Cảm thấy anh đang
quan tâm đến mình, cô liền tủi thân, khịt khịt mũi: “Hỏi thừa, tất nhiên là đau rồi. Anh không biết lúc ở bệnh viện đau như thế nào đâu.” Nói
xong liền đỏ mắt nhìn anh quát.
Lúc này đèn xanh liền sáng lên,
anh khởi động xe rồi lái đi, khóe miệng hơi cong lên: “Đoạn Cao Thụy nói em lúc bác sĩ xử lý vết thương có nói câu nào đâu, còn nói em rất mạnh
mẽ, à mà xem ra hôm nay em vẫn không muốn gặp anh?.”
“Trước
mặt anh mà khóc không phải đã rất buồn cười sao, còn muốn em ở trước mặt người khác kêu trời kêu đất thì không phải là rất mất mặt sao, em không muốn, về chuyện em không muốn gặp anh là vì em không muốn anh thấy bộ
dạnh nhếch nhác , xấu xí của em thôi.” Câu cuối giọng nói của cô nghe
rất có vẻ rất uất ức.
Nghe cô trả lời như vậy trái tim anh mềm
nhũn : “Vậy bây giờ em không sợ mất mặt nữa sao?” anh khẽ cười, chuyển
động tay lái, giọng nói rất dịu dàng.
“Em mất mặt không ít lần trước mặt anh rồi, còn có ai bảo anh đến đón em hả?.”
Lúc băng bó vết thương cô nhịn đau, cô cảm thấy có thể nhịn được, không để
cho mình rơi nước mắt, nhưng cô cũng rất để ý việc anh thấy cô trong bộ
dạng xấu xí như thế này. Cô hy vọng anh chỉ nhìn thấy mặt tốt nhất của
cô thôi, con gái trước mặt người con trai mình thích rất chú trọng vào
vẻ đẹp bên ngoài.
Xe đến cổng công ty thì dừng lại, cô cố gắng
chống gậy đi vào cửa, thấy cô mới đi được mấy bước mà đã trông rất mệt
mỏi, anh khẽ thở dài xem ra chống gậy đi làm cũng không phải là lựa chọn tốt, thấy cô dừng lại đứng nghỉ thì anh biết chắc cô chắc đã mệt rồi,
liền đi nhanh đến cầm lấy cây gậy trong tay cô, chuẩn bị ôm cô vào thang máy.
Thấy tay anh đang ôm ngang eo mình, cô khó hiểu nhìn anh
rồi đột nhiên hiểu ra, cô liền đẩy tay anh ra, trợn mắt che ngực ấp úng
nói: “Anh đỡ em đến thang máy đi được không? Mặc dù em thích anh bế
nhưng bây giờ thì không được hay cho lắm!”. Được anh bế cô rất thích
nhưng dù sao bây giờ đang ở dưới cửa công ty cô.
Anh nghiêm mặt nhìn cô, ánh mắt tối lại, không trả lời, chỉ cầm gậy giúp cô rồi dìu cô vào thang máy.
“Được rồi, buổi chiều anh không cần đến đâu, anh cứ làm việc của anh đi.” Cô cúi đầu nói.
“Hôm nay anh rảnh cả ngày.” Nhung Hâm Lỗi nghiêm mặt nhìn cô nói rồi thay cô mở thang máy.
Đưa Trần Cẩn đến công ty rồi anh mới lái xe đi, hình như ai thấy anh bế cô
cũng rất kinh ngạc thì phải ai nấy đều trố mắt nhìn anh bế cô.
Về chuyện cô bị thương anh vẫn đang mơ hồ không rõ lắm, nghĩ đến đây anh liền lái xe đến nhà Đoạn Cao Thụy.
Nhấn chuông cửa thì quả nhiên là Đoạn Cao Thụy ra mở cửa.
Đoạn Cao Thụy mắt đang mơ màng ngái ngủ, không muốn mở cửa, nhíu mày nhìn,
không ngờ người tới lại là anh, liền tươi cười nói: “Sao cậu đến đây?”.
Bây giờ Đoạn Cao Thụy chỉ mặc một cái quần ngắn, nhìn bộ dạng Nhung Hâm
Lỗi rất nghiêm trọng chắc là đến hỏi cung hắn đây mà.
Nhung Hâm
Lỗi liếc nhìn bạn một cái, đi vào nhà lại sa lon ngồi xuống: “Không phải cậu nói hôm nay cậu có việc sao, cậu bận ngủ đấy hả?” anh không trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại Đoạn Cao Thụy.
Đoạn Cao Thụy cũng
không trả lời anh ngay mà đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt trước,
rồi cầm dao cạo râu đi ra ngoài vừa đi vừa nói: “Tôi không phải đang
giúp cậu hoàn thành chuyện lớn sao? Mà sao cậu biết tôi ở nhà?”
“Nếu cậu thật sự đang bận thì nói chuyện điện thoại với tôi sẽ không vượt
quá 6 giây, sáng nay cậu cố ý gọi cho tôi, lại còn nói tới tận 1 phút,
cậu không rãnh rỗi thì là cái gì?” anh cau mày nhìn Đoạn Cao Thụy không
vui nói, vốn anh đang định nói tiếp nhưng tiếng dao cạo râu ngừng lại
Đoạn Cao Thụy cất xong ròi trở ra hỏi lại: “Ơ, cậu thật hiểu tôi đấy.”
Nói xong lại tiếp tục mặc quần áo.
“Cậu đừng có mà đổi chủ đề, tại sao chân cô ấy lại bị thương?” mặt anh âm trầm hỏi đến cùng.
Đoạn Cao Thụy mặc xong áo sơ mi, lại vào phòng ngủ lấy áo khoác định mặc
thêm: “Sao đây, cậu hỏi làm gì, không phải ngay cả đi thăm cô ấy cậu
cũng không muốn đi sao?” Đoạn Cao Thụy chầm rãi trả lời muốn trêu chọc
Nhung Hâm Lỗi một chút, anh muốn xem cậu ta có thể nhịn được bao lâu,
nói xong liền giả bộ tức giận nhìn Nhung Hâm Lỗi.
“Cậu không nói phải không?” Nhung Hâm Lỗi nghiến răng hỏi, tức giận cho tái mặt,
anh thật muốn đánh cho Đoạn Cao Thụy một trận.
“Tôi không
giống cậu thừa nước đục thả câu đâu, nhớ vụ án lần trước không? Tôi nhận được tin bọn chúng đang làm việc ở quán bar, không ngờ đến đó lại gặp
cô ấy, khi đó chúng tôi đang bắt người, cô ấy bị thương khi đó nhưng
không ngờ cô nàng cũng rất bản lĩnh còn giúp chúng tôi bắt được một
tên.” Nói đên đây khóe miệng Đoạn Cao Thụy khẽ cong lên che giấu một
chút đùa giỡn bằng ánh mắt rất vô tội. Hắn không dám nói sự thật, nếu để Nhung Hâm Lỗi biết vì hắn mà Trần Cẩn bị thương thì hắn chết chắc.
“Cô ấy dám đi quán bar?” anh từ ghế sa lon đứng dậy kinh ngạc không tin hỏi lại.
Đoạn Cao Thụy âm hiểm nhìn anh cười nói: “Cậu kích động cái gì? Con gái bây
giờ đi quán bar là rất bình thường mà, thế nào? Cô ấy đi quán bar là
chuyện rất khó tin sao?” hắn phớt lờ sắc bộ mặt khó coi của Nhung Hâm
Lỗi, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Cậu chú ý giọng điệu nói
chuyện đi, không thì đừng có trách tôi, tôi với cô ấy không phải như cậu nghĩ đâu.” Anh lập tức phản bác.
“Được, cậu cứ tiếp tục ở
đó mà khó chịu đi, dù sao cậu cũng đã chia tay với Phó Lâm lâu rồi, tôi
thấy cô nàng Trần Cẩn này cũng tốt đó chứ, nếu không phải cô ấy thích
cậu thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy. À, nghe nói cô ấy có còn có em gái phải
không?” bây giờ Đoạn Cao Thụy đã mặc chỉnh tề, ngồi trên sa lon hút
thuốc, nheo mắt nhìn từng vòng khói bay lên, chờ câu trả lời của Nhung
Hâm Lỗi.
Anh không ngờ Đoạn Cao Thụy lại chuyển chú ý lên Tiểu
Hoan, quả nhiên danh tiếng lăng nhăng nhiều năm của Đoạn đội không phải
sai, nhắm trúng mục tiêu liền ra tay, anh liền nhíu mày, cứng rắn nói:
“Em cô ấy có người yêu rồi, là anh em của tôi, cậu đừng mơ tưởng nhưng
mà cô bạn cô ấy lại đúng khẩu vị của cậu đó.”
“Cậu nói cái gì?”
Đoạn Cao Thụy đen mặt, đem thuốc đang hút dở ném vào gạt tàn nhìn anh
khổ sở nói: “Cái cô gái đó hả, con gái gì mà như bà chằn, ai đen đủi lấy phải cô ta thì chắc phải hầu hạ cô ta như Phật, thôi đừng, cho tôi xin, tôi cũng không phải người thích bị ngược đãi.” Lần đầu tiên hắn sợ một
đứa con gái như vậy.
Ở công ty, Trần Cẩn sau khi làm xong việc,
liền lên mạng tìm một ít tài liệu, tổng biên tập thấy cô bị thương nên
cũng không làm khó cô. Sau khi tan sở, cô nhờ đồng nghiệp đỡ cô vào
thang máy, bây giờ trời đã hơi tối rồi.
Người đồng nghiệp đỡ cô hí hửng nói: “A, Trần Cẩn bạn trai tới đón kìa.”
Cô mới ra đến cửa vừa đúng lúc anh dừng xe trước cửa công ty, anh vội bước xuống cảm ơn đông nghiệp cô, rồi cẩn thận đỡ cô lên xe.
Nữ đồng nghiệp nhìn thấy đẹp trai nên hơi ngượng ngùng, rồi trả lời: “Đừng khách sáo” nói xong vẫy tay chào Trần Cẩn.
Khi về đến trường thì trời đã tối, anh dừng xe ở trước cổng trường, đi vòng qua bên kia mở của xe đỡ cô xuống, tay kia cầm gậy giúp cô.
Khi
hai người đến phòng ăn, anh mới nghiêm mặt nói: “Sau này tốt nhất là em
đừng đến quán bar nữa.” Giọng nói rất cứng rắn, lấy giọng điệu của thủ
trưởng ra lệnh cho cô.
“Vì sao?” cô hốt hoảng, đoán chắc tên
Đoạn Cao Thụy đáng ghét kia nói cô đi quán bar nói cho anh biết, phát
hiện anh đang quan tâm đến mình nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Không tại sao cả.” Anh biết trong lòng cô hiểu rõ nên không muốn nói nhiều lời.
“Anh đừng ra lệnh cho em.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, sau đó tựa vào tường suy nghĩ một lúc, rồi ghé sát gần tai anh nói đùa: “Em sẽ suy nghĩ việc
nghe lời nếu anh đi theo em, không thì đừng nghĩ em sẽ nghe lời anh.”
Anh không ngờ cô lại bày ra trò như vậy, những lời này của Trần Cẩn làm
những lời dạy dỗ của anh định nói liền chết non, anh dừng bước trừng
mắt nhìn cô gật đầu: “Anh đi theo em làm gì? Em đi đâu cũng chẳng ai
ngăn cản.”
“Là anh nói không ngăn cản đấy, chờ chân lành em sẽ đi. Dù sao trong quán bar có rất nhiều trai đẹp, không chừng em có thể
gặp được.” Trấn cẩn nói xong, không nhận ra sắc mặt anh tối lại, vẫn
tiếp tục thử dò xét.
Anh kinh ngạc nhìn cô một lúc, cười lạnh một tiếng, bây giờ ánh mắt anh như tóe lửa nhưng trên mặt vẫn nhìn vẫn rất
bình thường, anh gật đầu nói: “Tùy em thôi, chỉ cần đừng tùy tiện chơi
tình một đêm là được, như vậy không tốt cho sức khỏe.” Muốn chọc giận
anh chỉ sợ cô chưa đủ trình độ.
Cô không ngờ anh lại nhắc đến
tình một đêm với mình, anh xem cô là loại con gái gì? Cô điều chỉnh lại
cảm xúc giận dỗi nói với anh: “Cảm ơn anh nhắc nhở, em sẽ thử một chút,
lớn như thế này rồi nhưng em chưa chơi tình một đêm đâu, nghe nói rất
kích thích. Anh nhớ kĩ anh là người gợi ý cho em đi đấy.”
Bây giờ anh thật sự bị cô chọc giận rồi, ánh mắt buồn bã nhìn cô quát: “Anh gợi ý cho em đi lúc nào hả?”, gân xanh trên trán hiện rõ, ánh mắt tức giận
nhìn cô, rồi đấm mạnh lên trên tường.
Một tiếng vang lớn làm cô
giật cả mình, cả người cô rúm hai mắt thì nhắm lại, bây giờ cô biết cô
đã chạm tới ranh giớ cuối cùng làm anh rất tức giận, cô chỉ muốn dò xét, không để ý đến ý tốt của anh, bởi vì cô nghĩ anh đối với cô không giống người khác nên mới nói chuyện với anh như vậy.
Cô mở mắt nhìn
anh, đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra: “Anh Hâm Lỗi, thật ra anh có
thích em đúng không? Em có cảm giác được anh đối với em không giống
trước kia, sao anh lại tự lừa mình dối người như người như vậy, không
dám đối mặt với tình cảm của mình, vì sao anh khẳng định anh đối với em
chỉ có tình cảm anh em thôi.”
Anh cảm thấy lời nói của Trần Cẩn
làm lòng anh chảy máu đầm đìa, nhìn Trần Cản trước mặt mà anh chỉ muốn
trốn chạy thôi. Anh vẫn luôn cố gắng duy trì mối quan hệ anh em với cô,
bởi vì ngay cả anh cũng không hiểu rõ tình cảm của anh đố với cô là loại tình cảm gì nữa, là xuất phát từ lòng cảm ơn đối với ba cô, vẫn còn một loại tình cảm khác nữa tồn tại.
“Trần Cẩn, em nghe cho kỹ
cho anh, anh đối tốt với em hoàn toàn là do từ lúc nhỏ anh vô cùng kính
trọng và cảm ơn ba em, không hơn không kém, sau này em muốn làm cái gì
anh cũng sẽ không ngăn cản, dù sao anh cũng đã làm hết trách nhiệm của
một người anh.” Anh để tay lên tường cúi xuống nhìn cô lạnh lùng nói.
“Nói nhiều như vậy xét cho cùng thì là do anh thương hại em.” Ánh mắt Trần
Cẩn cô đơn nhìn anh, ngay cả cũng rất mí mắt nặng nề, cô cười khổ nhắm
mắt lại, mấy giây sau lại mở mắt hửng hờ nhìn anh, giống như muốn nhìn
thấu con người anh, cô cắn chặt môi nhẹ giọng nói tiếp: “Nhung Hâm Lỗi,
xát muối vào vết thương của em rồi có phải anh thấy rất vui hay không?
Em biết em là cô nhi, ở quân khu nhiều năm như vậy cũng không ai nhắc
nhở em đấy, nhưng như vậy em cũng không cần sự thương hại của anh, anh
đừng tự cho mình là đúng.” Nói xong liền dùng sức gạt tay anh ra, chống
gậy khập khiễng bước đi, mỗi bước đi đều rất kiên quyết và dứt khoát.
Nghe cô nói xong, anh đã rất hối hận, ở trước mặt Trần Cẩn thì chuyện của ba cô ấy là đề tài cấm kỵ, ngay cả những ông cụ ở quân khu cũng không dám
nhắc lại chuyện năm đó, anh cảm thấy giống như mình vội vã phủi sach
quan hệ, cố ý nói làm tổn thương cô, anh sững sờ nhìn bóng dáng nhỏ bé,
gầy gò đang cố hết sức đi phía trước, lại lần nữa bước lên đỡ cô.
Tay phải khẽ chạm vào tay cô, ngón tay khẽ động rồi giữ chặt cô, lại sợ cô
hất tay anh ra lần nữa, anh cảm nhận được cả người cô run rẩy, cô quay
lưng về phía anh, giọng khàn khàn nói: “Đừng chạm vào em! Em ghét anh.”
Bây giờ cô không nhịn được nước mắt liền trào ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...