Vượt Qua Ngàn Năm Để Yêu Em ( Ngô Cẩn Ngôn, Hứa Khải )

Hắn cứ ngang nhiên quay đi, ý đồ chọc tức tôi của hắn có vẻ thành công. Sau đó tự dưng tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện của mình và Đại Vương, đúng thật là có cảm giác rất lạ, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, chắc hẳn Tần Phong cũng chỉ đang khuyên nhủ tôi nên đừng tiếp xúc thân mật nếu không muốn rước họa, ngày ngày tôi cứ ra vào cung điện của ngài ấy, người ngoài nhìn vào chắc nghĩ chuyện vớ va vớ vẩn.

Vẫn như mọi ngày, tôi chuẩn bị đến cung điện để dạy toán, vừa bước ra thì thấy 1 cung nữ đang túm túm cái gì đó bỏ vào bọc vải to, hình như định đem đi vứt, tò mò nên tôi hỏi:

-Nè! Bên trong là thứ gì mà nhìn cô mệt mỏi vậy?

-À! Cô nương chỉ là mấy củ khoai già, nhà bếp không dùng nên bảo tôi đi vứt.

Tôi nhìn sơ qua thì cũng khoảng mười mấy đến 20 củ, củ nào cũng to, trong rất ngon nên tôi đem về, vứt đi thì cũng phí.

Nhìn đống khoai già này, bây giờ chắc chỉ có thể xay ra rồi chiên lên. Công việc vất vả thế đó, tên tào tháo Tần Phong lại đến quấy rối, mặt mũi tôi dính đầy xác khoai, hắn đứng ngơ ra nhìn tôi hỏi:

-Cô làm gì mà mặt mũi toàn xác mì không vậy? Đừng nói là đang phá hoại gì nha?

-Tôi phá gì chứ? Ngài vừa phải thôi nha! Tôi thấy đóng khoai này vứt đi thì phí nên đang chỉ tận dụng nó thôi?

-À....

-Ngài à cái gì? Đến giúp ta một tay đi...


-Ta sao...nè nam tử hán như ta thì chỉ cầm đao nơi chiến trường ngươi nghĩ sao ta lại cầm dao vào bếp chứ hả!

-Thống soái à! Tôi đâu bảo ngài cầm dao! Tôi chỉ nhờ ngài bóc giúp tôi khoai mì thôi mà...

-Không...ta không làm!

-Ngài định để một tiểu cô nương như ta ôm đống khoai này đến tối sao! Với lại khi làm xong ngài cũng được thử đó?

-Được... ta chỉ hứng thú xem bánh cô làm có vị như thế nào, xin đi... cầu xin ta giúp cô!

-Thống soái à...! Giúp tôi 1 tay đi mà!

-ÂY DÔ~~! Khi ta nói câu này thì cô phải...phải...

-Chửi ngài chứ gì ? Tần Phong tôi thật sự cần ngài giúp đó!

-Được...

Thế là ngài ấy cũng chịu giúp tôi! Y vừa bóc bao nhiêu thì tôi xay bánh bấy nhiêu và mau chóng đem đi chiên. Bánh khoai mì chiên nóng hổi thì trời cũng chập tối ! Tôi kêu ngài ấy nếm thử nhưng ngài ấy cứ chừng chừ:

-Ngài nói muốn thử vị mà sao không ăn đi!

-Cái này~Cô chắc ăn được không vậy?

-Nó làm sao? Nhìn tròn tròn thế thôi nhưng mùi không tệ đâu, tôi ăn trước cho ngài tin

Tất nhiên là mùi vị không tệ chút nào, món bánh này tôi làm biết bao nhiêu lần lúc còn ở tương lai, nên tay nghề không thua kém ai trong cung này.

-Ngon thật sao?

-Ừm~~~


-Thôi ta không ăn đâu...

Ọt ọt ot5~~~ Đúng, chính là âm thanh mà dạ dày của y phát ra, tôi phì cười rồi nói:

-Ngài định ngược đãi bụng của mình đến bao giờ đây?

- Xem như ta thua cô...

Miếng đầu tiên, khi y ăn rồi từ từ nhai nó, bỗng nhiên lại quay sang nhìn tôi, mặt ngạc nhiên rồi cười nhẹ lên một tiếng.😶😶😶

-Ngon lắm hay sao mà ngài nhìn ta dữ vậy?😂😂😂

-Quả là không tồi, ngon thật đó, hay là đem cho Đại Vương thử đi.

THÔI CHẾT 😱😱😱, Mãi lo làm bánh mà tôi quên mất còn phải đi dạy Toán cho ngài ấy, tôi thét lên:

-Thôi xong rồi, ta quên mất còn phải dạy Toán cho Đại Vương, thôi ta đi đây.

-Không cần đâu, .........................TA TỚI RỒI ~~😤😤😤.

Giọng nói pha chút bức khí muốn giết người đó bay thoảng đâu đây, mặt tôi đơ dần không hiểu tại sao ngài ấy lại bay rồi đáp xuống ngay Tần Cát, y bước lại gần tôi, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại chằm chằm vào Tần Phong (máu ghen đóa khư khư). Thanh âm tra khảo lại toát ra:

-Ngươi làm gì ở đây?


-Đại Vương, người mới đến.

Tự dưng nét mặt Đại Vương lại nhẹ nhàng hẵn xuống rồi thanh âm lại càng trầm tĩnh hơn...

-Ngươi làm gì ở đây?

-Đại Vương, thuộc hạ chỉ đang giúp cô nương làm bánh, rồi cùng nhau (cùng nhau đóa) thưởng thức nó thôi, thưa!!!

-Thì ra cả buổi chiều cô không đến đại cung là vì làm cái thứ bánh này.

-Đại Vương, ta xin lỗi, để ngài phải chờ rồi...

-Đâu, ta không chờ cô, người ta chờ là Thống Soái chứ không phải cô!!!.

Chuyện gì vậy, người ngài ấy chờ là thống soái sao??? hai con người này bị sao vậy???




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận