Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

"Cho dù anh tin hay không thì anh ấy rất để ý đến tâm trạng của anh." Mộc Mộc xoắn ngón tay đang run lên, chậm rãi mở miệng, "Anh ấy không muốn nói với anh, bởi vì sợ anh không có cách nào chấp nhận được những chuyện chúng em đã làm..."

"Những chuyện hai người đã làm? Hai người đã từng làm gì?"

Mộc Mộc lặng lẽ nhìn chung quanh, "Nơi này không thể nói chuyện, chúng ta tìm chỗ khác được không?"

Trác Siêu Nhiên nhìn những sinh viên qua lại, thấy rất nhiều người đều nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, dường như đem mình trở thành gấu trúc trong vườn bách thú.

Anh gật đầu, "Được rồi!"

*********

Mộc Mộc đưa Trác Siêu Nhiên đến một quán ăn Nga ngay gần trường học. Lúc này đã qua giờ cơm chiều, cửa hàng chỉ còn lại vài đôi tình nhân ở trong góc khuất, nghe những bản nhạc Nga lãng mạn, nói chuyện yêu đương.

Hai người chọn một chỗ ngồi ngăn cách bởi dàn dây màu tím, ngồi xuống, gọi một ly hồng trà.

Sau một khoảng im lặng thật lâu, Trác Siêu Nhiên đưa tách trà lên uống một ngụm, không biết là do trà ấm, hay do những bản nhạc Nga yên bình mà sự lạnh lùng trên mặt anh đã bớt đi rất nhiều, giọng nói cũng không còn cứng nhắc như trước, "Em nói đi."

Mộc Mộc sắp xếp ngôn từ, nói ra toàn bộ sự thật.

"Sự việc đã xảy ra từ bốn năm trước, ba em vừa qua đời, cảnh sát bắt mẹ em. Em vì muốn cứu bà, vì vậy đến đánh đàn ở một quán bar, vừa là để kiếm phí thuê luật sư, mặt khác... Em muốn tìm một người đàn ông vừa mắt, để hy sinh lần đầu tiên của mình."

"Lần đầu tiên? Không phải em bị ba nuôi..."

"Ông ấy không, ông ấy vẫn coi em như con đẻ của mình, là em vu khống cho ông ấy."

Trác Siêu Nhiên nhíu mày thật chặt, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không nói ra miệng.


Mộc Mộc uống một ngụm trà đắng, để cổ họng bớt khô, tiếp tục, "Ở trong quán bar, em vẫn không tìm được một người đàn ông vừa mắt, cho đến khi gặp Trác Siêu Việt... Thời gian đó, anh ấy thường xuyên đến bar, một mình ngồi trong góc cả đêm, nhìn qua tâm trạng thật không tốt. Tuy rằng em không biết vì sao anh ấy lại như vậy, nhưng em biết anh ấy chính là người em muốn tìm."

Trác Siêu Nhiên dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi, "Quán bar em nói tên là gì?"

"Bar Lạc Nhật."

"Lạc Nhật..." Anh trầm giọng nhắc lại một lần, một cảm xúc gì đó hiện lên trong mắt, Mộc Mộc còn chưa nhận biết được đã vội vàng biến mất.

"Có một tối, em cố gắng lấy dũng khí đến gặp anh ấy... em mượn anh ấy năm vạn đồng, rồi trao thân cho anh ấy. Em vốn nghĩ chẳng qua đây là một cuộc mua bán, giá cả hai bên đã thỏa thuận, sau đó sẽ trở thành người lạ. Không ngờ rằng, ngày hôm sau, khi em rời đi, anh ấy đột nhiên giữ lại, ngỏ ý muốn em làm bạn gái... Bởi vì câu này, mỗi ngày em đều trông đợi được ra tù, sớm đi tìm anh ấy."

Trác Siêu Nhiên cười khổ, nâng chén trà, hơi nước ngưng lại trên lông mi anh, "Tôi hiểu."

"Lúc em thấy anh trong doanh trại, em cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được rồi. Tuy rằng anh nhìn em xa lạ, nhưng em vẫn tin anh là anh ấy, dùng mọi cách tiếp cận anh. Ngày hôm ấy ở trong nhà anh, anh ấy đột nhiên xuất hiện, em mới biết hai người là anh em sinh đôi, em nhận sai người...

Sau khi anh về doanh trại, Trác Siêu Việt từ chối em, anh ấy khuyên em phải biết trân trọng anh, nói anh thích hợp với em hơn anh ấy. Anh ấy còn nói, nếu em bỏ lỡ anh, cả đời em sẽ không bao giờ gặp được người tốt như vậy.

Em cũng đã từng suy nghĩ, có nên đâm lao thì phải theo lao. Nhưng em sợ có một ngày anh biết chân tướng sẽ thất vọng, sẽ trách em lừa anh. Hơn nữa, người phụ nữ như em căn bản không xứng đáng để anh lãng phí tình cảm...

Cho nên, em quyết định tìm lý do chia tay với anh, không bao giờ nữa xuất hiện trước mặt hai người, em nghĩ sự việc sẽ cứ như vậy mà tiến hành, không làm ảnh hưởng đến tình cảm của các anh.

Nhưng em còn chưa kịp nói, mắt anh đã bị thương. Tối hôm đó, anh nói có khả năng anh sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nữa, em thật sự không có cách nào nói chia tay với anh... Chờ đến khi em có cơ hội nói ra, anh lại không tin."

"Cho nên hai người giấu tôi yêu đương vụng trộm?"

"Chúng em..." Mộc Mộc muống giải thích, nhưng sự sai lầm này làm sao có thể giải thích được. "Xin lỗi. Đây là lỗi của em, là em lôi kéo anh ấy, anh muốn trách thì trách em, anh ấy chỉ là tình ngay lý gian..."

Trác Siêu Nhiên ngắt lời cô, "Em không cần thay cậu ta giải vây, tôi cũng không muốn biết ai là người có lỗi, tôi chỉ muốn biết các người rốt cuộc muốn như thế nào?"


"..." Mộc Mộc nghẹn lời, không biết nên nói thế nào.

Cô cúi thấp mặt, nhìn tách hồng trà trên bàn.

Thấy cô khó nói, Trác Siêu Nhiên thay đổi cách hỏi, "Các người muốn quang minh chính đại cùng nhau? Hay vẫn muốn tiếp tục lén lút như vậy?"

"Anh hy vọng em làm thế nào?" Mộc Mộc giương mắt, nhìn Trác Siêu Nhiên đối diện, rõ ràng hai khuôn mặt giống nhau nhưng lại tỏa ra một cảm giác bất đồng. Trên mặt Trác Siêu Nhiên luôn có một thần thái làm cho người ta tin cậy, "Em làm như thế nào, anh mới có thể tha thứ cho chúng em?"

"Thế nào cũng không." Anh lẳng lặng nhìn cô, "Mộc Mộc, chúng ta chia tay đi."

"..."

"Từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì, em thích ai, muốn qua lại với ai, không liên quan đến tôi."

Mộc Mộc lăm lăm nhìn anh, không dám tin những gì mình nghe được.

Ý của anh là... anh bỏ cuộc. Đối mặt với sự phản bội như vậy, anh không hề có một câu quở trách, thản nhiên nói chia tay, trả lại tự do cho cô.

Thấy Trác Siêu Nhiên đứng lên, chuẩn bị đi, Mộc Mộc vội vàng kéo ống tay áo của anh, "Siêu Nhiên, tất cả sai lầm là em gây lên. Anh không tha thứ cho em cũng không sao, anh có thể đừng trách anh ấy hay không?"

Anh không trả lời.

"Nếu em rời đi thì sao? Chờ khi em hiến thận cho bác cả, em sẽ đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh có thể tha thứ cho anh ấy? Có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"

Anh vẫn không trả lời, bóng dáng rời đi vẫn bao dung, quảng đại, giống như không có nỗi đau nào là không thể gánh chịu.

******


Đêm đen, lá rụng, khắp nơi đều là cảnh thu tiêu điều.

Trác Siêu Nhiên đi đến cửa học viện âm nhạc, một người quân nhân trẻ bước xuống từ xe quân dụng, mở cửa xe cho anh.

Anh ngồi trên xe, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt nhức mỏi, "Về doanh trại đi."

"Vâng."

Xe lăn bánh, gió đêm thổi vào từ cửa kính, mang theo cái rét lạnh thấu xương của trời đông.

"Anh có thể tha thứ cho anh ấy? Có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"

Anh cũng hỏi chính mình như vậy, không có đáp án.

Thực ra, với Mộc Mộc, quả thực anh đã từng thích. Từ khi nghe thấy tiếng đàn bi ai của cô trong doanh trại, anh không tự chủ muốn đi tìm hiểu cô gái này, muốn biết cô đã trải qua những chuyện gì, để tiếng đàn của cô bi thương đến vậy.

Sau đó, bờ vai run run trong đêm tối, đôi mắt trong suốt đáng thương, cô lao ra đường trong nước mắt tuyệt vọng, còn có ở cửa bệnh viện quân đội, bóng dáng mảnh mai trên bậc thang, nụ cười mông lung khi ngoái đầu nhìn... Hình ảnh cô ngày đó ở trong đầu anh không cách nào xua đi được.

Khi anh thấy cô thổ lộ: "Em chỉ muốn gần anh thêm một chút..." Trái tim của anh trong nháy mắt bị cô làm tan chảy, anh rất muốn ôm cô, muốn đem cả trái tim yêu cô, để cho cô mỗi ngày đều nở nụ cười hạnh phúc.

Qua lại với cô, không phải bởi anh yêu sâu đậm tha thiết, anh chỉ là không muốn vì những áp lực xung quanh mà bỏ lỡ một người con gái yêu mình thật lòng, có thể tương lai sẽ phải hối hận. Anh muốn cho cô một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.

Nhưng anh cũng không nghĩ được, người cô ở trên bậc cầu thang mòn mỏi đợi chờ, không phải anh, nụ cười khi cô quay đầu kia, cũng không phải vì anh...

Sự thật làm cho anh thất vọng, nhưng anh không hề oán hận cô, cũng không tức giận với cô. Ở trong mắt anh, cô chỉ là một cô gái đáng thương, mọi sai lầm của cô đều có thể tha thứ, dù sao trong thế giới tàn khốc này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Huống chi Mộc Mộc đã nói với anh, trước kia cô từng thích một người đàn ông, anh ít nhiều cũng có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng khi anh đứng ở trên triền núi, nhìn thấy Trác Siêu Việt và Mộc Mộc ôm nhau, trao nhau những nụ hôn cuồng nhiệt... Anh cảm thấy như ngực bị người ta đâm một dao, mà một dao này, không phải là của Mộc Mộc, mà của Trác Siêu Việt, em trai anh.

Tình cảm anh em ba mươi năm, còn gì có thể quan trọng hơn? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, chỉ cần Trác Siêu Việt nói cho anh, cô ấy là cô gái bốn năm nay cậu ta đi tìm, anh nhất định sẽ tác hợp cho bọn họ, chúc phúc cho bọn họ.


Nhưng Trác Siêu Việt lại chọn cách lừa gạt và phản bội!

Buổi chiều, tận mắt nhìn thấy cảnh kia, anh thiếu chút nữa tiến đến, đấm vào mặt Trác Siêu Việt, hỏi cậu ta, có biết người phụ nữ cậu ta hôn kia là ai không?

Bị chính em ruột của mình giẫm lên lòng tự trọng, bảo anh phải tha thứ bằng cách nào?

Tiếng di động vang lên, Trác Siêu Nhiên mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ dừng ở hai chữ trên màn hình di động - Siêu Việt.

Anh thở dài, day trán, nghe máy.

"Anh," Một tiếng gọi quen thuộc, màn đêm dường như không còn lạnh như vậy. "Vẫn ở doanh trại? Đêm nay có về không?"

"Có việc gì?" Anh mở miệng.

"Có chút việc muốn tâm sự với anh."

Xe đúng lúc đến ngã ba, một đường về doanh trại, một đường về bệnh viện quân đội. Trác Siêu Nhiên vỗ vai bảo vệ, chỉ vào ven đường, ý bảo anh ta dừng lại.

"Cậu còn ở bệnh viện?" Trác Siêu Nhiên hỏi.

"Ừm."

"Không phải cậu muốn nói với tôi chuyện Mộc Mộc?"

Điện thoại yên lặng vài giây, "Xin lỗi, em thực sự yêu cô ấy."

"Cậu không cần nói với tôi chuyện đó, chúng tôi đã chia tay, tôi với cô ấy không còn quan hệ gì!"

"Em..."

"Trong khoảng thời gian này ở doanh trại rất nhiều việc, tôi tạm thời không về được. Chuyện của cậu, cậu tự mình giải quyết đi." Nói xong, Trác Siêu Nhiên không cho hắn cơ hội trả lời, lập tức cúp máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui