Edit: Lynn
Tốn nước bọt một hồi, Bạch Thu Nhiên cũng thuyết phục được con bạn thân đồng ý với lựa chọn của mình.
Sau đó họ mới thực sự vào đề, vừa dùng bữa trong nhà hàng vừa sôi nổi thảo luận về các thành phố và công ty phù hợp để cô sinh sống.
Bạch Thu Nhiên muốn sống ở những đô thị loại một, vẫn là câu nói cũ, thành phố có nền kinh tế phát triển sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Cô tốt nghiệp trường danh tiếng, sau khi tốt nghiệp đã làm việc tại trụ sở tập đoàn Giang Hoa hơn nửa năm.
Trong số những sinh viên vừa ra trường, lý lịch của cô rất đẹp, sống ở thành phố đô thị loại một mới không lãng phí tài năng của cô.
Tất nhiên còn một lý do rất quan trọng mà Bạch Thu Nhiên không tiện nói rõ với bạn.
Cô nghĩ an ninh ở thành phố lớn sẽ tốt hơn các thành phố nhỏ.
Lỡ như nếu cô đã chạy trốn mà bà Diệp vẫn không chịu buông tha cho cô, nhất quyết phải túm lấy cô để hành hạ thì ít nhất ở thành phố lớn vẫn an toàn hơn.
Công việc cũng vậy, cô đầu quân cho công ty lớn, tốt nhất là công ty quốc tế quy mô lớn, chí ít bà Diệp khó mà hất đổ bát cơm của cô, như vậy cô vẫn có thể tiếp tục kiếm sống.
Sau khi lắng nghe suy nghĩ của cô, Lục Vũ Tư đề nghị: “Vậy đến Thượng Hải đi, kinh tế Thượng Hải phát triển hơn thủ đô, ngành tài chính là phát triển nhất, tớ nghĩ cậu có thể thử làm về tài chính.
Hơn nữa nhà tớ cũng gần Thượng Hải, đi tàu cao tốc chỉ mất chưa đầy nửa tiếng, sau này nếu nghỉ lễ về nhà, tớ cũng tiện ghé qua thăm cậu.”
Sự lựa chọn hàng đầu của Bạch Thu Nhiên cũng là Thượng Hải, cô còn chưa quyết định là vì lo lắng mình chạy chưa đủ xa.
Thượng Hải có quan hệ mật thiết với thủ đô, tập đoàn Giang Hoa cũng có chi nhánh ở Thượng Hải, vì vậy bà Diệp muốn làm gì ở Thượng Hải cũng khá dễ dàng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở các thành phố lớn thì đâu đâu cũng có chi nhánh của tập đoàn Giang Hoa, trừ khi cô đến các thành phố loại ba, không thì đừng hòng không thấy sự tồn tại của nhà họ Diệp.
Ít nhất Thượng Hải không nằm trong tầm mắt của bà Diệp, chỉ cần cô kín đáo và thận trọng, hẳn sẽ không thu hút sự chú ý của bà Diệp?
Nếu đứa bạn thân có chung suy nghĩ với mình, Bạch Thu Nhiên không do dự nữa, cô nhanh chóng đưa ra quyết định: “Được, vậy thì Thượng Hải, tớ thu dọn đồ đạc bên này trước, hành lý bên Hoa Đô thì đợi tớ đến Thượng Hải rồi cậu gửi qua giúp tớ nhé?”
Nghĩ tới tương lai không còn các khoản phụ cấp từ bạn trai tổng tài, Bạch Thu Nhiên bắt đầu tính toán cẩn thận.
Cô không định vứt những thứ có thể sử dụng được, nhưng như vậy sẽ phải mang theo rất nhiều đồ đạc.
Đến Thượng Hải cô còn phải tìm nhà tìm việc, tất nhiên không thể quá cồng kềnh, cho nên giảm được cái nào hay cái đó.
Lục Vũ Tư đồng ý không chút do dự, nhưng lại ngập ngừng: “Cậu định khi nào đi?”
“Tuần sau.”
Lục Vũ Tư lại sửng sốt: “Nhanh vậy hả?”
Tất nhiên! Chạy trốn thì phải càng sớm càng tốt chứ.
Bạch Thu Nhiên gật đầu khẳng định: “Tớ nghĩ nên dừng lại sớm thì hơn, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
Lục Vũ Tư nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, ngẫm lại cũng không nói gì.
Bạch Thu Nhiên phớt lờ vẻ muốn nói lại thôi của con bạn thân, chỉ cười nói: “Tớ sẽ sàng lọc thông tin tuyển dụng của một số công ty, chắc sẽ phiền Tư Tư nghiên cứu kỹ giùm tớ, cả tin tức nhà trọ nữa.
Cậu biết đấy, tớ chưa đến Thượng Hải bao giờ nên không biết gì cả.”
Khác với bạn thân có tâm trạng nặng nề, sau khi đưa ra quyết định, Bạch Thu Nhiên thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ vì nghĩ mình sắp thoát khỏi hố lửa nên cô thấy chuyện này đáng ăn mừng hơn.
Nhưng thấy Bạch Thu Nhiên cười, Lục Vũ Tư lại nghĩ cô chỉ đang gượng cười giả vờ kiên cường nên cũng không đành lòng nhiều lời, chỉ kiên định nói: “Ok, từ nhỏ tớ đã thường xuyên đến Thượng Hải chơi nên rất quen thuộc với nơi đó.
Tớ cũng có mấy đứa bạn nối khố đang làm việc ở Thượng Hải, tối về tớ sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình, khi nào cậu tới có thể nhờ họ giúp đỡ.”
Bạch Thu Nhiên vui vẻ gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên tìm sự giúp đỡ của bạn bè là không sai, tình huống khó xử như chưa quen với cuộc sống ở nơi xa lạ đã được giải quyết trong nháy mắt.
Tuy cô cũng giữ liên lạc với vài người bạn học cũ đang ở Thượng Hải nhưng thêm người thì thêm sức, điều này càng mang lại cho cô niềm tin vào tương lai.
Xong xuôi, Bạch Thu Nhiên và Lục Vũ Tư cùng nhau trở về phòng trọ, sau đó cô bắt đầu đóng gói hành lý đâu vào đấy.
Có thể nói là Bạch Thu Nhiên rất thành thạo.
Tuy đây chỉ là lần đầu tiên chạy trốn nhưng bản chất của cô là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết ôm mộng giấc mộng nữ chính tiểu thuyết, suốt những năm tháng ở bên bạn trai tổng tài, cô đã từng tưởng tượng vô số lần tình tiết đóa hoa bé nhỏ thuần khiết mang bụng bầu bỏ trốn, vậy nên cũng đã tự vẽ nên vô số phương án âm thầm chạy trốn rồi, do đó bây giờ mới có thể quen tay quen chân đến vậy.
Sau bao nhiêu năm mặc sức tưởng tượng, cuối cùng cô cũng có cơ hội vận dụng vào thực tế, nghĩ lại thấy cũng hơi phấn khích.
Bạch Thu Nhiên đã hoàn thành giai đoạn chuẩn bị bỏ trốn ngay dưới mắt bạn trai tổng tài.
Hôm sau là thứ sáu, để bạn trai tổng tài thông minh không nghi ngờ, cô ngoan ngoãn trở về nhà sau khi tan sở.
Cuối tuần, cô kiếm cớ ở nhà xem phim, sau đó tranh thủ lúc bạn trai vào phòng sách, cô trao đổi với đứa bạn thân qua Wechat để thảo luận việc sàng lọc thông báo tuyển dụng và tin tức cho thuê nhà, đồng thời gửi sơ yếu lý lịch cho mấy công ty mà cô ưng ý.
Xong việc thì cuối tuần cũng kết thúc.
Sáng thứ hai, Bạch Thu Nhiên đi làm cùng bạn trai tổng tài như bình thường.
Sau khi đến công ty, cô xin nghỉ phép một ngày rồi về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó kéo cái vali to đùng tới công ty của bạn trai tổng tài để chia tay.
Tuy khá phiền phức nhưng Bạch Thu Nhiên cho rằng đây là cách duy nhất để tránh lộ sơ hở.
Chia tay xong, cô sẽ lập tức đến công ty xin nghỉ việc rồi kéo hành lý chạy thẳng ra ga tàu cao tốc, cho dù có người rò rỉ tin tức thì đến khi bà Diệp nhận được tin, cô đã rời khỏi thủ đô rồi.
Nếu đã muốn chơi trò chạy trốn thì phải chơi cho triệt để, cô sẽ không để bạn trai tổng tài biết mình biến mất ngay sau khi chia tay mà sẽ trì hoãn tới thời khắc cuối cùng mới ngả bài với anh.
Rồi vấn đề lại tới, cô muốn lén lút chạy trốn, không thể gióng trống khua chiêng.
Vậy lúc đi chia tay và xin nghỉ việc, cô nên xử lý hành lý thế nào?
Lúc này cần có sự phối hợp toàn lực từ cô bạn thân.
Lục Vũ Tư chẳng những xin nghỉ phép mà còn mượn xe của một đồng nghiệp để chở hành lý của Bạch Thu Nhiên tới trạm dừng đầu tiên của họ hôm nay: Hiện trường chia tay.
Trong nội tâm, cô ấy vẫn cảm thấy điều này quá khoa trương, biến mọi chuyện trở nên quá phức tạp.
Nhưng nghĩ đến con bạn thân sợ mẹ của sếp Diệp đến mức dường như bị mắc chứng hoang tưởng bị hại, Lục Vũ Tư lại không đành lòng ngăn cản Bạch Thu Nhiên nữa, càng không muốn nói tốt giùm cho sếp Diệp.
Tóm lại, cô ấy chưa từng gặp bà Diệp trong truyền thuyết nên đành đổ mọi lỗi lầm lên đầu sếp Diệp.
Không thuyết phục được mẹ mình mà còn dám cầu hôn Nhiên Nhiên nhà cô, sếp Diệp không phải là đàn ông.
Lục Vũ Tư chửi thầm Diệp Chi Châu hết lần này đến lần khác, lúc dừng xe ở dưới tòa nhà công ty anh, cô nàng kìm nén ham muốn khuyên nhủ Bạch Thu Nhiên, chỉ cố gượng cười với cô: “Lên đi, tớ đợi cậu ở đây.”
Nghĩ nghĩ, cô ấy nói thêm: “Đừng vội, cứ từ từ nói chuyện với sếp Diệp.”
“Ừ.” Bạch Thu Nhiên gật đầu, sau đó thu hết can đảm bước ra khỏi xe.
Trong lòng cô cũng rất thấp thỏm, nhưng không phải vì sợ bạn trai tổng tài không đồng ý chia tay.
Bạch Thu Nhiên hiểu rất rõ, trông anh có vẻ dịu dàng, rộng lượng nhưng đó chỉ là khi đối xử với cô.
Trong mắt người ngoài, anh vẫn là đóa hoa lạnh lùng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Anh rất kiêu hãnh vì những phẩm chất vượt trội của mình.
Từ nhỏ anh đã được người ta vây quanh, vì vậy trong từ điển cuộc sống không hề có từ dây dưa lằng nhằng.
Chỉ cần cô nghiêm túc, kiên quyết thể hiện ý muốn chia tay, không tạo ra bất cứ hiểu lầm cũng như dấu hiệu làm mình làm mẩy nào, anh sẽ không níu kéo.
Điều mà Bạch Thu Nhiên không dám chắc chắn là màn chia tay hôm nay có phù hợp với hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết của cô hay không, nếu đang chia tay mà lên cơn đau tim thì…
Chỉ cần nghĩ tới trải nghiệm đó, Bạch Thu Nhiên đã cảm thấy tim mình bắt đầu đau nhói, cô vô thức đưa tay ra xoa ngực mấy lần để xác nhận.
Nhưng so với cơn đau tim, cái kết bị bà Diệp coi như đá lót đường trong kịch bản tái sinh báo thù càng không thể chấp nhận được.
Vì vậy xoa ngực xong, Bạch Thu Nhiên lấy lại sĩ khí, bước vào tòa cao ốc công ty của bạn trai tổng tài.
Bạch Thu Nhiên quen cửa quen nẻo bước vào công ty, làm bạn gái của người ta nhiều năm, cô vẫn đủ tư cách đến chơi, nhưng đó đều là chuyện trước khi tốt nghiệp.
Hơn nửa năm nay, cô phải hiến thân cho tư bản, lấy đâu ra thời gian đến công ty bạn trai tổng tài chơi nữa.
Vì vậy khi chị lễ tân nhìn thấy cô thì rất ngạc nhiên: “Cô Bạch, lâu rồi không gặp, cô tới gặp sếp Diệp hả?”
“Lâu rồi mới gặp.” Bạch Thu Nhiên cũng ra vẻ tự nhiên chào hỏi đối phương: “Chị cứ làm việc đi ạ, để em tự lên.”
“Cũng được, vừa khéo mới họp xong, tôi không thấy sếp Diệp đi đâu, chắc anh ấy vẫn còn ở trong văn phòng.” Nhân viên lễ tân không dẫn đường cho Bạch Thu Nhiên không phải là vì cô ấy thiếu nhiệt tình mà là tất cả mọi người trong công ty đều biết sếp Diệp và bạn gái hẹn hò đã lâu, tình cảm rất thắm thiết.
Các đồng nghiệp đều coi cô Bạch là vợ của sếp, vợ của ông chủ đến công ty nhà mình là chuyện thường tình, cần cô ấy dẫn đường à?
Đôi khi lịch sự quá lại thành xa cách, thân thiết vẫn tốt hơn.
Nhân viên lễ tân chỉ đứng dậy chào hỏi Bạch Thu Nhiên rồi ngồi trở lại vị trí làm việc.
Quả nhiên cô Bạch chẳng để ý chút nào, ánh mắt nhìn cô ấy cũng tràn ngập thân thiết: “Vậy em đi vào nhé, bái bai.”
Bạch Thu Nhiên đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc mà không bị cản trở, rất nhiều người gặp cô rất ngạc nhiên nhưng ai nấy đều thân thiết chào hỏi, ai biết sếp Diệp ở đâu còn chỉ phòng và nhắc nhở cô nhưng không ai xung phong dẫn cô đi tìm sếp Diệp.
Mọi người thậm chí còn ngầm nhắc nhở các đồng nghiệp khác rằng nếu có việc gì cần tìm Sếp thì đợi lát nữa hãy lên, chớ quấy rầy sếp hẹn hò.
Đáng tiếc họ đã sai.
Trong văn phòng sếp Diệp không hề diễn ra cảnh tượng thắm thiết mà yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực.
Vì muốn tốc chiến tốc thắng nên Bạch Thu Nhiên vừa đóng cửa lại là đã tiến lên vài bước, không đợi bạn trai tổng tài đi về phía mình mà vào thẳng vấn đề: “A Châu, chúng ta chia tay đi.”
Sắc mặt Diệp Chi Châu lập tức thay đổi, chẳng những nụ cười trên khóe môi biến mất mà bước chân chuẩn bị tiến tới cũng khựng lại.
Anh đứng sau bàn làm việc nhìn cô, gằn từng chữ: “Em nói gì?”
Bạch Thu Nhiên sờ lên ngực, không đau.
Cô lập tức thả lỏng, mắt hoe đỏ, nhìn anh bằng ánh mắt vừa yếu đuối vừa quật cường: “Em biết hết rồi, hai sự việc xảy ra ở công ty không phải là tình cờ mà đều do mẹ anh sắp đặt.
Tuần trước bà ấy đã đến gặp em và nói không muốn em tiếp tục đi làm để tránh ảnh hưởng tới anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...