào vách thang máy, sau đó ngẩng đầu lên, quẹt nước mắt bước đi.

Ngay cả sĩ diện cũng mặc kệ, cô đã đến đây tìm anh, sao anh không thể tiến lên một bước?

Cô đã chạy 999 bước về phía anh rồi.

Nhào đến hôn anh, anh lùi lại một bước, đẩy cô ra.

Mẹ kiếp, không chơi nữa.

Cô muốn về nhà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận