Vượt Qua Lôi Trì

Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 21
Bàn ăn đặt một chiếc khăn ăn màu bạc, trên đó có một bát cháo và một ly nước trắng, bên cạnh bát, đũa và thìa xếp ngay ngắn, còn có khăn tay in hoa văn.
Sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn đã biết người làm đặt rất nhiều tâm tư vào đó.
Mộc Mộc đi đến trước bàn, mở nắp bát, cháo bên trong còn nghi ngút khói, mùi gạo bay lên thơm nức.
Sự lo lắng làm lòng bàn tay cô lạnh toát. Trác Siêu Nhiên đối với cô tốt quá, tấm chân tình này, làm sao cô đành lòng giẫm lên.
Thấy Mộc Mộc cầm bát thất thần, Trác Siêu Việt đi tới, hai tay đặt trên mặt bàn, tiến gần đến, đối mặt, nhìn thấy đôi mắt cô thâm xì sưng lên.
"Tối hôm qua không ngủ được sao?" Ý cười của hắn tràn đầy mỉa mai ám muội, "Aiz, anh trai tôi cũng thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc."
Mộc Mộc buông nhẹ tay, chiếc bát rơi trên bàn, cháo bắn ra, cô cuống quýt đưa tay lên thổi. Không nghĩ, hắn lại tới gần cô thêm một ít, môi dường như sắp chạm vào trán cô. "Nếu cô không chịu nổi có thể xin anh ấy... À, tôi quên mất, cô không nói được."
Tay cô không tự động run lên, xô vào chiếc bát, cháo ở bên trong đổ tung tóe trên mặt bàn màu đen.
Nhìn chất lỏng màu trắng trên mặt ban, Mộc Mộc không khỏi nhớ đến một đêm kia, cô bị hắn làm cho cả người không còn chút sức lực, ngay cả thở cũng không nổi, cô cầm lấy cánh tay, cầu hắn: "Đừng... Em xin anh, nhẹ một chút, xin anh..."
Một giọt mồ hôi rơi xuống ngực cô, hắn nhìn môi cô, dường như nghe hiểu những điều cô nói, "Em xin anh sao?"
Môi cô bị cắn đến mức sưng đỏ, cuống cuồng gật đầu.
Hắn nhíu mày, cười đến đáng ghét, "Muốn nhanh hơn?"
Cô liều mạng lắc đầu, nhanh hơn một chút chắc cô không thể sống.
"À, muốn từ từ?"
Cô vội vàng gật đầu.
"Được rồi, chúng ta sẽ... từ từ ... chấm dứt..."
Không thể phát ra tiếng, cô oán hận cắn răng, hung hăng trừng hắn, trong lòng âm thầm thề nếu sau này có thể nói, nhất định phải mắng hắn ngàn vạn lần: "Đáng ghét, hạ lưu, vô liêm sỉ..."
Nghĩ đến đó, lại nhìn người đàn ông vẻ mặt ác ý trước mắt, nụ cười của hắn cùng với nụ cười trong ký ức của cô hoàn toàn trùng hợp, không một chút sai lệch.
Cô luôn luôn do dự bồi hồi, lúc này lại có một cảm giác mãnh liệt - Trác Siêu Việt mới là người đàn ông hôm đó, người đàn ông cô luôn luôn tìm kiếm... Mà Trác Siêu Nhiên, cô không dám nghĩ, trong đầu rối rắm.
Cô run run nắm lấy ống tay áo hắn, ngẩng đầu lên, ý cười khó đoán trên môi hắn mơ hồ trước mắt.
Dù thế nào cô cũng muốn biết, rốt cuộc ai mới là người cô muốn tìm.
Cô cố gắng mở miệng, rất muốn, rất muốn hỏi: Là anh sao? Người đàn ông tối hôm đó, là anh sao?
Hắn thản nhiên nhìn cô, thản nhiên rút ống tay áo bị cô kéo lấy, thản nhiên mỉm cười: "Có việc gì sao? Chị dâu..."
Tâm trí rối bời, cô nhìn xung quanh, muốn tìm giấy bút.
"Không cần viết, những gì cô nói, tôi xem có thể hiểu."
Nếu không phải hắn nhắc tới, cô đã quên lời Trác Siêu Nhiên nói, Trác Siêu Việt học khẩu ngữ. Vì phần vì sao hắn học khẩu ngữ, cô cũng không dám nghĩ xa.
Cô cố gắng bình tĩnh, thử thăm dò hỏi, "Anh còn nhớ rõ em không?"
Hắn nhìn môi cô, thật lâu, thật lâu.
Cô nghĩ hắn không hiểu, lặp lại một lần. "Anh nhớ rõ em không? Chúng ta đã từng gặp mặt."
Hắn lắc đầu, "Tôi không nhớ rõ lắm."
"Bốn năm trước, anh có từng đi bar Lạc Nhật không?" Cô chậm rãi nói xong, đã rất lâu chưa có một loại cảm giác như vậy, giống như mình có thể nói chuyện, có thể giao tiếp với người khác bằng thanh âm, cảm giác đã lâu không có này làm cho trái tim cô không khỏi đau đớn.
Hắn lại lắc đầu, "Tôi đi quán bar rất nhiều, không nhớ rõ được."
"Vậy anh có nhớ từng có cô gái mượn anh năm vạn đồng? Ngày đó mưa rơi rất lớn..."
Hắn nhìn cô, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng, "Vì sao muốn hỏi điều này?"
"Em..."

Tay hắn vươn đến, nắm lấy cằm cô, vẻ mặt tùy tiện ngả ngớn. "Nếu tôi nói cho cô, tôi còn nhớ, cô gái đó còn vì vậy mà cùng với tôi suốt một đêm... Cho dù tôi muốn cô ta làm gì cô ta cũng không từ chối, cho nên, chúng ta đã thử qua... rất nhiều tư thế..."
Hắn dừng một chút, vừa lòng thưởng thức khuôn mặt trắng bệch của cô. "Tôi trả lời như vậy, có phải trong lòng cô dễ chịu lắm không?"
...
Mộc Mộc nghĩ bản thân mình đã trải qua rất nhiều đả kích, sớm đã cứng như kim cương, cho dù chuyện gì cũng có thể bình tĩnh mà chấp nhận, đau khổ thế nào cũng vẫn có thể nhẫn nại. Nhưng mà giây phút này cô mới biết, con vần tạo hóa luôn có cách làm cho cô ngày càng không thể đối mặt với sự thật phũ phàng mà đấng tạo hóa nhào nặn ra.
Nụ cười của hắn trước mặt cô biến hóa, trở nên độc ác, trở nên tàn nhẫn. Đây là người đàn ông bốn năm cô chờ đợi, bốn năm mong ngóng ngày gặp lại, bốn năm hy vọng xuất hiện kỳ tích.
Giấc mơ đẹp trong phút chốc bị hắn xé thành hai nửa. Một Trác Siêu Nhiên chu đáo dịu dàng, một Trác Siêu Việt lạnh lùng đáng sợ, rốt cuộc đâu mới là giấc mơ đẹp, đâu là ác mộng của cô?
Sớm biết có kết quả thế này, cô thà rằng hắn quên cô đi, quên hoàn toàn không chút nào còn sót lại.
Giống như Trác Siêu Nhiên vậy, giơ tay hờ hững làm quen cũng tốt, cô ít nhất còn có thể thừa nhận sự thật...
Trác Siêu Việt đi đến trước cô, hai tay hai bên người chống lên bàn, nhốt cô giữa bàn ăn và mình.
"Chị dâu, cô yên tâm..." Trác Siêu Việt cười ngày càng lạnh. "Tôi sẽ không nói cho anh trai tôi biết, bạn gái anh ấy từng vì năm vạn đồng mà theo tôi lên giường... Bởi vì, nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ không còn muốn cô. Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, tôi sẽ không tàn nhẫn như vậy với cô đâu..."
Mộc Mộc bị bộ dáng đáng sợ của hắn làm cho hoảng loạn, cố gắng lui về phía sau, lại quên rằng phía sau là bàn, thắt lưng va mạnh vào góc, chiếc bàn rung lên, bát rơi xuống đất, vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, giống như cô...
Cô nhìn những mảnh vỡ sắc bén, có một ý nghĩ trỗi dậy, dùng những mảnh vỡ đó cắt đứt cổ tay mình, để cho máu tươi làm ướt đẫm người hắn.
Chết như vậy có phải hay không còn giữ được một chút tự trọng, có phải hay không có thể chấm dứt những chuỗi ngày dài bị vận mệnh trêu đùa? Có phải hay không không còn bị Trác Siêu Việt châm chọc khiêu khích? Có phải hay không không còn phải nhìn thấy khuôn mặt thất vọng tràn trề của Trác Siêu Nhiên?
Nếu thật như vậy, cô nguyện chấm dứt tất cả.
Sự đau đớn trên lưng làm cô tỉnh táo lại, dứt bỏ ý niệm trong đầu.
Cô vịn bàn đứng vững, ngẩng đầu, nhìn thẳng Trác Siêu Việt.
"Anh có thể tàn nhẫn... nói những lời này trước mặt anh trai anh. Nếu vậy, em có thể nói cho anh ấy, em nhận sai người, thực ra, người em luôn luôn tìm kiếm... là anh..."
Hắn nhìn chằm chằm môi cô, biểu tình trên mặt ngày càng cứng ngắc.
"Từ sau khi ra tù, mỗi một người đàn ông đi qua trước mắt em đều phải đứng lại nhìn kĩ dáng vẻ của họ. Em nghĩ khuôn mặt của người đàn ông đêm hôm đó đã khắc vào lòng em, chỉ cần người đó xuất hiện, nhất định em nhận ra được... Nhưng tại sao không ai nói cho em biết, trên thế giới này có hai người khuôn mặt giống nhau như đúc?"
Nụ cười mỉa mai trên mặt Trác Siêu Việt tắt dần, ánh mắt dừng ở môi cô ngày càng thâm trầm, tựa như vực sâu không đáy, đem cô nuốt vào đó.
Gió thổi bay chiếc rèm xanh nhạt không tiếng động, vài bông hoa hồng trắng rơi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn Mộc Mộc ngày càng nóng, tựa như đêm mưa hôm đó, ánh mắt khi cô được hắn hôn.
Cô nghĩ môi hắn sẽ rơi xuống, đặt lên môi cô...
Cô có chút sợ hãi, bởi trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt khác cũng giống như vậy, còn có giọng nói dịu dàng tối qua của anh, anh nói: "Sau này em có anh, anh sẽ không để cho em chịu tủi thân..."
Đó là Trác Siêu Nhiên, là bạn trai cô, là anh trai của hắn.
Không cho cô cơ hội từ chối, Trác Siêu Việt lui về phía sau, giữ khoảng cách đủ xa, "Cô cho rằng chúng tôi giống nhau sao?"
Cô gật đầu, "Khuôn mặt hai người giống nhau như đúc."
"Cô cho rằng chính nhân quân tử như anh ấy sẽ đi "Lạc Nhật" uống rượu mua vui?"
Khóe miệng hắn nhếch lên, ý cười vô lại một lần nữa xuất hiện trên mặt. Mộc Mộc rốt cuộc đã hiểu biểu hiện này của hắn, đó không phải là cười, đó là hắn che giấu nỗi chua xót đang dậy lên trong lòng.
"Cô cho rằng anh ấy sẽ tùy tiện bỏ ra năm vạn đồng đưa một cô gái đến bãi tắm qua đêm? Tôi cùng anh ấy là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ khi ở cùng anh ấy cô chưa bao giờ hoài nghi?"
"Là em sai, là em hồ đồ, vừa nhìn thấy mặt anh ấy, em..."
Hắn cứt đứt sự giải thích yếu ớt của cô, "Cô không hiểu tôi, hoặc cô hy vọng anh ấy mới chính là người cô muốn tìm?"
Đây mới chính là đáp án đau đớn nhất.
Mộc Mộc đối với Trác Siêu Việt nhất kiến chung tình, yêu đủ điên cuồng, cũng yêu đủ tuyệt vọng, tình yêu này sáng lạn như khói sương, đẹp đẽ lung linh mà ngắn ngủi mờ ảo.
Những năm gần đây, nói cô yêu hắn, không bằng nói cô yêu một người tình trong mộng. Cô đem những lớp áo mộng ảo khoác lên hắn, cứ như vậy trong ảo tưởng chờ mong.
Ngay cả tên hắn cô cũng không biết, nói gì đến cá tính, nhân phẩm, cuộc sống của hắn. Đến tột cùng Trác Siêu Việt là người đàn ông như thế nào, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu bọn họ thực sự đã từng yêu nhau, đã từng ở chung, làm sao cô có thể nhận sai.
Hơn nữa, cô không thể phủ nhận, khi cô gặp Trác Siêu Nhiên, một người đàn ông dịu dàng tao nhã, rộng lượng bao dung, có trách nhiệm, lại chân thành đối với cô như vậy, cùng với hắn trong giấc mộng của cô không hẹn mà hợp, giống như cô đã có được thứ mình muốn nhất, hạnh phúc đến nỗi gạt bỏ mọi ý nghi ngờ.

Thấy Mộc Mộc cam chịu, Trác Siêu Việt cuối cùng không nói lên lời, quay sang, nhìn ngoài cửa sổ, "Mọi việc đã qua, truy cứu ai đúng ai sai cũng không có ích gì. Dù sao cô cũng đã qua lại với anh trai tôi, không bằng đâm lao thì phải theo lao đi."
"Nhưng là em vì anh..."
"Đều quên hết đi, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
Quên chuyện xảy ra bốn năm trước, đâm lao thì phải theo lao, cùng với Trác Siêu Nhiên qua lại?
Đề nghị này nghe ra thật tốt lắm, Trác Siêu Nhiên sẽ không biết cô gái trong lòng anh từng cùng em trai mình phát sinh tình một đêm, cô cũng có thể tiếp tục hưởng thụ sự che chở ấm áp mà cô khát vọng đã lâu.
Nhưng Trác Siêu Nhiên thật sẽ vĩnh viễn không biết cô nhận sai người sao? Nếu có một ngày anh biết, cảm tưởng sẽ thế nào?
Cô muốn một vòng tay ấm áp che chở? Nếu là vậy, Kiều Nghi Kiệt sớm đã có thể cho cô.
Cái cô thực sự muốn, là người đàn ông cô đơn trong quán bar Lạc Nhật, là người đàn ông đồng ý cho cô năm vạn đồng nhưng không cần cơ thể cô, là người đàn ông muốn cô đem tên mình viết trong lòng bàn tay hắn, là người đàn ông hôn cô trong đêm mưa rào, cho cô thống khổ nhưng vẫn cam tâm.
Cô yêu hắn, tình yêu này vốn đã thâm căn cố đế trong đáy lòng, cho dù người đàn ông này là ai, cho dù hắn thế nào, cô đều chấp nhận.
Một câu quên đi là có thể gạt bỏ tất cả sao?
"Em quên không được..." Cô hỏi: "Anh có thể quên không?"
Hắn nhìn cô, nụ cười lạnh như băng, biểu tình cứng rắn mà thâm trầm.
Không cần ngôn ngữ, cô đã hiểu ý của hắn, hắn có thể quên
Thế giới lại đem cô đẩy vào bóng tối lạnh như băng, cô nhắm mắt lại, nước mặt rốt cuộc không khống chế được.
Không phải không đoán trước kết cục này, không phải là không cam tâm tình nguyện, kỳ thật cô đã sớm biết, hắn sẽ không chấp nhận cô, chỉ là trong lòng hiểu được là một chuyện, thực sự bị hắn cự tuyệt, lại là một chuyện khác.
Cô bỗng nhiên thấy rất lạnh, giống như cả thế giới chìm trong mùa đông, không khí đều bị đóng băng, ngay cả nước mắt rơi xuống cũng buốt giá.
Nước mắt phụ nữ, luôn là vũ khí tốt nhất đối với đàn ông. Đối với đàn ông mà nói, dù trái tim có cứng rắn đến đâu, có kiên định thế nào, cũng khó có thể vượt qua nổi nước mắt phụ nữ.
"Bởi vì anh trai anh, đúng không? Nếu em không phải là bạn gái anh ấy, anh sẽ chấp nhận em sao?" Cô không có ý gì, chỉ muốn biết đáp án.
Lời tác giả:
Việt Việt: Tôi hỏi mẹ, gian tình rốt cuộc ở chỗ nào? Tôi đợi lâu như vậy sao vẫn chưa chịu sắp xếp cho tôi?
Tâm Tâm: Anh không thể từ từ nuôi dưỡng cảm tình sao? Anh xem giáo sư Dương nhà người ta bình tĩnh thế nào?
Việt Việt: Bình tĩnh? Chắc không?
Tâm Tâm: À, ờ... cũng không chắc lắm. Thực ra, lúc đầu càng chậm nóng, lúc sau càng kích thích, cô nam quả nữ sống chung một nhà, còn tình chàng ý thiếp, có thể nào không có gian tình không? Xấu mặt.
Zeus:
Đã lâu lắm rồi mới được "thử sức" với một trường đoạn nội tâm thế này! Quá đáng sợ! Lượng tính từ đủ để dùng cho 10 chương bình thường luôn >.<
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 22
"Không", Trác Siêu Việt hơi hơi nghiêng mặt, tránh đi ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của cô. "Không phải cô không tốt... Chẳng qua, tôi... đã có người trong lòng."
Cự tuyệt như vậy, nhẹ nhàng nhất, cũng là tàn nhẫn nhất, không cho cô một chút hy vọng, cũng không cho mình một con đường lui.
Ánh mặt trời cuối cùng cũng làm nổ tung chiếc bong bóng xà phòng, thì ra, hắn đã có người trong lòng. Mộc Mộc gật đầu, nặng nề. Cô biết, bốn năm lâu lắm...
"Kỳ thật, so với tôi, anh trai tôi thích hợp với cô hơn."
Tình yêu, không phải là vấn đề thích hợp hay không thích hợp, đó là một loại cảm giác, tựa như uống một ly rượu mạnh, có khổ đau, có say mê, có nóng bỏng, cũng có chua xót, đau đớn cũng là mãnh liệt.
Cảm giác này, chỉ có Trác Siêu Việt đã từng cho cô.
Mộc Mộc lau khô nước mắt, vòng đến nơi hắn có thể nhìn thấy, làm cho hắn nhìn thấy môi mình, "Vậy anh có thể nói cho em biết, mấy năm này, anh có từng nhớ đến em không?"
Biết rõ điều này chẳng hề có ý nghĩa, nhưng cô vẫn hy vọng, ở lúc chẳng còn gì, chừa lại chút tốt đẹp có thể giữ làm kỷ niệm. Chỉ cần hắn cũng trả giá bằng chân tình, không phải chỉ là một vở kịch mình cô đóng, cũng coi như cô không làm trò ngu xuẩn đáng buồn.

Hắn suy nghĩ rất lâu, lắc đầu. "Không, chưa từng. Nếu không phải ngày hôm qua thấy cô nằm ở... trên sô pha, tôi đã sớm quên... Nhiều năm trước đây, mỗi buổi tối tôi đều làm chuyện hoang đường ấy."
"Hoang đường?" Từ này dùng thật là hay, điều đẹp nhất trong ký ức cô, một đêm si mê đắm say nhất, đối với hắn mà nói, là một đêm hoang đường.
Tựa như có chày gỗ nện vào cõi lòng, ngực cô đau đớn, rất lâu không dứt.
Cô cười, tự giễu, nước mắt nhòe trên khuôn mặt, cười đến rạng rỡ.
Cô nói với hắn: "Anh biết không? Mỗi ngày em đều nhớ đến anh. Mỗi tối sau khi tắt đèn, khi bọ bọn họ hành hạ đánh đập, tất cả những gì trong đầu em nghĩ là anh... Nhớ anh từng nói, em không thể chấp nhận số mệnh, anh có thể thay đổi vận mệnh của em..."
Hơn một nghìn đêm, không có người biết cô đã từng trải qua như thế nào. Mới đầu, mỗi ngày bị đánh đập, mình đầy vết thương. Sau đó, cô đầy mười tám tuổi, Kiều Nghi Kiệt giúp cô đổi nhà giam, không có người hành hạ cô mỗi tối, nhưng chỉ cần đèn tắt, cô liền chui trong chăn, động không dám động, thở cũng chẳng dám thở nhanh.
Cho đến bây giờ, cô vẫn sợ bóng tối, sợ hãi mỗi lần nhắm mắt lại... Lúc ngủ luôn luôn phải bật đèn.
Trác Siêu Việt quay người sang chỗ khác, không hề nhìn cô, không muốn xem cô nói tiếp.
Nhưng cô vẫn nói, cho dù biết hắn không nghe được, "Thì ra chẳng qua là anh thuận miệng nói, anh đã sớm quên sạch sẽ. Làm không được vì sao anh lại nói? Nếu không phải vì những lời này, em đã sớm đầu hàng số phận, làm gì phải xin Kiều Nghi Kiệt cứu mình, làm gì phải chịu nhiều năm tội lỗi như vậy..."
"...Không, không phải anh sai." Cô khóc, cả người không còn chút sức lực, ngồi xuống, đầu gối ôm trước ngực. "Là em ngu ngốc, năm vạn đồng một đêm, hai bên đã thỏa thuận... Chúng ta ngay cả một đêm tình cũng không phải, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi... Ở trong mắt anh, em chẳng qua chỉ là một cô gái điếm, vì tiền cái gì cũng có thể bán..."
Nước mắt của cô nhanh chóng khô cạn, hắn lại đưa lưng về phía cô, không muốn nhìn thêm một lần.
Cô nghĩ hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn dành cho mình, nhưng không nhìn đến móng tay hắn đã găm sâu vào lòng bàn tay tự lúc nào...
Cô càng không biết, khi cô say ngã vào lòng Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Việt ngồi ở ban công phòng ngủ, nhìn bầu trời thành phố, hút thuốc cả một đêm.
Người hắn tìm kiếm bốn năm nay giờ đang ở trên lầu. Hắn rất muốn biết bọn họ đang làm gì, có tiếp tục màn kích tình bị hắn phá đám hay không, nhưng hắn cũng không biết có nên đi lên hay không.
Hít sâu một hơi thuốc, hơi độc từ từ tản ra, làm ngực hắn khẽ đau đớn. Hắn nhắm mặt lại, nghĩ tới một đêm mưa rào trước đó.
Ngày đó, bầu trời lâm thâm mưa nhỏ, hắn lái xe chuẩn bị về nhà, lơ đãng thấy nơi góc tối âm u, một cô gái mặc váy ngắn, dựa lưng vào vách tường. Cô hẳn đã đứng đó rất lâu, cả người ướt sũng, giọt mưa từ trên đầu chảy xuống, lướt qua khuôn mặt mềm mại, bờ vai mượt mà, cánh tay mảnh khảnh, còn có cặp chân thon thả.
Với tiêu chuẩn của một người đàn ông mà nói, vẻ đẹp này... Không chỉ là quyến rũ.
Nhưng cô cũng không định quyến rũ ai, chỉ nhìn trời, ánh mắt tuyệt vọng làm người ta tan nát cõi lòng, hai bên má không ngừng có nước chảy xuống dưới, không biết là mưa, hay là nước mắt.
Hắn không tự chủ được cho xe chạy chậm lại, không còn nhìn thấy qua cửa kính, hắn lại nhìn qua gương chiếu hậu, cho đến khi không còn nhìn thấy.
Vài ngày sau, hắn nhìn thấy cô ở quán bar Lạc Nhật. Tiếng đàn của cô cũng giống như cô vậy, tuyệt vời, nhẹ nhàng, không hợp với nơi quán bar hỗn độn.
Hắn thấy có một người đàn ông ép cô uống rượu, còn động tay động chân. Hắn không hiểu cảm thấy bực mình, càng bực mình hơn là cô không nói một lời, cười cười nâng cốc rượu uống cạn, đối với cái ôm của người đàn ông xa lạ kia cũng không hề né tránh...
Hắn ghét cô, hắn không muốn nhìn thấy cô, đứng dậy ra về.
Vài ngày sau, đi qua Lạc Nhật, chân lại không chịu khống chế đi vào. Về sau, chân của hắn thường xuyên không chịu khống chế.
Cho đến một ngày, hắn thấy cô viết tờ giấy đưa cho một người đàn ông xem, người đàn ông đó tức giận bỏ đi rồi, nước mắt của cô rơi trên bàn phím, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng vì người con gái không thể nói này...
Hắn không muốn trêu chọc cô, nhưng cô lại chủ động tới trêu chọc hắn.
Hắn cũng cũng không muốn cơ thể cô, cô cũng không nên cho hắn.
Được rồi, hắn thừa nhận lập trường của hắn không kiên định, cuối cùng vẫn cùng cô lên giường. Tuy rằng cơ thể cô hơi gầy yếu, còn chưa phát dục đầy đủ, nhưng bộ ngực yêu kiều, vòng eo mảnh mai, giữa hai chân chặt chẽ, còn có sự run run mẫn cảm, vẫn làm cho người ta nhớ mãi không quên.
Hắn làm càn vuốt ve, hôn môi, thậm chí cuồng dã xâm chiếm quyến luyến, cô chỉ ngây ngô nhìn hắn, ánh mắt ngọt ngào, tràn ngập yêu thương...
Có lẽ, ánh mắt của cô giống như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, làm cho người ta không tự chủ được muốn khám phá.
Nhiều năm như vậy qua đi, hắn chưa từng nghĩ lại, nhưng vẫn gặp ánh mắt đó trong những giấc mơ. Mỗi lần vừa thấy hắn đã nhiệt huyết sôi trào, khó có thể kiềm chế được, không khỏi đem cô ôm vào ngực, trước hôn đến không thở nổi, sau lại xé rách quần áo của cô, khẩn cấp đi vào...
Trong những giấc mơ ấy, hầu hết cô rất ngoan ngoãn thuận theo, thỉnh thoảng cũng sẽ nhiệt tình đáp lại.
Mỗi lần tỉnh mộng, Trác Siêu Việt không khỏi cảm thấy ảo não. Hắn tự nhận mình không phải đồ háo sắc, vì sao không thể mơ thấy bọn họ làm việc gì tao nhã, nghe nhạc, hay uống cà phê chẳng hạn.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, hắn quyết định, chờ khi hắn gặp lại, nhất định sẽ mời cô đi nghe nhạc, uống cà phê, không thể từ đầu đến cuối chỉ làm một việc.
Đương nhiên, nếu buổi tối không có chuyện gì làm, cũng có thể làm cái đó...
******
Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm cho Trác Siêu Việt giật mình, chưa kịp nghĩ nhiều, chạy vội ra khỏi phòng ngủ, xông lên lầu.
Đứng ở bên cầu thang, hắn thấy người con gái từng cười ngọt ngào trong lòng hắn, tựa trong lòng người đàn ông khác, mê loạn vuốt ve mặt anh ta, người đàn ông đó, chính là anh ruột hắn.
Hắn nghe thấy Trác Siêu Nhiên nói: "Mộc Mộc, anh biết em chạy qua đường là vì muốn tự sát, anh cũng biết có người lừa gạt em, có người muốn làm tổn thương em... Không sao, mọi việc qua rồi. Sau này em còn có anh, anh sẽ không để em chịu tủi thân..."
Cô nhìn anh ta thật sâu, môi mấp máy.
Người khác nghe không thấy, nhưng Trác Siêu Việt nhìn hiểu, cô ấy nói: "Nếu không phải là anh, em không sống đến ngày hôm nay... Em yêu anh, em thực sự yêu anh. Xin đừng bỏ mặc em, cho dù chuyện gì xảy ra, đừng bỏ mặc em... Không có anh, em không sống nổi..."
Trác Siêu Việt cảm thấy đầu óc nóng lên.
Thiếu chút nữa hắn nói với Trác Siêu Nhiên: Không được, người con gái trong lòng anh, chính là người đã để lại vết răng trên vai em, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Trác Siêu Nhiên thấy hắn, hơi hơi sửng sốt, lập tức xua tay cười, "Không có gì, cô ấy uống rượu."
Sau đó, anh ta ôm lấy cô, đi vào phòng ngủ, đặt trên giường...

Trác Siêu Việt cứng ngắc xoay người, đi xuống lầu.
Hắn hiểu anh trai mình, còn hơn là hiểu chính mình, một khi hắn nói ra, Trác Siêu Nhiên nhất định sẽ bỏ cuộc. Cho dù có yêu bao nhiêu, anh ấy cũng sẽ không để một người phụ nữ trở thành vết rách trong tình cảm anh em hai người bọn họ.
Hắn cũng thế, cho dù hắn có nhớ nhung hương thơm của cô bao nhiêu, vướng bận vì cô bao nhiêu, cũng không thể nào yêu người phụ nữ của anh mình.
Nếu nói ra, hai anh em bọn họ, ai cũng tổn thương, không bằng đừng nói, để bọn họ cứ thế yêu nhau, sống bên nhau.
...
Đó là đêm dài nhất kể từ khi Trác Siêu Việt sinh ra, nhiều năm ở nơi xa hoa này như vậy hắn cũng không biết cảnh đêm ngoài cửa sổ rực rỡ đến thế.
Ánh đèn chiếu rọi xuống mặt sông lấp lánh, không có gió, không lãng đãng, không một gợn lăn tăn...
Sáng sớm, đường chân trời mờ ảo.
Hắn nghe thấy có người gõ của. Ra mở, Trác Siêu Nhiên sáng sủa đứng bên ngoài, dưới ánh mắt trời, quân trang màu xanh ô liu cực kỳ chói mắt, "Tôi phải về doanh trại, Mộc Mộc đang ngủ, trông chừng cô ấy giúp tôi."
Trác Siêu Việt khẽ dựa vào cửa, khó khăn kéo khóe môi, "Giao cho em trông chừng anh yên tâm sao? Em như vậy, việc gì cũng đều làm được..."
"Tôi lo lắng cậu?" Trác Siêu Nhiên nhếch đôi mày kiếm, phủ nhận. "Tôi tin chuyện gì cậu cũng dám làm, nhưng tuyệt đối không tin cậu dám quyến rũ chị dâu mình."
Hắn cười khổ trong lòng, không hổ là sinh đôi, anh em ba mươi năm, người anh trai này thật hiểu hắn.
Lúc gần đi, Trác Siêu Nhiên còn dặn lại. "Chuyện trong doanh trại bận rộn tôi không dứt ra được, lúc cậu nhàn rỗi không có việc gì, giúp tôi để ý chăm sóc chị dâu cậu một chút. A, còn nữa, phòng cô ấy thuê hình như đã đến hạn trả, cô ấy còn chưa tìm được phòng thích hợp, cậu giúp tôi lưu ý xem có nơi nào tốt, an toàn một chút..."
"Ừm." Hắn đi đến trước cửa tủ lạnh, mở ngăn đá tìm thuốc[Để thuốc trong ngăn đá? Cái này Zeus không biết, Zeus để nguyên nhá]
"Phòng không cần quá lớn, sạch sẽ là được."
"Rồi."
"Đúng rồi, phụ nữ rất hay xấu hổ, lúc nói chuyện với cô ấy... Chừng mực chút."
Xấu hổ?
Trác Siêu Việt hừ lạnh trong lòng: Những lời tôi nói với cô ấy, còn càn rỡ hơn, ác liệt hơn, cầm thú cũng không bằng, phỏng chừng anh còn chưa nghe thấy, cô ấy cũng không xấu hổ, nhiều nhất cũng chỉ dán khuôn mặt nóng bỏng vào ngực tôi là cùng.
Trấn định tâm trí rối loạn, Trác Siêu Việt bất đắc dĩ đáp lời. "Được. Em cam đoan tôn trọng cô ấy giống như thánh mẫu Maria, được chưa?"
"Không cần, tôn trọng cô ấy giống như tôn trọng chị dâu là được."
"... Em sẽ cố."
"Mộc Mộc nấu canh rất ngon, tôi để lại một bát trong bếp, cậu nếm thử xem. Còn nữa..."
"Anh còn chưa xong sao?" Trác Siêu Việt trừng mắt, Trác Siêu Nhiên cho đến giờ chưa khi nào dong dài như hôm nay, "Từ khi nào anh trở nên lắm lời như vậy."
"Việc cuối cùng, tối hôm qua cô ấy uống rất nhiều rượu, nấu một bát cháo cho cô ấy ..."
"Đã biết. Anh yên tâm, chỉ cần em còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để cô ấy thiếu một sợi tóc."
"Cảm ơn! Nếu cô ấy có chuyện gì, cậu gọi điện cho tôi."
"Nhanh nhanh đi!" Trác Siêu Việt đẩy "ông mẹ" ra ngoài, khẩn cấp đóng cửa lại, sợ anh quay đầu phô bày tình cảm chân thành, vẻ mặt lưu luyến.
Đứng ở cửa lấy lại bình tĩnh, Trác Siêu Việt đi vào phòng bếp, sắn tay áo vo gạo...
Nói cam tâm tình nguyện đó là giả, nhưng hắn còn có thể làm sao?
Lúc trước, ngay cả quân trang hắn cũng có thể cởi ra, từ bỏ một người phụ nữ thì đã là gì? Làm sao có thể khó bằng từ bỏ giấc mộng quân nhân?
Sau hắn mới biết được, có một số việc, nhìn qua rất khó, nhưng thực ra rất dễ. Có một số việc xem ra rất dễ dàng, nhưng để làm được rất khó!
Cho nên việc gì cũng phải nếm thử, không làm, sao biết là khó, hay là không thể!
Cũng như vậy, không yêu, làm sao biết là ngọt ngào, hay lại là đắng cay!
Lời tác giả:
Spoil gian tình chương sau:
"Chị dâu, tuy rằng đối với sự kìm chế của mình, tôi rất tin tưởng, nhưng cô đêm hôm khuya khoắt, mặc quần áo như vậy, ngồi ở chỗ này xem "Sắc giới" bản đầy đủ... Ừm, tư thế này rất khó..."
Zeus:
"Mỗi lần tỉnh mộng, Trác Siêu Việt không khỏi cảm thấy ảo não. Hắn tự nhận mình không phải đồ háo sắc, vì sao không thể mơ thấy bọn họ làm việc gì tao nhã, nghe nhạc, hay uống cà phê chẳng hạn.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, hắn quyết định, chờ khi hắn gặp lại, nhất định sẽ mời cô đi nghe nhạc, uống cà phê, không thể từ đầu đến cuối chỉ làm một việc.
Đương nhiên, nếu buổi tối không có chuyện gì làm, cũng có thể làm cái đó..."
Đoạn này, đánh hơi thấy mùi An Dĩ Phong
Mình lại nhớ "...Anh tuy có chút hư hỏng, nhưng bản tính lương thiện. Mặt mũi tuy không ưa nhìn, nhưng nội tâm phong phú..."
=))))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận