Tuy Bạch Thu Nhiên không nhận sai nhưng Diệp Chi Châu vẫn tha thứ cho cô, người dịu dàng, thường ngậm đắng nuốt cay như cô mà lại tức giận như thế khiến cho Diệp Chi Châu cảm thấy nếu tranh cãi với cô thì anh có phần ức hiếp người ta quá.
Không muốn biến mình thành kẻ đáng bị phỉ nhổ, Diệp Chi Châu cũng chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho cô, chủ động giải thích: “Quà là chuẩn bị giúp em, em đột ngột chuyển đi, tặng quà cho cô ấy thì cô ấy có thể dễ dàng chấp nhận hơn.”
Bạch Thu Nhiên hiểu rõ gật đầu, sau đó mới nhận ra có vấn đề quan trọng hơn: “Tại sao em lại đột ngột chuyển đi?”
Diệp Chi Châu nhíu mày, vừa buồn cười vừa bất lực hỏi lại cô: “Chúng ta sắp kết hôn rồi, em tính ở cùng Lục Vũ Tư cả đời à?”
“Tất nhiên là không.” Lần này Bạch Thu Nhiên không dễ dàng bị anh dắt mũi, cô sắc bén hỏi lại: “Nhưng chúng ta kết hôn nhanh thế à?”
Có lẽ là vì tận sâu trong lòng, Bạch Thu Nhiên cho rằng hạnh phúc sẽ không dễ dàng tới bên ta, dẫu rằng đã tiếp nhận sự thật là bạn trai tổng tài cầu hôn, cũng xác định anh thật lòng yêu cô nhưng trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy không thể nào kết hôn nhanh thế được. Ít nhất là cô còn chưa gặp bố mẹ chồng, cửa quan trọng nhất còn chưa qua được, nói kết hôn thì vẫn còn sớm quá.
Do đó, Bạch Thu Nhiên cảm thấy rất kỳ lạ khi bạn trai tổng tài bảo cô chuyển nhà sớm.
“Đúng là cần chút thời gian để chuẩn bị nhưng anh nghĩ chúng ta cần làm quen, thích ứng cuộc sống của nhau.” Diệp Chi Châu nói rất có lý, “Cũng để cho Lục Vũ Tư sớm chấp nhận hiện thực.”
“Có lý.” Bạch Thu Nhiên tán đồng gật đầu, thầm nghĩ bạn trai tổng tài suy nghĩ thấu đáo quá, cọ sát trước hôn nhân là việc rất cần thiết, tình cảm của họ chín muồi, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, có vài mâu thuẫn có thể thông cảm cho nhau, nếu dần dần thích ứng cuộc sống ở cùng nhau thì có thể tránh khỏi rất nhiều mâu thuẫn sau khi cưới, không đến nỗi ngày nào cũng gây lộn.
Quan trọng nhất là trai đơn gái chiếc ở chung một nhà thì sẽ có rất nhiều cơ hội để họ hị hị hị.
Càng nghĩ càng mong đợi, Bạch Thu Nhiên quyết định chấp nhận lời đề nghị của bạn trai tổng tài, nhưng cô lại nhanh chóng nghĩ tới bạn thân, lương tâm trỗi dậy: “Tuy tặng quà nhưng đột ngột thông báo chuyển nhà không hay lắm. Hai đứa em chỉ làm công ăn lương, tiền thuê nhà gần ba ngàn tệ, một mình nó gánh thì lên tận năm sáu ngàn, tuy Tư Tư lương cao nhưng cũng không trả nổi tiền thuê nhà.”
Bạch Thu Nhiên càng nói càng thấy áy náy: “Hơn nữa ban đầu nó tính về quê, nhưng vì em nên mới ở lại Bắc Kinh làm việc…”
Bốn người cùng phòng ký túc xá các cô đều rất thân thiết, nhưng người tốt với Bạch Thu Nhiên nhất là Lục Vũ Tư, vì vậy khi biết trong số họ, một đứa ra nước ngoài, một đứa không muốn xa bạn trai nên quyết tâm thi nghiên cứu sinh vào trường đại học khác ở thành phố của bạn trai thì Lục Vũ Tư đã hiên ngang khí phách ở lại Bắc Kinh cùng cô bạn thân, cô ấy sợ không có họ bên cạnh, người chị em bé nhỏ này sẽ bị người khác ăn đến xương cũng không còn.
Bạn thân rất quan tâm tới mình, Bạch Thu Nhiên cũng không thể vứt bỏ cô ấy để nhào vào lòng bạn trai được, vì thế cô rất khó xử.
Diệp Chi Châu lẳng lặng thở dài, anh cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi, cứ tưởng vừa dỗ vừa lừa đã bắt được bạn gái rồi, ai ngờ bây giờ mà cô còn nghĩ tới bạn thân, trong lòng hơi mất mát nhưng anh không luống cuống, đưa ra phương án thứ hai để bắt bạn gái: “Vậy cứ giữ lại phòng em ở bên đó, bao giờ muốn qua đó thì qua.”
Bạch Thu Nhiên định phản đối, đóng tiền thuê nhà hai ba ngàn mỗi tháng chỉ để thỉnh thoảng qua chơi thì quá lãng phí, bạn trai tổng tài là điển hình cho câu không phải tiền của mình nên không biết xót.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ ra mình sắp làm phu nhân tổng tài, tiền của anh cũng là tiền của cô, mấy ngàn tệ thuê nhà có là gì? Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.
Nghĩ thế, Bạch Thu Nhiên sảng khoái gật đầu: “Cũng được, vậy hôm nay chúng ta chỉ cần chuyển một ít đồ đạc tới đây thôi, sau này anh đi công tác thì em tới ở với Tư Tư.”
Diệp Chi Châu gật đầu nhưng lòng hơi ưu thương.
Bạch Thu Nhiên hoàn toàn không còn đắn đo gì nữa, tò mò hỏi: “Anh mua quà gì cho Tư Tư thế?”
Diệp Chi Châu không có hứng thú với vấn đề này, anh thu dọn bát đũa, hờ hững trả lời: “Cô giúp việc để trên bàn phòng khách ấy, là cái túi đó, em tự xem đi.”
“Vâng.” Anh càng không nói, Bạch Thu Nhiên càng hiếu kỳ, quên mất mình phải nết na thùy mị mà chạy một mạch ra phòng khách, sau đó nhanh chóng ôm túi xách mừng rỡ chạy vào lại: “A Châu, anh khéo chọn quá, em và Tư Tư rất thích cái túi này!”
Diệp Chi Châu không ngoái đầu lại: “Trợ lý Trương chọn đó, cậu ấy khá có khiếu thẩm mỹ.”
Bạch Thu Nhiên không để ý tới giọng điệu của bạn trai tổng tài, vẫn còn đang chìm đắm trong khoái cảm “đập hộp”, tuy không phải là quà của cô nhưng cô vẫn rất vui vẻ, ôm túi chạy ra ban công, tìm nhiều góc đẹp để chụp ảnh rồi gửi cho con bạn thân mấy tấm đẹp nhất: “Đẹp không?”
“Đẹp!” Lục Vũ Tư trả lời rất nhanh, “Sếp Diệp nhà cậu tặng à?”
Bạch Thu Nhiên không nói là tặng cho cô ấy mà chỉ đáp “Hì hì” rồi chuyển đề tài: “Lát nữa A Châu về cùng tớ, cậu dậy sớm nha.”
Lục Vũ Tư đang nằm nướng trên giường không ăn cả bữa sáng giật mình: “Sếp Diệp tới nhà mình làm gì?”
“Mời cậu đi ăn tiệc.”
Lục Vũ Tư không tin: “Sếp Diệp muốn mời tớ ăn tiệc thì nhắn địa chỉ nhà hàng là được, mới sáng sớm tới nhà mình làm gì, đừng nói là tới đón tớ nhá?”
Bạn trai tổng tài rất phong độ. Từ lúc Bạch Thu Nhiên rời ký túc xá là thuê nhà ở ngoài với Lục Vũ Tư ngay, nhà của con gái có rất nhiều riêng tư, vì để tránh sự cố không hay nên anh rất ít khi lên nhà họ, cho dù đưa Bạch Thu Nhiên về nhà thì cũng chỉ dừng dưới lầu, vì vậy nghe nói hôm nay anh muốn tới nhà họ, Lục Vũ Tư lập tức nghi ngờ.
Bạch Thu Nhiên không nói, cô muốn Lục Vũ Tư chuẩn bị tinh thần, tới lúc tặng quà rồi làm nũng thì dễ được khoan hồng hơn, do đó cô chỉ trả lời “Lát nữa là biết”, sau đó không để ý con bạn nữa, cất điện thoại chạy đi thay quần áo.
Quần áo vẫn là bộ hôm qua nhưng đã được bạn trai tổng tài đảm đang giặt và sấy khô xong xuôi. Lấy chiếc váy lụa hệt như mới mua thơm phức từ trong tủ sấy quần áo ra, mặc lên người rất thoải mái, Bạch Thu Nhiên cảm động phát khóc, hóa ra đây là niềm vui khi có tiền, cô đã cảm nhận được rồi!
Món quà và phương án của bạn trai tổng tài rất hiệu quả. Lúc thấy viên hột xoàn trên tay Bạch Thu Nhiên, Lục Vũ Tư vô cùng đau đớn, nhưng sau khi biết Bạch Thu Nhiên vẫn giữ lại phòng, lúc nào cũng về được thì cô ấy đã dễ dàng chấp nhận hơn nhiều, cười tít mắt nói: “Vậy ở đây sẽ là nhà mẹ đẻ của cậu, nếu bị bắt nạt thì cứ về, mẹ sẽ làm chủ cho con.”
Bạch Thu Nhiên rất cảm động, lần đầu tiên thừa nhận địa vị của bà mẹ già, nhào vào lòng “mẹ”: “Hu hu hu, sau này mẹ Tư Tư phải che chở cho con đó.”
Ôm bờ vai yếu ớt của Bạch Thu Nhiên, Lục Vũ Tư cảm thấy vai rất nặng gánh trách nhiệm, trịnh trọng cam đoan: “Có tớ ở đây, chắc chắn sẽ không để cậu chịu ấm ức đâu.”
Nói xong còn rất nhập vai mà nhìn sếp Diệp.
Diệp Chi Châu: …
Anh lặng lẽ dời mắt đi.
Bạn gái thiếu hụt tình thương của cha mẹ nên mới xem bạn thân là “mẹ”, nhưng anh đâu thể gọi cô gái nhỏ hơn mình mấy tuổi là “mẹ vợ” được chứ? Diệp Chi Châu chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Dỗ dành bạn thân xong, Bạch Thu Nhiên kéo vali vui vẻ về nhà cùng bạn trai tổng tài.
Cô bảo chỉ dọn ít vật dụng hằng ngày nhưng vật dụng hằng ngày của con gái không ít, chỉ mấy thứ dùng trong phòng tắm như dầu gội, dầu xả tóc, kem ủ tóc, tinh dầu dưỡng tóc, sữa tắm, kem tẩy tế bào chết toàn thân, sữa dưỡng thể toàn thân thì cũng mười chai tất cả, đó là chưa tính mấy thứ như kem chống nắng, thêm nữa quần áo mùa đông tương đối dày nên dù chỉ thu dọn đơn giản mà nhét đầy một cái vali cũng chưa hết, phải bỏ vô thêm mấy cái túi, Bạch Thu Nhiên bao lớn bao nhỏ đi đến nhà bạn trai tổng tài.
Quan hệ đã tiến hơn một bước nên Bạch Thu Nhiên cũng không giả vờ khách sáo nữa, về tới nhà là ngủ trưa một giấc, sau đó cần cù dọn dẹp nhà cửa hệt như chú ong cần mẫn, cô muốn đặt đồ của mình ở mọi góc của ngôi nhà, như vậy mới ra dáng nữ chủ nhân!
Diệp Chi Châu không ngăn cản kế hoạch vĩ đại của Bạch Thu Nhiên, lúc cô chỉ hận không thể nhảy lên nhà lật ngói, anh cũng chỉ buông câu “Em thích là được” rồi đi vào phòng sách xử lý công việc. Thân là tổng tài trăm công nghìn việc, cho dù là cuối tuần, không cần tới công ty nhưng vẫn phải tăng ca.
Bạn trai tổng tài tỏ ý cô muốn làm gì thì làm, sự tin tưởng đó vô hình trung giúp Bạch Thu Nhiên có được can đảm, càng khiến cô hiển nhiên xem mình là nữ chủ nhân, vừa thu dọn đồ đạc vừa chụp ảnh thành quả của mình khoe với mấy cô bạn trong nhóm chat.
Hai cô bạn cùng phòng khác là Tô Viên Viên và Vương Giai Ni tuy người thì ở nước ngoài, người thì ở Thượng Hải, sau khi tốt nghiệp chưa gặp lại nhau nhưng các cô cũng chỉ mới tốt nghiệp nửa năm, hơn nữa lúc đi học rất thân thiết nên mọi người thường xuyên liên lạc, ngày nào cũng nhắn tin trong nhóm chat, Lục Vũ Tư cũng đã thông báo chuyện của Bạch Thu Nhiên và sếp Diệp cho hai người họ.
Hiện tại chỗ của Tô Viên Viên đang là buổi tối nhưng vì mất ngủ nên cô ấy cũng khoái trá gia nhập đề tài, mà là người trong cuộc, Bạch Thu Nhiên cũng rất phối hợp mà thông báo đúng lúc.
Vừa tán dóc vừa dọn dẹp nên tiến độ hơi chậm, mà Bạch Thu Nhiên cũng không phải là người làm việc nhà nhanh nhẹn, vì vậy khi Diệp Chi Châu xử lý xong công việc thì cô vẫn chưa thu dọn hành lý xong.
Diệp Chi Châu ra khỏi phòng sách, thấy cô chỉ cần xếp vài chai chai lọ lọ nữa là xong thì không tiến tới giúp mà nói: “Để tối về dọn tiếp, chúng ta phải đi bây giờ rồi.”
Sắp gặp bố mẹ chồng tương lai, Bạch Thu Nhiên bắt đầu căng thẳng: “Thế, thế có cần chuẩn bị gì không?”
Đi tay không không hay lắm thì phải?
Sắp đi mới nhớ phải chuẩn bị đồ, Diệp Chi Châu rất bất lực với cung phản xạ của bạn gái nhà mình, có điều anh cũng rất thông cảm cho cô vì cô còn nhỏ, với cả từ bé không được bố mẹ dạy cho những thứ này nên hơi không rành cách ứng xử ở phương diện nhân tình thế thái cho lắm, vì vậy anh đã chuẩn bị chu toàn: “Anh đã chuẩn bị rồi, giờ đi luôn là được.”
Bạn trai tổng tài quá chu đáo, Bạch Thu Nhiên thả lỏng hơn chút ít nhưng vẫn căng thẳng: “Anh chuẩn bị gì thế?”
“Hai chai rượu vang, bố anh thích rượu.” Nói xong, Diệp Chi Châu đi tới tủ rượu ở đối diện lấy quà ra, Bạch Thu Nhiên cũng đi theo anh, tò mò hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Diệp Chi Châu quay lại, trêu: “Vầy mà còn chưa đủ à?”
“Anh chỉ bảo bác trai thích rượu vang mà, bộ không chuẩn bị quà mà bác gái thích à?”
“Gần đây mẹ anh không có nhà nên không chuẩn bị quà cho mẹ.”
Hôm nay không cần phải gặp mẹ chồng tương lai, Bạch Thu Nhiên thầm thấy may mắn, sau đó cảm thấy suy nghĩ của mình sai lệch quá nên lại ân cần hỏi han: “Bác gái đi đâu thế?”
“Đang điều dưỡng ở bệnh viện.”
“Bác gái bị bệnh, sao anh không nói với em?” Ngay cả mẹ chồng tương lai nằm viện mà cũng không biết, phải chăng cô quá thờ ơ? Bạch Thu Nhiên cảnh tỉnh bản thân, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, thể hiện quan tâm: “Chúng ta nên đi thăm bác gái trước nhỉ?”
“Không phải bệnh nặng gì…” Diệp Chi Châu còn chưa nói xong thì Bạch Thu Nhiên đã chính nghĩa phản bác:
“Đã nhập viện rồi mà còn nói không phải bệnh nặng? Em không biết thì thôi, nay biết rồi thì phải vào bệnh viện thăm chứ.”
Bạn trai tổng tài tựa như cũng xúc động trước tấm lòng của cô, trầm ngâm: “Muốn đi thăm thật à?”
Bạch Thu Nhiên gật đầu kiên định, cô là đóa hoa bé nhỏ hiếu thảo, bố mẹ ruột mất sớm, vậy thì phải xem bố mẹ của tổng tài như bố mẹ ruột, chắc chắn cô sẽ trở thành con dâu hiếu thảo nhất thế giới!
Diệp Chi Châu nói: “Mẹ anh đang điều dưỡng, nhân tiện du lịch ở Hawaii, em có muốn xin nghỉ phép để qua đó không?”
Bạch Thu Nhiên: “Éc…”
Bạch Thu Nhiên vừa quyết định xem bố mẹ của tổng tài như bố mẹ mình thì giờ từ bỏ ý định, cô nhanh chóng tính số tiền tiết kiệm ít ỏi trong ngân hàng của mình, thầm nghĩ mẹ của bạn trai tổng tài còn sức để đi du lịch Hawaii sẵn tiện điều dưỡng thân thể thì cần cô đi thăm thật à? Người còn chưa đi nước ngoài lần nào như cô thì càng nên được thăm bệnh hơn thì có. Bạch Thu Nhiên càng nghĩ càng đau lòng.
Sếp Diệp giàu lòng cảm thông không làm khó cô nữa, một tay xách túi quà, một tay nắm tay cô đi ra cửa, ấm áp trấn an: “Mẹ chỉ bị mất ngủ nên tinh thần không tốt lắm thôi, chắc cũng sắp về rồi, không cần phải đặc biệt đi thăm đâu.”
Bạch Thu Nhiên vội vàng hùa theo: “Vâng, nghe anh cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...