– Cậu nói có thông tin con bé đó hiện tại đang ở thành phố T này sao.
Người đàn ông gật đầu.
– Đúng vậy , tôi đã tìm hiểu rất kỹ sau khi bị mù , xảy ra mâu thuẫn với Trần Phỉ và vợ ông ta.
Cô ấy đã rời đi với bạn của mình , hỏi qua thì người bạn đó đang ở thành phố T.
Xác suất cô gái đó đang ở chung với người bạn đó rất cao.
Ngô Trí Lâm gật đầu .
– Cậu điều tra xem ,con bé đó hiện tại đang ở nơi nào của thành phố T.
Nhớ…
Chân mày ông ta chau lại.
– Mọi thông tin đều không được để cho Nguyệt Nhan biết.Bao nhiêu năm qua như thế nào bây giờ vẫn vậy ,có hiểu không ?
– Vâng.
Người đàn ông dĩ nhiên rất rõ ràng công việc mình đang làm.
Ngô Trí Lâm xem như vừa ý , khoát tay ý bảo anh ta có thể ra ngoài.
Lúc tiếng đóng cửa khép lại, bên môi của Ngô Trí Lâm cũng buông tiếng thở dài.
Ông xoay người nhìn ra khung cảnh bên ngoài .
Mười năm trước lần đầu gặp mặt Nguyệt Nhan ông liền rung động trước nhan sắc của bà , trước khi lấy bà về làm vợ ông đã cho điều tra tất cả mọi quá khứ của bà , mà thật ra Nguyệt Nhan cũng không hề che giấu.
Nhìn bề ngoài dịu dàng của bà nhưng thât ra nội tâm đầy giông tố.
Ông biết rõ ở quê nhà của bà còn có một cô con gái , có những lúc trong giấc mơ ông còn nghe bà gọi tên con bé ,nước mắt đầm đìa trên gối .
Nhưng trong bốn năm chung sống với ông bà không hề hé miệng dù một lời .
Được sự hỗ trợ vốn từ ông, bà ngày đêm tự gầy dựng sự nghiệp cho riêng mình.
Làm sao người trãi đời như Ngô Trí Lâm lại không hiểu dụng ý của vợ mình.
Khi bà vẫn còn tay trắng , chân ướt chấn ráo bước vào Ngô Gia gặp bao là sóng gió , từ dòng họ lẫn con cái của ông ta.
Cho nên những năm tháng ấy bà làm sao dám nghĩ đến cảnh quay về tìm con gái khi chính bản thân của mình còn chưa đủ năng lực bảo vệ chính mình.
Đó cũng chính là lí do biến Nguyệt Nhan từ người đàn bà chân yếu tay mềm ra vào chỉ bốn góc tường ,ngày đêm cố gắng vừa học vừa làm để có được vị trí như bây giờ.
Đúng là Ngô Trí Lâm có cổ phần trong Công Ty của bà .Nhưng sự nghiệp này từ đầu đến cuối do một tay bà tạo nên , hoàn toàn tách rời với Ngô Thị.Ông rất rõ nguyên nhân bà muốn nhanh chóng thành công để làm gì ,chỉ bốn năm sau khi công ty TK thành lập , Doãn Nguyệt Nhan liền không thể chờ đợi, mạnh dạng đứng trước mặt ông nói rằng bà muốn quay về tìm kiếm con gái mình.
Ông yêu người phụ nữ này , cho nên dù trước mặt Nguyệt Nhan ông dĩ nhiên là mỉm cười đồng ý.
Nhưng trong thâm tâm ông nào cho phép đều đó xảy ra.
Dù là hơi tàn nhẫn hoặc dùng mọi thủ đoạn ông lại ích kỷ không muốn bà tìm được cô gái kia.
Vì bà bây giờ là Doãn Nguyệt Nhan là vợ và mẹ của các con của ông.
Họ mới là một gia đình , dù là ai đi nữa ông cũng không cho phép chen chân gây xáo trộn gia đình ông .Vốn con gái ông Ngô Uyển đã là đứa bé thiếu tình thương mẹ từ bé.Ông chỉ mong muốn Nguyệt Nhan có thể dồn hết tình thương cho Ngô Uyển mà không cần chia sẻ với bất cứ ai .
Điều đó rất dễ hiểu vì sao bao năm qua mọi thông tin Nguyệt Nhan sai người đi tìm hiểu , đều trở về tay không.
Gần một tháng trôi qua nhưng Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm vẫn chưa thu xếp công việc để trở về nước .Tiểu Hy lại rất ngoan , khi nói chuyện qua video nhìn thần sắc con gái tươi tỉnh , Tô Nhược có chút bất ngờ .Nhớ có lần Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm đi chỉ hơn một tuần bé con liền nháo nhào vì nhớ ba mẹ.
Lần này thì khác hẳn , mỗi lần Tiểu Hy nói chuyện với Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm miệng nhỏ không ngừng luyên thuyên nào là công chúa , nào là chị gái xinh đẹp , rồi kheo rằng mình có bạn mới.Giọng nói còn khá ngọng nghịu non nớt nhưng lại ngọt ngào vô đối .Tô Nhược nhìn vẻ đáng yêu của con gái chỉ muốn quăng hết công việc bay về ôm lấy cục bông tròn mềm này hôn cho thỏa thích.
Tiểu Hy ngày nào cũng được Tô Hàn đưa đến nhà hàng tìm Tử Kiều , bé con ngày càng quấn quýt Tử Kiều không muốn rời , những ngày cuối tuần còn bắt Tô Hàn đưa đến phòng trọ của người ta ăn vạ cả ngày.
Chỉ riêng một tuần gần đây Tô Hàn khá bận ,anh không có mặt ở Hy Viên mà cả Tiểu Hy cũng không đến.
Nhưng mỗi buổi tối Tiểu Hy đều lấy điện thoại của Tô Hàn gọi cho Tử Kiều , bé con nói rất nhiều dường như không để Tô Hàn được chen vào câu nào .
Tử Kiều sẽ đảm nhận kể chuyện cổ tích cho bé con nghe đến khi con bé mắt lim dim vẫn không quyết thả điện thoại .Lúc này Tô Hàn mới giúp cháu gái đắp chăn lại nhận lấy điện thoại trò chuyện về câu với Tử Kiều.
Tô Hàn không hề che giấu tâm ý của mình , anh nghĩ Tử Kiều nhạy bén đã phát giác ,chỉ là cô nhóc đó cố tình lảng tránh mà thôi.
Mà anh cũng chưa vội, muốn để cô có thêm thời gian để thích nghi mọi thứ.
Lúc này Tiểu Hy ôm lấy chăn gấu ,trên người mặc bộ quần áo pijama màu hồng vô cùng đáng yêu, mái tóc đen hơi xoăn xả loạn phía sau .
Miệng nhỏ chu ra , lắng tai nghe người bên kia tỉ tê..
Khuôn mặt trắng nộm có chút căng thẳng , đôi lúc lại cười khúc khích..
Giọng non nớt không ngừng vang lên.
– Bà phù thủy chết rồi sao…..a…chị ơi cho bả chết luôn nhá ….người xấu…người xấu mà.
Khuôn mặt biến đổi đủ cảm xúc , Tô Hàn ngồi kế bên , tay vẫn làm việc, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop nhưng khóe môi thì cong lên.
Bất giác lúc này tiếng Tiểu Hy hơi hoảng hốt..
– Chị ơi…chị sao vậy ….chị ơi ….hic….
– Sao thế Tiểu Hy ?
Tô Hàn ngẩng đầu nhìn cháu gái , vẻ mặt bé con đầy hoang mang ..
Tô Hàn bước đến ngồi cạnh giường , Tiểu Hy lồm cồm bò dậy mếu máo đưa điện thoại cho Tô Hàn..
– Cậu ơi…chị…chị ngã rồi…hiccc….
Tô Hàn nhíu mày nhanh chóng lấy điện thoại đặt vào tai..
– Tử Kiều ..cô sao rồi…Tử Kiều….
– ……….
Đáp lại anh lại sự im lặng dù điện thoại vẫn còn kết nối .Tô Hàn nghĩ đến mắt của Tử Kiều không nhìn thấy ,trong lòng liền nóng như lửa đốt.Anh vội đứng lên , dỗ dành Tiểu Hy.
– Tiểu Hy ngoan ,chị không sao , để cậu qua xem chị thế nào .Bây giờ con đi ngủ sớm, mai cậu chở con qua thăm chị nhé.
Tiểu Hy gật đầu , kéo áo Tô Hàn..
– Chị ngã …hic…đau lắm..
– Ngoan nào , Tiểu Hy đừng lo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...