Vượt Qua Ngàn Năm Để Yêu Em ( Ngô Cẩn Ngôn, Hứa Khải )

-Nàng ở lại được không ?

-Ta vốn không thuộc về nơi này....Ngày mai ...ta sẽ đi.

-Được! Vậy ta...để nàng ....quay về


Trời trở lạnh báo hiệu mùa đông tới, tuyết cũng đã rơi, có ai nghe thấy được âm thanh của nó ? Tuy nhìn vô vị nhưng lại có cảm giác ấm lòng.Tôi khoác lên mình chiếc áo và khăn quàng cổ, đi dạo quanh phố, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay tôi, lặng lẽ kết thành băng trên tay, cảm giác buốt buốt hiện rõ. Mê đắm trong phong cảnh tuyệt diệu dưới ánh đèn sáng, tính tình nghịch ngợm của tôi cũng dần như diệu lại, hít thở thật sâu không khí hiếm có.Dạo quanh hồi lâu, trời cũng chập tối, tôi luyến tiếc quay về.

-Cái cây nhiệt kế nhà ngươi, có phải ăn trúng cái gì rồi không hả??? Phong cảnh đẹp thế này, chỉ dạo mấy vòng cũng để bị sốt, nóng rang cả người mà lại không đo được.


Ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi chợt nhớ ra ngày mai có bài kiểm tra cuối kỳ, tôi bấn loạn:' Nhất định phải hết, một chút cũng không được'.Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi cũng cố gượng dậy, thay quần áo rồi xách balo đi học, cảm giác khó chịu chiếm hết cơ thể tôi, tim bổng dưng nhói lên:"Lạ kỳ mình đây có bị bệnh tim đâu chứ". Tôi ngất ngay tại nhà.

-Người đâu ... có yêu quái......



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận